Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 509: Nhà kho bỏ hoang



Ed by Khánh Vân

Beta: Gấu

Nhìn ra bọn học chắc hẳn rất sợ Manh Tiểu Nam chạy trốn, cho nên trói cậu ấy rất chặt.

" Cậu không sao chứ? Bọn chúng đưa cậu đến đây từ bao giờ? Bọn chúng đã làm gì cậu? Có đánh cậu không?" An Sơ Hạ hỏi liên tiếp mấy câu, mắt Tiểu Nam cũng vì đó mà lấp lánh nước mắt.

Trước giờ, cô mặc cho mọi người có thể ức hiếp mình nhưng cũng không được đụng đến người thân của cô, đừng nói đến chảy nước mắt.

"Cậu đừng khóc mà..." An Sơ Hạ không muốn nói gì nữa, Manh Tiểu Nam đã lao vào lòng An Sơ Hạ mà khóc.

Cô đi ra khỏi trường bằng cửa sau, không dám về nhà, sợ bị người nhà mắng. Nhớ đến kì thuê nhà còn chưa tới nên chuẩn bị trở về nhà giải sầu, chỉ là chưa về tới nhà thì liền đụng phải Mã ca ca của bang cặn bã.

" Đừng an ủi cô ấy, tự lo cho mình thì tốt hơn." Chính các đàn em đã biết rõ mọi chuyện Mã ca của mình đã trải qua nên cảm thấy mãn nguyện khi An Sơ Hạ đến.

Trước kia hắn và An Sơ Hạ có mâu thuẫn cũng chính do hắn có ý theo đuổi cô, nhưng lại bị An Sơ Hạ trực tiếp từ chối. Điều này làm hắn vô cùng tức giận, chuyện đó vẫn còn kìm nén đến tận hôm nay.

" Các người muốn bao nhiêu tiền thì mới cho chúng tôi đi!" An Sơ Hạ lớn tiếng hỏi, nhưng cô nghĩ với vị thế của Khương Viên Viên và Hàn gia thì tiền bạc hoàn toàn không là vấn đề, mà điều quan trọng hơn là nếu đem giao cho Mã ca với năng lục của bọn họ dư sức lấy về.

" Bao nhiêu tiền...." Mã ca đi tới phía trước, tới chỗ An Sơ Hạ liền ngồi xuống. Cả An Sơ Hạ đều ngồi trên đống cỏ khô dưới đất, sau lưng là hàng loạt thùng gỗ lớn xếp thành chồng cao.

Nói thật, về vấn đề tiền bạc, hắn còn chưa xác định. Trên báo nói An Sơ Hạ là con gái nuôi của chủ tịch một tập đoàn nổi tiếng, lại có quan hệ thân mật với người thừa kế tập đoàn Hàn thị. Nhưng trên báo thật giả lẫn lộn thường chỉ ba phần thật bảy phần giả, nên hắn không thể xác định được bao nhiều tiền cho đủ.

" Nói thật đây là lần đầu tiên Mã ca ta làm chuyện này. Thật sự không có kinh nghiệm. Nếu cô không cùng tôi trò chuyện một chút, thì chi bằng nên hỏi Hàn gia còn có Giang gia muốn chi bao nhiêu tiền." Mã ca nói xong liền quay đi chỗ khác.

Rất lâu không gặp, trái lại An Sơ Hạ càng ngày càng xinh đẹp, da vốn vô cùng trơn láng mịn màn nay lại càng không có tỳ vết nào. Tuy khuôn mặt có thịt hơn một chút, nhưng trái lại lại càng thêm hấp dẫn.

"An Sơ Hạ, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp đó..."

Mã ca dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô một lượt, còn cô chỉ cảm thấy toàn thân đang nổi da gà.

" Này này! Chết đi, Ánh mắt của anh thật sự rất ghê tởm!" Manh Tiêu Nam vừa định thần lại, trên mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng vẫn có ý định xông lên đánh Mã ca, nhưng vốn dĩ tay chân bị trói chặt nên không thể xông lên được, nên xem ra nhìn rất buồn cười.

Tuy nhiên Manh Tiểu Nam lại tỏ ra hiền thục hơn, tuy vẫn giữ tình trạng chả khác gì con trai. Mã ca khinh bỉ, liếc nhìn Manh Tiêu Nam một cái: "Tôi dù có ghê tởm nhưng hiện tại các cô cũng phải nghe theo tôi."

Đứng dậy, Mã ca ra lệnh cho các đàn em mang bữa tối đã được chuẩn bị sẵn đến, đồng thời tách Manh Tiểu Nam và An Sơ Hạ ra, nhốt mỗi người vào một phòng riêng biệt. Nhất thời bị nhốt vào phòng như thế, An Sơ Hạ liền nhìn xung quanh một lượt rồi đánh giá mọi thứ. Đây hình như đã sớm là nơi bỏ hoang, mái ngói trên đầu vỡ rơi xuống, bên trên đã có một khoảng hổng lớn. Nếu là ngày mưa thì cũng không khác gì đứng ngoài trời.

Trái lại cô chưa từng đi đến nơi này nên cảm thấy có chút lạ lẫm. Cô bị đẩy vào gian phòng đó, ở trong có một nam nhân đứng trước mặt An Sơ Hạ cười lớn mà nói: "Chính là Mã ca đã phân tôi đến đây giám soát cô, toàn bộ thông tin của cô tôi cũng đều đã tìm ra... Tuy nhiên nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng là Mã ca đã ra lệnh, tôi cũng không thể không nghe theo đúng không?"

An Sơ Hạ nghe vậy liền lùi về sau mấy bước, trong anh mắt của hắn ta nhìn cô, cô đã cảm thấy một chút gì đó kinh tởm, miệng bất giác nói: "Anh đừng có bước tới đây!"

" Đừng có như vậy... Nên phối hợp với tôi một chút!" Hắn ta nói xong rồi bước đến chỗ An Sơ Hạ. Cô lập tức lùi về sau, nhưng chưa được mấy bước thì lưng đã chạm tường, quả thật cô không có một con đường lui.

Hắn ta giữ người cô lại rồi trói chặt nhưng vốn dĩ không phải là để đè cô ra. An Sơ Hạ chán ghét theo dõi hắn: "Điện thoại để ở trong túi xách, anh không cần phải tìm."

Dù sao là cô cũng bị trói chặt hai tay, không thể dùng được điện thoại, điện thoại cũng chỉ để Tiêu Minh Lạc biết được vị trí của cô, chỉ cần điện thoại này để ở trong kho hàng thì ai giữ cũng không quan trọng lắm.

" Túi xách?" Hắn ta vẫn dùng ánh mắt kinh tởm mà nhìn cô, so với ánh mắt của Mã ca khi nãy quả thật giống nhau như đúc, thật khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Hắn ta đúng là muốn lấy túi xách mang đi, nhưng không có ý muốn buông cô ra.

"Nếu trên người cô còn có bất cứ thứ gì, tôi vẫn có thể soát lại người cô một lần nữa..." Hắn ta nói xong liền hướng tới eo cô mà sờ soạng.

" Buông ra! Khốn kiếp! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra." An Sơ Hạ lớn tiếng kêu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Hắn ta bị một phen bất ngờ, cố ý làm bộ như ghét bỏ cô lắm rồi buông An Sơ Hạ ra: "Không cần phải ngạc nhiên như vậy."

" Cậu có làm nhanh lên được không? Có muốn ăn cơm hay không?" Cửa mở ra, có một người nhặt túi xách trên mặt đất lên, bên trong hiện ra điện thoại của cô mà trên màn hình là Tiêu Minh Lạc đang gọi tới:" Là cái này sao?"

" Đi thôi, không còn có thứ gì khác." Hắn ta ho khan một tiến rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Tên vừa bước vào lúc này đang muốn đi theo sau, nhưng hình như nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn An Sơ Hạ nói: "Cô phải cẩn thận, lão đại của chúng tôi muốn rượu, lão đại nói rượu ở một mặt nào đó có một sức mạnh rất đặc biệt... Ha ha ha..."

Hắn nói xong liền cầm túi xách bước ra ngoài, cũng liền đóng cửa phòng lại.

An Sơ Hạ đứng mà hai chân run rẩy, liền ngồi xổm xuống...

Bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh. Lúc này mà khủng hoảng, nhất định sẽ không thể nào thoát ra được. An Sơ Hạ giữ vững tinh thần, tự nhắc bản thân không được sợ hãi rồi nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng nhỏ, tuy không có có nóc nhưng vách tường đầy các loại rêu xanh, chắc hẳn là ngày mưa rỉ nước dẫn đến ẩm ướt.

Bên trong thậm chí còn không có đồ điện, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến đặt ở góc phòng, ánh sáng leo lắt chiếu lên tường thật giống như một loài rắn đôc đang thè lưỡi đầy gian ác.

Cửa sổ ở nơi này bị bịt kín, căn bản cô không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nên càng không có khả năng chạy trốn, khả năng Tiêu Minh Lạc có thể tìm thấy cô ở nơi này lại càng không thể.

Bên ngoài kia là một khu đất trống khô ráo, một đám người ngồi thành vòng tròn vây quanh một ngọn đèn rất thấp, vừa uống rượu vừa ăn. Bên cạnh đó còn có người đánh bài trong ánh sáng yếu ớt, đủ các tư thế ngồi.

" Lão đại, anh muốn Hàn gia phải giao nộp bao nhiêu tiền? Tiểu đệ nghe nói An Sơ Hạ là vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hàn thị." Có một Tiểu Bàn Tử ngồi xuống bên cạnh mà nói.

" Tôi đã nghĩ tới, chúng ta có tổng cộng 17 người, thêm tôi là 18. Chúng ta lấy một ngàn vạn, nếu chia đều thì mỗi người đều được 55 vạn." Trong mắt Mã ca tràn đầy ánh nhìn tham lam, dường như ngay trước mắt hắn là cả đống tiền nhân dân tệ đỏ rực.

" Một ngàn vạn..." Tiểu Bàn Tử trà đầy chấn động, thật không ngờ có thể có được nhiều tiền như vậy:" Một ngàn vạn với chúng ta mà nói, có phải quá nhiều hay không, nếu như bị phạt, có phải quá nặng hay không?"

Vừa dứt tiếng, Mã ca liền đập môt chai bia vào người Tiêu mập mạp. Hắn ta với thể hình này không thể di chuyển linh hoạt, không thể tránh được một phát đánh của Mã ca.

" Không có chuyện gì hết. Tiền bạc còn chưa có mà đã suy nghĩ này nọ, đúng là không có tiền đồ." Mã ca nói xong liền cầm một chiếc giày, hướng tới Tiểu Bàn Tử mà ném. Lần này hắn ta cũng không thể tránh thoát, liền bị chiếc giày trực tiếp đập vào mặt.

Tiểu Bàn Tử rụt rụt đầu, đi sang một bên. Không lâu sau, không khí nhộn nhạo lại được bắt đầu. Cậu ta ngồi xuống một gốc sáng sủa, vương một bàn tay ra, đè lại một mí mắt đang nhảy không ngừng.

Tiểu Bàn Tử có một dự cảm vô cùng lạ lùng, Hàn gia thế lực lớn như vậy, có thể hay không dễ dàng cho bọn họ lấy được nhiều tiền bạc như vậy? Cậu ta sao lại có cảm giác trèo cao như thế?

Ở bên kia, Tiêu Minh Lạc đã tìm cô rất lâu, về đến nhà cũng thấy người của anh nhao nhao báo cáo không tìm thấy người đâu. Anh nhớ tới An Sơ Hạ, liền cầm điện thoại bấm gọi cho chính số của mình.

Chuông điện thoại đột nhiên từ đâu vang lên, mọi người trong kho hàng nhất thời dừng động tác.

"Tắt điện thoại di động, chúng ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàngdừng làm nó thêm phức tạp." Mã ca quyết đoán phân phó.

Điện thoại bị tắt, Tiêu Minh Lạc bỗng cảm thấy nghi ngờ. Điện thoại của hắn vốn dĩ vẫn còn nửa pin, không thể bị hết pin mà tắt máy, mà còn tiếng chuông điện thoại kéo dài tới tận lâu sau mới tắt, có khả năng là bị người khác cắt đứt.

" Chắc đã xảy ra chuyện gì vậy...." Tiêu Minh Lạc nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng.

Đúng lúc này người hầu tiến đến báo Hàn Thất Lục đến đây, đang chờ ở ngoài cổng chính. Anh lúc này mới nhớ ra khả năng An Sơ Hạ về Hàn gia chào hỏi rồi mới đi, liền vội vàng đi đến phía cổng chính.

Hàn Thất Lục vẫn ngồi trên xe, thấy Tiêu Minh Lạc đi tới liền vội vàng mở cửa xe bước ra.

"An Sơ Hạ có đến tìm cậu không?"

Hàn Thất Lục vừa xuống đã hỏi Tiêu Minh Lạc.

Tiêu Minh Lạc vội vàng giải thích An Sơ Hạ giúp anh đi tìm hiểu chuyện của Manh Tiểu Nam, cuối cùng bổ sung một câu: "Đúng là hiện tại An Sơ Hạ cũng không liên lạc được rồi."

" Cái gì?" Hàn Thất Lục tức giận:" Sao cậu có thể để cô ấy một thân một mình đi tìm, dù sao cũng là thân con gái, gặp nguy hiểm thì biết phải làm sao, buổi tối như thế càng không an toàn!"

" Tôi biết, lúc ấy không phải không lo lắng...Nhưng cậu đừng có gấp quá, cô ấy đã nói với tôi là đi tìm người ở trường học cũ, chúng ta đến nơi đó tìm thử xem sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.