"Chú ý trật tự, không được quấy rầy đến người bệnh." Y tá kia sau khi căn dặn một tiếng, cầm lấy khay để lên bên xe đẩy đi ra phòng bệnh.
Nhìn đến Mạc Hân Vi này tự ý là tiến vào như nhà của mình, Manh Tiểu Nam lại nổi dậy tính bênh vực kẻ yếu của An Sơ Hạ: "Ôi chao, Sơ Hạ còn chưa có đồng ý. Cô có phải hay không quá tùy ý rồi hả?"
Mạc Hân Vi vừa mới nóng quá vén tóc quăn sang một bên, dáng vẻ quyến rũ nói: "Như thế nào? Cô sẽ đánh tôi sao!"
"Cô..." Manh Tiểu Nam đang muốn xông lên, nhưng Hoàn Tử vội vàng đứng ở giữa can ngăn.
Hai người kia, thực là gặp mặt lần nào cũng đều gây ầm ĩ.
"Hai người không thể trật tự một chút sao? Không có nghe vừa rồi y tá lúc ra ngoài không cho các ngươi quấy rầy đến người bệnh sao? Thất Lục thiếu gia nhất định bị các người đánh thức rồi..."
"Đánh thức mới tốt..." An Sơ Hạ nói xong, "hahahaha" bật cười một chút: "Manh Tiểu Nam, cậu cũng đừng quậy nữa, lại đây gọt cho tớ quả táo."
"Cậu bị thương ở chân, cũng không phải bị thương ở tay!" Manh Tiểu Nam tuy nhiên vẻ mặt đều đã viết không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến mép giường, giúp gọt hoa quả.
Mạc Hân Vi "Hừ" một tiếng, đi về phía trước vài bước vòng qua cái màn che tiến vào.
Hàn Thất Lục đầu bị băng bó, nên ánh mắt đều bị che phủ kín một nửa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới khí chất của anh. Mạc Hân Vi đang nhìn Hàn Thất Lục trong tích tắc, thầm nói: "Tuy bạn trai hiện tại đối với tôi rất tốt, nhưng là tôi đối với anh cảm giác vẫn còn tồn tại..."
Cô không có chú ý tới, Hàn Thất Lục vẫn nhắm mắt lại đột nhiên nhíu mi một chút.
Mạc Hân Vi nói chuyện rất nhẹ, cho nên An Sơ Hạ các cô đương nhiên nghe không được. Chỉ thấy cô đi qua tại mép giường Hàn Thất Lục ngồi xuống, tay cầm một bàn tay của Hàn Thất Lục, nhưng là ngoài dự liệu của cô, bàn tay này quả nhiên cực kỳ ấm áp, thậm chí có chút nóng bỏng.
Loại cảm giác này làm cho cô theo bản năng liền nhìn trên mặt Hàn Thất Lục.
"A - -" cô kinh hô một tiếng, nhưng âm thanh mới vừa ra khỏi miệng đã bị một bàn tay to cho gắt gao che, âm thanh toàn bộ đều bị quay trở lại.
Hàn Thất Lục một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, ý bảo không muốn cô lên tiếng.
Anh vốn dĩ đã tỉnh! Hàn Thất Lục tỉnh!
"Hư - -" Hàn Thất Lục thu tay, lại lo lắng làm một động tác ý bảo đừng có gây ra tiếng động.
Mạc Hân Vi gật gật đầu, ngăn bản thân lại, cô đối Hàn Thất Lục từ trước đến nay là nói gì nghe nấy, giờ phút này đương nhiên cũng sẽ không phát ra tiếng. Nhưng là nghi hoặc một quả cầu tuyết trên mặt tuyết xoay động, càng lăn càng lớn.
Nếu anh đã tỉnh dậy, vì cái gì muốn làm bộ như không có tỉnh? Nếu tỉnh, không phải nên lập tức để cho mọi người biết? Hàn Thất Lục đây là suy nghĩ cái gì?
"Vì cái gì?" Mạc Hân Vi rốt cục vẫn lại là nhịn không được, hạ giọng hỏi.
Bên ngoài truyền đến An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam còn chơi đùa không nghe thấy tiếng động, không cần lo lắng có người đột nhiên xông tới.
"Bản thiếu gia có nguyên nhân, cô ra ngoài đi!" Hàn Thất Lục không giận, Mạc Hân Vi tuy trong lòng không vui, nhưng là cũng không dám cãi lời, huống chi vừa rồi cô không cẩn thận thổ lộ tiếng lòng bị Hàn Thất Lục nghe được, cô đang định thoát khỏi cái tình huống xấu hổ này!
"Tôi sẽ đi ra ngoài..." Mạc Hân Vi đứng dậy.
"Cô nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Hàn Thất Lục đè nặng cổ họng nói.
"Đương nhiên, tôi cũng không phải không có đầu óc." Mạc Hân Vi "Ha ha" nở nụ cười một chút, nói là đến xem An Sơ Hạ, kỳ thật cô chủ yếu vẫn lại là đến xem Hàn Thất Lục, nếu Thất Lục không có chuyện, cô đương nhiên cũng an tâm.
Từ từ... Cô vì cái gì muốn an tâm?
Đang lúc xuất thần, cô đã đi ra khỏi cái giường, hướng An Sơ Hạ bên kia đi đến.
"Này, Mạc đại tiểu thư, muốn tới ăn quả táo không?" Manh Tiểu Nam gặp Mạc Hân Vi đi ra, mở miệng liền chua ngoa nói: "Thì ra cô vẫn còn có thể đi ra."
"Tôi với bạn trai tôi cực kỳ ân ái!" Mạc Hân Vi đột nhiên nói một câu như vậy, để cho tất cả mọi người trong nháy mắt ngu ngơ.
Nói lung tung gì không biết...
"Được rồi, được rồi, biết cô đối với Thất Lục thiếu gia không có không an phận mà suy nghĩ." Vẫn lại là Manh Tiểu Nam trước hết phản ứng kịp, đối với câu nói đó, mặt Mạc Hân Vi đỏ ửng lên.
An Sơ Hạ trong lòng cảm thấy được kỳ quái, liền mở miệng hỏi nói: "Xảy ra chuyện gì rồi hả? Như thế nào sắc mặt cô nhìn không tốt vậy."
"Không có, cái gì cũng không có!" Mạc Hân Vi nói xong ho khan một tiếng nói: "Có nước không? Tôi muốn uống nước!"
"Ở bên kia, tôi chân bất tiện, chỉ có thể chính cô đi lấy nước rồi." An Sơ Hạ chỉ cách đó không xa một cái bình nước, này phòng bệnh này quả thực giống như khách sạn không có gì khác biệt, mọi thứ đầy đủ hết.
Bốn người lại hàn huyên không bao lâu liền muốn rời đi, bởi vì các cô là không có xin phép nghỉ, cho nên hết giờ nghỉ trưa kết thúc phải trở về.
"Chúng tôi trước hết đi đây, đến lúc khác trở lại thăm cô." Mạc Hân Vi nói xong, theo bản năng liếc Hàn Thất Lục bên kia liếc mắt một cái, xoay người liền bước nhanh rời đi, Hoàn Tử đối với An Sơ Hạ gật đầu một cái, cũng đi theo Mạc Hân Vi đi ra ngoài.
Manh Tiểu Nam cũng cần phải đi, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: "Cậu có cần tớ giúp cậu mang sách giáo khoa đến?"
"Không cần, mẹ giúp tớ tìm một thầy giáo, dự định là lập tức đến đây, sách giáo khoa cậu không cần mang. Cậu không cần lo lắng cho tớ, đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn giờ học đấy."
"Uh" Manh Tiểu Nam lúc này mới yên lòng, năm bước vừa quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.
Ba người đi rồi, phòng bệnh to như vậy trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
"Ai - -" một tiếng than nhẹ chuẩn xác chui vào màng tai Hàn Thất Lục.
Mày của anh theo bản năng cau chặt, anh kỳ thật cũng là buổi sáng mới đã tỉnh lại, ý thức được chính mình cùng An Sơ Hạ cùng trong một gian phòng bệnh, không biết vì sao không có dũng khí để cho mọi người biết anh đã thức dậy.
Mê man trong khoảng thời gian này, một chút trí nhớ vụn vặt thường xuyên hiện lên tại trong óc, ngay từ đầu anh chỉ là ở tận trong bóng đêm nghe được có tiếng một cô gái ở bên tai khóc lớn. Về sau tối đen từ từ tán đi, anh nhìn đến chính mình nằm ở sau một tảng đá lớn, một người con gái ôm anh, khóc đến lòng anh quặn thắt.
Tim của anh liền đau đớn lại.
Cô gái kia ôm anh cả người toàn thân là máu, là An Sơ Hạ...
Ngay sau đó, hình ảnh vụn vặt đứt quãng hiện lên, điều này làm cho anh ở trong giấc ngủ mê đều là cau chặt mi. Nhưng chút trí nhớ dù sao cũng là vụn vặt, còn không hoàn chỉnh, anh nghĩ muốn yên tĩnh một chút, để cho những cái trí nhớ toàn bộ trở về, lại nghĩ không muốn, như vậy một buổi sáng đi qua, đúng là liền không có nửa điểm tiến triển.
Có lẽ anh là đã tỉnh lại rồi. Chính xác là đã tỉnh lại.
Tại nhà kho bỏ hoang nhìn thấy cô như vậy, kỳ thật anh liền hiểu ra cái gì đó. Khi đó có âm thanh nói cho anh, chính là người này rồi.
Về phần Hướng Mạn Quỳ, không quan hệ, ngày vẫn còn dài, sự tình tổng thể giải quyết tốt.
Bọn cướp kia đánh một gậy, dường như anh còn phải cảm tạ hắn, để cho anh dường như thực sự tỉnh táo lại rồi.
"Khụ khụ..." Nghĩ tới đây, Hàn Thất Lục đè nặng cổ họng, cố ý nhẹ giọng ho khan một tiếng, lại vẫn hình tượng nói một câu: "Nước..."
Lúc đó An Sơ Hạ đang ngồi ở trên giường ngẩn người, chờ Khương Viên Viên giúp cô kêu giáo sư dạy kèm ở nhà đã đến, lại đột nhiên nghe được một tiếng ho khan, cùng với một tiếng khàn khàn "Nước".
Cô nhất thời toàn thân giật mình một cái, thân thể so với đầu óc vẫn còn nhanh hơn, nhấc chân đã đi xuống giường, chân bị thương cũng chẳng quan tâm, trực tiếp liền hướng mép giường của Hàn Thất Lục đi đến.
Đi đến bên Hàn Thất Lục, nhìn Hàn Thất Lục đang trợn tròn mắt nhìn cô, muôn vàn chữ muốn nói ra nghen lại ở trong cổ, cuối cùng chỉ là biến thành ba chữ: "Anh đã tỉnh dậy..."
"Uhm." Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm vào An Sơ Hạ, cảm nhận được trái tim tại lồng ngực vững vàng nhảy động, chính là người này rồi.
"A - -" An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Vừa rồi anh có phải nói muốn uống nước? Nước, tôi đi rót nước cho anh. Từ từ, có phải nên là kêu y tá trước? Không đúng không đúng, nên là lập tức nói cho mẹ!"
Nhìn dáng vẻ An Sơ Hạ xoắn xuýt, Hàn Thất Lục đột nhiên liền nở nụ cười: "Trước cho tôi nước, rồi kêu y tá, sau cùng gọi điện thoại cho mẹ tôi."
Tươi cười này bao lâu không có xuất hiện đối với cô rồi hả? An Sơ Hạ hơi hơi ngu ngơ một lúc, ngược lại lấy lại tinh thần, thần tốc xoay người đi lấy nước rồi.
Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục lúc này mới phát giác cô là bị thương ở chân, trên chân lại vẫn đang bang bó thứ gì đó đen đen. Thần kinh của anh căng thẳng, lập tức ở trong lòng hung hăng mắng chính mình một câu, chết tiệt, trên chân cô còn bị thương!
"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục mở miệng hô một tiếng ngồi dậy, bởi vì đột nhiên đứng dậy mà dẫn đến não bộ một trận hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
"Anh tốt nhất nằm im, không cần ngồi dậy." An Sơ Hạ bưng nước, thần tốc đi trở về.
Nhìn ánh mắt An Sơ Hạ thân thiết, Hàn Thất Lục mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Bản thiếu gia không phải người vô dụng như thế, vẫn là bản thân tôi đi lấy nước."
"Đúng là nước tôi đã giúp anh lấy rồi này." An Sơ Hạ nói xong, ngồi ở mép giường Hàn Thất Lục, đưa nước qua: "Này, nhất định khát nước rồi?"
Cô gái này... Hàn Thất Lục tiếp nhận cốc nước từ cô, càu nhàu một chút toàn bộ uống xong.
Nghiêng người, An Sơ Hạ tay ấn chuông, y tá cùng các bác sĩ rất nhanh ùa đi vào phòng bệnh.
"Thất Lục thiếu gia làm sao vậy? Oa? tỉnh dậy? Người tỉnh dậy!" Vị bác sĩ dẫn đầu trong giọng nói tràn ngập vui sướng, phải biết rằng, nếu không chữa được cho Hàn Thất Lục, trách nhiệm của ông có thể to lắm đi. Bát cơm này phải bảo vệ không cho phép được vứt!
"Này, Sơ Hạ tiểu thư, người không thể đi lại!" Có người ý thức được An Sơ Hạ chính đang đứng trên mặt đất, vội vàng đỡ cô lên xe lăn, trực tiếp đẩy ra ngoài, cho cô lên trên giường bệnh.
Các bác sĩ liền cho Hàn Thất Lục làm một loạt kiểm tra, dù sao người cũng đã tỉnh dậy, An Sơ Hạ liền tùy ý bị y tá đem cô trở về trên giường. Bất quá một chút vết thương nhỏ như vậy liền phải ngồi xe lăn, cô vẫn lại là không thể nào tập làm quen với việc này được.
"Cô ở trong này ngoan ngoãn không nên cử động, tôi đi xem Thất Lục thiếu gia." Y tá dặn dò An Sơ Hạ ngồi không nên cử động, chính mình thần tốc hướng Hàn Thất Lục bên kia đi đến.
Bởi vì có vải mành che lớn, An Sơ Hạ căn bản nhìn không tới tình hình bên trong. Nhưng nếu người đã tỉnh dậy, vậy nên sẽ không có cái vấn đề lớn gì.
Trong lòng trọng nặng nề thở dài một hơi đồng thời cô cũng nghi hoặc Hàn Thất Lục lần này đã tỉnh lại, giống như có chỗ nào không đúng rồi.
Nhưng đâu là chỗ không đúng? Cô nhất thời lại không hiểu.
Đúng rồi, Khương Viên Viên...Khẩn trương gọi báo cho bọn họ biết mới đúng! Với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại di động, cô thần tốc ấn xuống dãy số liên tiếp.