"Khốn nạn! Tránh ra!" Khóe mắt An Sơ Hạ chảy ra hai dòng nước mắt, thấy nội y sắp lộ ra, tình thế nghìn cân treo sợi tóc, An Sơ Hạ nhấc chân một cái, chuẩn xác đá trúng vào hạ bộ của Mã ca.
"A - - đàn bà thối! Cô đá chỗ nào vậy hả!" Mã ca một bên hô to, lui lại mấy bước, một bên ôm cái bộ phận quan trọng kia, đau đến khuôn mặt nhăn nhó lại.
An Sơ Hạ nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo: "Kêu anh biến, vậy mà anh vẫn không biết điều như vậy. Anh đáng bị tuyệt tử tuyệt tôn!"
"Tuyệt tử tuyệt tôn?" Đáy mắt Mã ca hiện ra tia đáng sợ, cố nhịn đau, tiến lên phía trước vài bước nói: "Cho dù là tuyệt tử tuyệt tôn thì đại ca đây cũng phải nếm thử một chút! Nào nào huynh đệ của ta!"
Tiếng nói vừa ngừng, hắn ta dùng một chân giữ chặt hai chân An Sơ Hạ lại, sau đó càng hung hăng dẫm chân xuống lưng An Sơ Hạ, để cho cô không thể động đậy. Tay cũng không dừng động tác lại, thần tốc đem nút thắt áo của cô cởi bỏ.
Có thể là cởi bỏ nút thắt quá rắc rối, hắn liền dứt khoát dùng lực, đồng phục ngắn tay trên người cô đều bị xé toang. Da thịt lộ ra ngoài cũng không có cảm giác mát mẻ, mà là một loại tuy không phải là lạnh, nhưng toàn thân đều nổi da gà.
"Khốn khiếp! Buông ra!" An Sơ Hạ liều mạng kêu cứu. Nhưng là vô ích.
Cảm giác tuyệt vọng, lan tràn toàn thân...
"Cô kêu đi! Tôi xem có ai sẽ đến cứu cô!" Mã ca cúi đầu, nhằm cổ An Sơ Hạ mà hôn điên cuồng.
Chân An Sơ Hạ muốn tránh thoát, nhưng đã bị Mã ca không chút thương tiếc gắt gao dẫm xuống. Cô xuyên đích thị rất mỏng trắng giày da, ngay cả đi đường lát đá đã cảm thấy được đặt chân, càng miễn bàn bị như vậy số chết dẫm xuống rồi.
"Buông ra! Khốn khiếp! Tên khốn kiếp! Anh sẽ phải xuống địa ngục!"
Một giọng nữ thảm thiết truyền vào màng nhĩ Hàn Thất Lục, anh ngẩn người, âm thanh này mặc dù có chút khàn khàn, nhưng anh lập tức có thể nghe ra là của An Sơ Hạ.
Hai người trao đổi qua ánh mắt, Tiêu Minh Lạc cầm lấy bộ đàm, chốt bộ đàm mở: "Bây giờ tất cả xuất phát!"
Hàn Thất Lục quản không được nhiều như vậy nữa, bứt dây động rừng gì gì đó, con mẹ nó, dẹp hết sang một bên đi! Anh theo hướng phát ra âm thanh kia mà phóng đi, Tiêu Minh Lạc lo lắng, một bên cầm bộ đàm một bên đi theo.
Cửa bị một đạp đá văng ra, Mã ca cùng An Sơ Hạ đều là sửng sốt, hình như là lập tức, Mã ca chỉ cảm thấy cơ thể của mình bị người khác túm chặt, sau đó cả người bay ra ngoài, ngã sấp xuống bên cạnh bàn.
"A - -" va chạm lần này, đầu hắn đụng trúng vào góc bàn. Mã ca ôm đầu, máu chảy không ngừng, trong lúc này có lẽ đã quên cầu cứu.
"Thất Lục..." Nước mắt tích tụ nãy giờ cuối cùng cũng trào ra, cô chảy nước mắt, cắn chặt môi dưới, cứ thế không phát ra âm thanh.
Cả người cô giờ đây chật vật, tóc lộn xộn, giống như đã hơn mười ngày không chải đầu vậy, đồng phục trên người lại chắp vá vài miếng vải, nội y cũng lộn xộn, xuân sắc bên trong dường như cũng có thể thấy hết.
Làm cho người khác lo lắng không phải những thứ này, mà là giầy của cô bị giẫm lên đến nỗi biến dạng, chỗ giầy rộng chân như vậy mà chảy ra máu. Trời mới biết chân của cô đã phải trải qua cái gì.
Đầu Hàn Thất Lục chỉ cảm thấy "Ầm" một tiếng, như là não bộ khí huyết đều chao đảo.
"Trời ạ... Sơ Hạ..." Vừa đi vào phòng Tiêu Minh Lạc nhìn đến An Sơ Hạ ở phía sau, miệng thét lên một tiếng thét kinh hãi, có thể là không ngờ rằng An Sơ Hạ lại trở thành bộ dạng đáng thương tội nghiệp như thế này.
"Tôi đang có dao!" Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc hiện ra một vẻ u ám liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, đem một con dao quân dụng đưa cho Hàn Thất Lục nói: "Là tên súc sinh kia làm sao? Giết hắn đi!"
Trong lòng Tiêu Minh Lạc tràn đầy lửa giận, lập tức cũng mất đi lý trí.
Mã ca lúc ấy liền đoán được hai người kia là ai, hiện tại tạm thời bối rối, miệng liền hô to: "Người đâu! Bọn bay đâu mau tới đây!"
Hàn Thất Lục đi lên phía trước, nhưng không đi về phía Mã ca, lập tức đi tới trước mặt An Sơ Hạ, dùng dao cắt dây thừng. Rất khó mới cắt đứt được dây trói, đôi tay Sơ Hạ được cởi trói, theo bản năng đưa tay ra trước bảo vệ ngực.
Hàn Thất Lục thoáng nhìn trên cổ tay cô đều đã bị xọ xát đến chảy máu, chỉ cảm thấy lồng ngực của mình căng lên, hô hấp dường như là bị thứ gì đó ngăn lại, trở nên dị thường trầm trọng đến khó thở.
Động tác nhanh hơn suy nghĩ, một giây sau, anh đã cởi áo sơ mi, hơn nữa lại giúp An Sơ Hạ mặc vào, động tác hết sức nhẹ nhàng, tựa như đối đãi với một con búp bê sứ xinh đẹp, sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ vụn.
"Thất Lục..." Giờ phút này cô không biết mình muốn nói gì, ngàn vạn lời đã tới cửa miệng cũng đều biến thành nước mắt.
Phải biết rằng, cô rất ít khóc, sao bên Hàn Thất Lục, lại khóc nhiều như vậy chứ.
"Có tôi ở đây!" Hàn Thất Lục cũng không có nói nhiều lời, chỉ là thay cô mặc quần áo tử tế, hai tay ôm lấy An Sơ Hạ. Anh không biết hiện tại có thể làm điều gì, chỉ muốn làm cô không run rẩy nữa.
"Người đâu! Bọn bay đâu mau tới đây!!!" Mã ca vẫn như cũ hô to.
"Còn dám kêu? Vẫn còn không ngậm miệng lại cho bổn thiếu gia!" Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước, đạp thẳng một đạp vào mặt Mã ca, nhanh chóng, máu mũi như vòi chữa cháy phun tia nước, máu chảy không ngừng.
An Sơ Hạ phục hồi lại tinh thần, nói với Tiêu Minh Lạc: "Giang Nam đang ở vách phòng bên trái, cậu mau đi xem một chút, một mình cô ấy cũng không biết thế nào rồi."
Tiêu Minh Lạc toàn thân chấn động, Manh Tiểu Nam quả nhiên cũng ở trong này! Hi vọng cô không có chuyện gì!
Đang muốn xoay người ra ngoài, đã thấy một đám người chặn cửa, hơn nữa trong tay đều đã cầm côn sắt, chủy thủ các loại.
"Mã ca!"
"Lão Đại!"
Những âm thanh ồn ào vang lên.
Trên mặt đất Mã ca suy nghĩ muốn gồng mình đứng lên, lại bị Tiêu Minh Lạc nhanh chóng bắt giữ cả hai cánh tay. Ngay sau đó anh nhanh chóng khoá chặt tay hắn để cho hắn không thể động đậy.
"A - - đau đau quá!" Mã ca muốn vùng vẫy lại đau, miệng lạnh lùng chửi rủa, con mẹ nó, thằng nhãi này có sức mạnh thật lớn!
"Các người, toàn bộ lui về phía sau!" Tiêu Minh Lạc lớn tiếng quát.
Mọi người nhao nhao lui về phía sau, đúng lúc này, có người hô: "Nhanh đi đến vách phòng!"
Nghe bọn họ nói, sắc mặt Tiêu Minh Lạc trắng bệch. Vách phòng bên cạnh giam giữ Manh Tiểu Nam, bọn họ muốn bắt Manh Tiểu Nam làm lá chắn sao? Cả hai bên đều có con tin, làm cho sự tình càng thêm khó giải quyết.
Hàn Thất Lục mênh nghiêng người, hai tay vẫn ôm An Sơ Hạ. Cơ thể của cô đã không còn run rẩy, cả người cũng bắt đầu bình thường lại. Không hổ là người phụ nữ của anh, sự can đảm so với những người khác thật sự tốt hơn rất nhiều!
Khoan đã, người phụ nữ của anh?
Hàn Thất Lục mâu thuẫn, trong lòng kìm chế kinh ngạc cùng sự phức tạp, anh ôm lấy An Sơ Hạ đến cạnh Tiêu Minh Lạc mở miệng nói: "Nếu người của anh dám làm gì Giang Nam, tôi sẽ giết anh!"
Trong lời nói xơ xác tiêu điều này không chút giả dối, Mã ca nghe xong, trên trán lập tức toát mồ hôi. Tuy trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng hắn vãn mạnh miệng, cố nén run rẩy nói: "Bọn mày giết tao là muốn vào ngục giam sao, bọn mày sẽ không giết tao đâu. Ha...haha..."
"Ha ha..." Hàn Thất Lục khẽ nhấp môi một cái, đáy mắt dời đi nhưng đỏ rực tia máu: "Anh nói xem, ai dám cho người của Hàn gia vào ngục giam?"
"Mày..." Mã ca nghe Hàn Thất Lục nói, lúc này trên mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Hàn gia là không thể trêu chọc, là điều đến trẻ con còn biết, xem ra hắn ta thật sự gặp phải nhân vật không thể trêu chọc. Không được, không thể như vậy! Hắn còn rất trẻ, không thể cứ như vậy bị tống vào ngục giam. Hơn nữa lần này bắt cóc đúng là tội lớn, cũng không biết sẽ phải ngồi tù đến năm tháng nào.
"Mã ca, chúng ta làm sao bây giờ..." Nhất bang huynh đệ của hắn đứng ở cửa, Quần Long Vô Thủ không biết kế tiếp phải làm sao bây giờ.
"Mang người đến rồi!" Ở đằng sau có người hô một tiếng, Ngay sau đó Manh Tiểu Nam bị dẫn tới cửa.
Nhìn thấy Tiêu Minh Lạc cùng Hàn Thất Lục, mắt Manh Tiểu Nam lập tức trừng lớn. Bọn anh tới cứu cô rồi sao?
"Giang Nam..." Nhìn toàn thân Manh Tiểu Nam bị trói chẳng khác nào cái bánh chưng, đáy mắt Tiêu Minh Lạc nổi lên một tầng sương mù, như là có chất lỏng trong suốt nào đó muốn lưu lại.
Người phụ nữ của anh, anh đến lớn tiếng trách cứ còn không nỡ, bây giờ lại bị bọn họ biến thành dáng vẻ chật vật như vậy thật không thể chịu nổi.
Cảm giác được Tiêu Minh Lạc sau khi nhìn thấy Manh Tiểu Nam, toàn thân đều căng thẳng, Mã ca chỉ trong tích tắc, dùng chân hung hăng giẫm mạnh lên chân Tiêu Minh Lạc!
Giẫm lên ngón chân, thủ đoạn hèn hạ, đúng là bây giờ hắn chẳng quan tâm đến hèn hạ hay không. Vốn dĩ Mã ca cũng không phải là Chính Nhân Quân Tử.
Đột nhiên bị giẫm chân, Tiêu Minh Lạc theo bản năng cúi người, lại vừa lúc cho Mã ca cơ hội chạy thoát. Ý định cùng Hàn Thất Lục tiến lên bắt lấy hắn là không còn kịp rồi, chỉ khoảng nửa khắc, Mã ca đã chạy tới cửa, nhanh chóng túm lấy tóc Manh Tiểu Nam.
"Ha ha ha! Không nghĩ tới phải không? Tao lại trốn thoát rồi! Biết điều một chút, ngoan ngoãn tự mình đi tới góc tường kia ngồi xuống đi!" Mã ca cười một cách cuồng vọng.
Các huynh đệ nhìn thấy lão Đại trốn thoát, nhất thời "Quân tâm đại chấn", nhao nhao bướng bỉnh lỳ lợm kêu gào trở lại.
"Buông cô ấy ra!" Nhìn thấy Manh Tiểu Nam đau đớn, mặt nhăn lại, nhưng vì bị trói, dáng vẻ không thể động đậy, hai con mắt Tiêu Minh Lạc đỏ đặc tia máu, giống như người bị tẩu hỏa nhập ma trong phim cổ trang vậy.
"Buông cô ta ra! Làm sao có thể dễ dàng thả cô ta! Tao lúc trước kêu mày buông mày có buông ra sao?!" Mã ca nói xong, hơi hơi nghiêng mặt qua nói: "Con dao đâu mau đưa cho đây!"
Tiểu đệ bên cạnh vội vàng đưa qua một thanh dao, Mã ca cầm lấy con dao, trực tiếp kề dao lên chiếc cổ trắng nõn của Manh Tiểu Nam.
Cổ Manh Tiểu Nam cứng đờ, ánh mắt không hề sợ hãi: "Mười tám năm sau, tôi vẫn là một trang hảo hán! Các người nhanh mang Sơ Hạ lão Đại đi, không cần lo cho tôi đâu!"
"WTF! Miệng vẫn cứng lắm!" Mã ca a một tiếng, nắm thật chắc con dao đang kề trên cổ Tiểu Nam, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc bọn anh lớn tiếng nói: "Cô ta không sợ chết, vậy tóm lại là các người muốn hay không muốn cứu cô ta!"
Hàn Thất Lục liếc nhìn Tiêu Minh Lạc một cái, thực sự trên mặt anh lo lắng sợ hãi, xem ra tên nhóc này thật sự là động lòng rồi. Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây...
"Anh muốn thế nào mới thả cô ấy? Anh không phải là muốn tiền bạc sao? Muốn ít hay nhiều, nói!" Hàn Thất Lục đứng cạnh Tiêu Minh Lạc mở miệng trước, âm thanh đã có lực xuyên thấu, để cho mỗi người ở cũng không thể coi thường diện mạo tuấn tú, mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã có khí chất của bậc Vương Giả.