Trên mặt tất cả mọi người đều đã trở nên kinh ngạc. Vẫn lại là Hàn quản gia lý trí nhất điểm, mở miệng nói:
"Thiếu gia, thiếu phu nhân không phải cậu nói đến lúc đó cùng trở về à? Thiếu phu nhân sao chưa trở về?"
"Cô ấy đi về trước..." Hàn Thất Lục nói xong, một cước đá bay một đoạn cành khô trước mặt: "Chết tiệt! Cô ấy rốt cuộc đi đâu vậy!"
An Sơ Hạ cũng không phải là một người ham chơi, điểm này tất cả mọi người ai cũng biết. Mà đến bây giờ, trời tối đen đã xuống đến nơi, An Sơ Hạ còn chưa có trở về, đừng nói là đã xảy ra chuyện.
"Aiza đầu ta đau quá..." Khương Viên Viên một khi bị kích đông suýt nữa có chút đứng không vững.
"Phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi, chuyện này hãy giao cho tôi. Đông Vũ, con nhanh lên gọi điện thoại cho Sơ Hạ hỏi một chút, nếu không đi trở về Tư Đế Lan xem. Ta bây giờ sẽ kêu người đi tìm khắp nơi xem." Hàn quản gia nói xong, được Khương Viên Viên gật đầu cho phép, xoay người vội vàng đi.
Hàn Thất Lục tại chỗ đi ra sau vài bước, xoay người liền hướng ga ra chạy tới.
"Con đi đâu vậy?!" Khương Viên Viên kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục cách trăm mét phóng tốc độ chạy.
Hàn Thất Lục vừa chạy vừa đáp: "Mẹ ở nhà chờ tin tức, có tin tức liền nói cho con biết, con cũng đi tìm cô ấy!"
Trời cũng dần buông xuống, An Sơ Hạ có thể đi chỗ nào? Lưu Đông Vũ thần tốc gọi điện thoại cho cô, đạt được chỉ là giọng nữ máy móc nói: "Số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được....".
"Như thế nào?" Khương Viên Viên mới vừa rồi bị kích động một phen, hiện tại đã tỉnh lại: "Có người nghe điện thoại không?"
Lưu Đông Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Cô ấy tắt điện thoại."
"Ai nha! Vậy phải làm sao bây giờ?"
Khương Viên Viên liền xoay người: "Ta hiện tại liền đi kêu Hàn Lục Hải trở về, như thế này không được, bằng không chúng ta báo cảnh sát đi?"
Khương Viên Viên vừa lầm bầm lầu bầu, vừa đi về phòng. Lưu Đông Vũ sợ Khương Viên Viên lại đau đầu, đành phải đi theo phía sau bà. Nghe được Khương Viên Viên nói phải báo cảnh sát, vội vàng ngăn lại: "Hiện tại báo cảng sát vẫn quá sớm, khả năng Sơ Hạ chỉ là có chuyện gì không trở về, điên thoại lại vừa lúc tắt máy, chúng ta vẫn nên chờ một chút."
Nhưng cũng không có sai, bà ở nhà chờ vô ích như vậy cũng không phải biện pháp. Đi vào phòng, bên trong nữ giúp việc cung kính mở cửa.
"Đem di động của ta đi lấy qua đây, ta muốn gọi Hàn Lục Hải!" Khương Viên Viên phân phó một tiếng, lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui.
Trong văn phòng làm việc, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa phòng cổ kính trên bàn đặt một chồng văn kiện. Hàn Lục Hải trên mặt lộ vẻ thâm trầm cười: "Hướng tiểu thư, đã lâu không gặp."
Trời lúc này còn chưa có tối, Hướng Mạn Quỳ nhận điện thoại liền vội vàng dời đi. Nhưng cô ta cũng không có kêu chị Sài đưa cô ta đi, chỉ bảo gọi điện thoại cho chị Sài, nói dối nói chính mình có việc muốn đi về trước, ghé một tiệm mắt kính ở ven đường mua một cái sau đó đi về hướng phía nam.
Người gọi điện thoại cho Hướng Mạn Quỳ chính là Hàn Lục Hải.
"Đã lâu không gặp." Hướng Mạn Quỳ kìm chế tất cả cảm xúc trong lòng, đem túi xách đặt sang một bên, chống lại ánh mắt Hàn Lục Hải, nghiêm mặt nói: "Mời chú trực tiếp thoải mái nói rõ ràng đi."
Hàn Lục Hải kêu cô ta tới làm gì, trong lòng cô ta đã sớm rất rõ ràng, không phải là bởi vì chuyện nhà thờ tổ tiên của Hướng gia. Nếu không cô ta là tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
"Ha ha ha..." Hàn Lục Hải cười cầm lấy chén trà: "Người trẻ tuổi tính tình không cần vội vàng xao động như vậy, trước nếm thử trà này đã, mặc dù có chút đắng, nhưng mà rất ngon."
Cô ta thích uống chính là cà phê, chứ không phải lá trà quái qủy này.
Hướng Mạn Quỳ trực tiếp coi như không có Hàn Lục Hải mà nói, trực tiếp đem cốc trà đẩy sang một bên, hai tay giao nhau, sắc mặt lạnh lùng nói: " Chuyện của nhà thờ tổ của Hướng gia tôi tuyệt sẽ không nhượng bộ. Nơi đó Đại diện cho gia tộc chúng tôi, chủ tịch Hàn vì cái gì phải làm như vậy?"
Nếu chỉ là vì vấn đề đất, cô nghĩ Hàn gia tuyệt đối sẽ không để ý đến mảnh đất kia, một lần nữa tuyển chọn là được. Thu mua nhà của Hướng gia sợ là bởi vì cô cũng có liên quan.
Nghĩ như vậy, Hàn Lục Hải ra tiếng cắt ngang ý nghĩ của cô: "Chỉ cần là cô chịu chia tay với Thất Lục, tôi cho cô một khoản, lúc đó cô sẽ không thiếu người tình."
"Oh?" Hướng Mạn Quỳ lạnh lùng cười, ánh mắt khinh thường nói: "Hàn gia cũng sẽ như thế luôn coi trọng tiền bạc sao?"
Cô gái này nói chuyện những câu có gai, tính tình lại khác xa lúc trước nhiều rồi, đối với Hướng Mạn Quỳ trong lời nói đều là châm chọc, Hàn Lục Hải trong lòng cũng không có gì tức giận.
"Ý của ta là, nhà Hướng gia đã cũ, chỉ là cô nên tìm nơi mới được rồi." Hàn Lục Hải nói xong, đem văn kiện trong tay đẩy sang phía trước Hướng Mạn Quỳ: "Ta chỉ khách khí hỏi một lần, hợp đồng, cô ký hay không ký?"
Thời điểm nói lời này, Hàn Lục Hải vẫn như cũ mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng lại có khí thế mạnh mẽ, là cho cô ta vốn kiên định cự tuyệt, Hướng Mạn Quỳ lập tức cũng có chút yếu đuối.
Trong lòng cô ta rất rõ ràng, Hàn Lục Hải lúc này ở trên thương trường đã từng gặp nhiều người, tuyệt đối sẽ vì đạt được mục đích, không tiếc trả giá tất cả.
"Vì cái gì?" Hướng Mạn Quỳ nắm chặt tay, sắc mặt có chút mất tự nhiên hỏi han: "Vì cái gì tôi không thể ở bên Thất Lục?"
Hàn Lục Hải dùng Hướng gia làm nguyên nhân chỉ có một ép cô ta rời khỏi, đó chính là chờ cô ta đang ở thời điểm yếu thế, đưa ra điều kiện để cho cô ta rời khỏi Hàn Thất Lục. Bởi vì hợp đồng này cho dù là cô ta không chịu ký, Hàn Lục Hải tất nhiên cũng sẽ dùng phương pháp khác lấy đi Hướng gia.