"Cái gì để ý tôi, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, anh ta cùng lắm là không muốn để cho tôi làm mất mặt Hàn gia thôi. Lời này của anh cũng không thể nói lung tung, lỡ như để chính ai đó biết rõ, không chừng sẽ giết chết tôi!" An Sơ Hạ nói xong, làm ra một động tác mất đầu, để cho Lăng Hàn Vũ dở khóc dở cười.
Ai đó là đang chỉ Hướng Mạn Quỳ kia nếu biết rõ, không chừng thật sự liền chạy đến Tư Đế Lan đem cô cho chôn sống rồi.
"Chỉ là tùy tiện nói cô vậy thôi, đi thôi, đi xem người chụp ảnh của cô." Lăng Hàn Vũ nói xong liền theo nhìn hướng Hàn Thất Lục vừa rồi mà đi đến.
Không có cách gì, An Sơ Hạ đành phải đi theo.
Bọn họ đi vào bên trong tòa soạn báo, nơi này tuy không lớn, nhưng trái lại sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Một chút tư liệu, ảnh chụp, được gấp cao cao, trái lại có một chút cảm giác ở trong phòng tin tức làm việc.
Mười mấy con người đều ngồi lấy hai tay ôm não đại, xếp hàng ngày ngắn, chỉnh tề ngồi chồm hổm ở cạnh tường.
Hàn Thất Lục đứng kế một cây treo ảnh chụp trên dây thừng trên kéo xuống tới một tấm hình. Tấm hình kia đúng là ảnh chụp gốc, ảnh trên bản tin của trường trái lại đã được xử lý nhiều.
"Trái lại các người rất có năng lực..." Gắt gao đem tấm hình kia cầm ở trong tay, lên tiếng để cho mười mấy người nhao nhao có chút run rẩy.
Mười mấy người ngồi chồm hổm bên trong đúng là không có nữ sinh, đều là những ánh nhìn dày đặc của tiểu nam sinh. Một đám gầy trơ cả xương, trái lại những cái này có chút giống dáng vẻ của phóng viên tòa soạn nhỏ. Khó trách đến bây giờ vẫn tòa soạn báo nhỏ... An Sơ Hạ âm thầm nhớ lại.
"Như thế nào không có nữ?" Hàn Thất Lục nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Hàn Vũ.
Ánh mắt Hàn Thất Lục hiển nhiên ý muốn là cậu ta để cho nữ sinh chạy, Lăng Hàn Vũ oan uổng nói: "Mọi người ở tòa soạn báo là nam, vốn là không có nữ sinh, cậu để cho tôi đi chỗ nào tìm cho cậu."
Như thế thật kỳ quái...
Nghe Lăng Hàn Vũ giải thích xong, Hàn Thất Lục quay đầu, trên cao nhìn xuống dưới bọn người kia, lạnh giọng hỏi "Người nào chụp ảnh kia?"
Một lát sau, một bàn tay run rẩy giơ lên. Tầm mắt Hàn Thất Lục lập tức chuyển đến người tiểu nam sinh kia, dáng vẻ lịch sự, trái lại thực sự không nhìn ra giám cả gan làm ra sự tìh này.
"Nói một chút xem, ngươi là khinh thường người của Hàn gia, là ăn gan hùm mật gấu." Hàn Thất Lục nói xong, ung dung nhìn hắn.
Tiểu nam sinh kia vai run lên, mặt cúi thấp, còn mỗi nước chưa quỳ xuống trước mặt Hàn Thất Lục.
"Thất Lục thiếu gia, cậu nghe tôi giải thích, tòa soạn chúng tôi, bắt đầu từ hơn một năm nay, liền không có ai phụ giúp, đặc biệt là nữ sinh. Bởi vì không có nữ sinh, mọi người làm việc tinh thần cũng càng ngày càng sa sút. Cho nên tôi mới nghĩ đến phương pháp này, trước mắt thông báo tin tức tuyển người mới, để sau đó tìm người..." Tiểu nam sinh thành thật thật nói xong, câu nói không lẫn nửa điểm giả dối.
Nếu không phải vì tòa soạn, anh cũng không đến mức mạo hiểm lớn như vậy, đi chụp ảnh An Sơ Hạ nha!
"Đó là nguyên nhân các người vì vậy mới chụp ảnh tôi sao?." An Sơ Hạ biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng là tình lý vẹn toàn: "Các người cứ yên tâm, tôi sẽ giúp các người tìm mấy nữ sinh gia nhập tòa soạn báo. Cùng lắm về sau cũng không nên tùy tiện rải lời đồn hoặc là không có sự đồng ý liền chụp ảnh người khác."
"Thật vậy sao? Cám ơn bạn học Sơ Hạ!" Vài người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó vội vàng theo hướng An Sơ Hạ nói lời cảm ơn.
Đối với cách làm này của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục thực sự hết cách lý giải.
Cô bị chụp ảnh, ngay cả một chút căm tức cũng không sao? Không những không trừng phạt bọn họ, ngược lại vẫn giúp đỡ bọn họ. Cô gái này đầu óc bị lừa đá rồi?
Nhưng nếu An Sơ Hạ đã nói như vậy, Hàn Thất Lục cũng không thể làm gì hơn. Dù sao này có thì cũng là chuyện của An Sơ Hạ, anh thật sự không liên quan gì.
"Hừ..." Chỉ nghe Hàn Thất Lục theo chóp mũi phát ra một tiếng, quay người đi ra phía ngoài.
Nhìn Hàn Thất Lục rời đi, An Sơ Hạ cũng không vội đuổi theo. Ngược lại không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Lăng Hàn Vũ, cười nhạt nói: "Lăng đại thiếu gia, có thể giúp tôi một việc gấp này không?"
"Uhm?" Lăng Hàn Vũ hơi hơi nhíu lại mắt, cẩn thận nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Cô có việc gấp gì cần tôi giúp."
"Ha ha hắc..." An Sơ Hạ cười, vẻ mặt giả dối: "Anh tiễn tôi một đoạn được không, mang tôi trở về Hàn gia một phen? Tôi đột nhiên nhớ xe thể thao của anh, đặc biệt nhớ cảm giác ngồi trên nó về nhà."
Hàn Thất Lục ở đây, cô lại để cho anh ta đưa cô về nhà.
Lăng Hàn Vũ quyết đoán lắc lắc đầu, từ chối nói:
"Vì cái gì? Cô không phải cũng không có chuyện gì làm sao?" An Sơ Hạ nóng nảy, hôm nay trên người cô trừ bỏ một phiếu ăn cơm cùng một cái điện thoại di động ở ngoài, có lẽ không mang theo những vật khác rồi. Chính mình tự từ xa trở về, khẳng định là không thể nào, mà để cho Hàn quản gia tới đón cô, thì lại quá phiền đến ông, cô thật sự rất ngại mở miệng.
Lăng Hàn Vũ chống lại ánh mắt An Sơ Hạ, ánh mắt kia thật giống như muốn đem An Sơ Hạ nhìn ra coi trong lòng cô là đang nghĩ cái gì.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?." An Sơ Hạ bị ánh mắt của anh ta khiến toàn thân nổi cả da gà, cau mày tránh ra một chút hỏi.
Lăng Hàn Vũ đi theo sau An Sơ Hạ, một lúc sau mới hỏi: "Cô là đang sợ Hàn Thất Lục sao?"
Sợ Hàn Thất Lục? Anh ta hỏi gì mà buồn cười thế? Sao lại có thế cảm thấy mình sợ Hàn Thất Lục?
An Sơ Hạ dương cổ lên cãi: "Tôi mới là không sợ anh ta, anh không phải nói lung tung thế nữa."
Nhận thấy An Sơ Hạ có phần kích động, Lăng Hàn Vũ không nói gì nữa, nhún nhún vai, chuyển sang chủ đề khác nói: "Tôi còn phải đến thành phố A một chuyến để bàn việc, cơm tối có lẽ cũng ăn ở đó, nếu cô không ngại, có thể đi với tôi không?"
"Tôi để ý" An Sơ Hạ thốt ra ba chữ kia.
Ăn cơm tối xong là đến khi nào a?
"Vậy cô muốn thế nào? Tôi là khuyên cô nên lập tức đuổi theo, Thất Lục có lẽ vẫn chưa rời khỏi trường học, nếu bây giờ cô đuổi theo, có thể sẽ đuổi kịp cậu ấy. Bằng không, cô phải tự tìm cách về hàn gia đi."
Trở về Hàn gia sao? Đây nhất định là việc làm tốn sức lực nhất, nếu lái xe cũng mất khoảng nữa tiếng, chuyện này không khả thi.
"Sao cô vẫn đứng ngây ngốc ở đó? Thất Lục hiện tại cũng không giống trước kia, căn bản không có khả năng sẽ chờ đợi cô!" Lăng Hàn Vũ nói xong vẫn cố ý ở trước mặt An Sơ Hạ mà vẫy vẫy tay: "Tôi có việc vội phải đi trước, không tiễn!"
Lăng Hàn Vũ rời đi với tốc độ cực kì nhanh để lại An Sơ Hạ nhất thời không nhúc nhích được.
Đang không biết phải làm gì, bỗng nhiên có một nam sinh dừng xe trước mặt An Sơ Hạ nói: "Bạn học Sơ Hạ, cô có phải muốn đón xe về nhà?" Không đợi An Sơ Hạ trả lời, nam sinh kia tiếp tục nói: "Tôi có thể đưa cậu về."
"Được không?" An Sơ Hạ mắt lóe sáng lấp lánh, dáng vẻ cảm động đáp: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn cái gì, là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cậu chẳng những không trách tôi, lại còn giúp tôi cùng với nhóm người của tôi thoát chết, thật sự cảm ơn cậu. Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi." Cậu nam sinh cười lộ ra má lún đồng tiền.
"Chúng tôi nói mới đúng, cảm ơn bạn học Sơ Hạ!" Cậu nam sinh nói tiếng cảm ơn đến Sơ Hạ, lúc này có đám người đi từ trong nhà ra.
Hai người cùng nhau đi tới, vừa mới đến cửa, một bóng đen đột nhiên xông ra.
Không kịp chờ An Sơ Hạ hét lên tiếng chói tai, giọng nói của Hàn Thất Lục ở phía xa truyền đến:" Bản thiếu gia vẫn phải chờ đợi cô trong bao lâu nữa đây?"
Lăng Hàn Vũ không phải đã nói Hàn Thất Lục chắc chắn sẽ không đợi cô sao? Tình hình hiện tại là sao đây? Cậu nam sinh bên cạnh tỉ mỉ quan sát hai con người kia, vội vàng cuối người chào: "Hai vị... tôi đi trước."
"Này, này---" An Sơ Hạ là muốn gọi cậu nam sinh kia lại, nhưng cậu nam sinh kia đã sớm cao chạy xa bay rồi.
"Sao hả? Đứng ngây ngốc ra đó làm gì?" Gương mặt Hàn Thất Lục đã hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn, hai tay đứt vào túi quần đi lên phía trước.
Ánh nắng lúc chiều tà làm cái bóng của Hàn Thất Lục in dài xuống đất, thấy An Sơ Hạ thất thần ra đó. Tiểu tử thối này, thật sự là trước đâychính cô bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc sao? Rõ ràng tính tình của anh rất xấu xa, nhưng vẫn không cầm lòng muốn tiếp tục đi cùng anh.
Thật sự là ác ma đội lốt thiên sứ!
Một lúc sau không nghe tiếng bước chân, Hàn Thất Lục chậm rãi quay đầu lại chỗ An Sơ Hạ, lên tiếng: "Cô còn đứng ở đó?"
"A? Vâng! " An Sơ Hạ lập tức khôi phục tinh thần, cô thực sự là đã ngắm nhìn bóng lưng của Hàn Thất Lục đến thất thần rồi!
Chuyện này mà đem nói ra ngoài nhất định sẽ bị Manh Tiểu Nam cười đến chết rồi. Không suy nghĩ nhiều, An Sơ Hạ vội vàng chạy theo Hàn Thất Lục. Nhìn thấy cô đã đuổi kịp, Hàn Thất Lục lúc này mới xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người cũng không đi đến cổng trường học mà là đi đến garage của Tư Đế Lan ở tầng hầm, bên trong có giáo viên tăng ca đến khuya, dù sao tại Tư Đế Lan dạy và học áp lực rất lớn, nếu lớp nào có thành tích quá kém liền có khả năng bị nhà trường khai trừ.
Trong nước không có trường học nào có thể giống nơi này, riêng tiền lương cho giáo viên cao như thế cũng rất khác rồi.
Xa xa một góc trong Garage tầng hầm có chiếc xe biển số 7788 đang đậu, Hàn Thất Lục trực tiếp đi đến, đó một chiếc xe thể thao màu bạc đắc tiền, cầm khóa mở cửa lên xe (Mấy người chạy xe biển số xấu quắc, Gấu đây đi 9999 nhé JJJ)
Kỳ thật cô vẫn chưa kịp hỏi Hàn Thất Lục một vấn đề, anh tới cùng có hay không bằng lái xe?
Xe thể thao màu bạc đột nhiên vang lên một tiếng còi lớn, An Sơ Hạ bị hoảng sợ, vội vàng nhanh chân ngồi xuống chỗ kế bên tay lái. Rất nhanh, một chiếc xe thể thao màu bạc chạy ra khỏi học viện Tư Đế Lan.
Kẻ có tiền đều đã là như thế này sao? Đổi xe như thay quần áo.
Xe thể thao màu bạc thần tốc ở trên đường, tóc cô bị gió thổi bay trong gió, bay lộn xộn ra sau, tuy hỗn loạn nhưng cũng rất mê người.
Nhưng An Sơ Hạ rất nhanh ý thức được một chuyện, con đường này cũng không phải đường trở về Hàn gia! Trong lòng cô khỏi nghi ngờ, lớn tiếng hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Rõ ràng thanh âm đã rất lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm liền lập tức bị gió cắn nuốt cái sạch sẽ. Tuy nhiên đi tới Hàn gia một thời gian rồi, cô gặp không biết bao nhiêu chuyện mà nói, thường xuyên ngồi xe anh lái với tốc độ cao nhưng vẫn lại là trong lòng cảm thấy được sợ hãi, theo bản năng nắm chặt dây an toàn.
"Chúng ta tới cùng đi chỗ nào vậy?" An Sơ Hạ lại lớn tiếng hỏi một lần.