Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 525: Học sinh chuyển trường



Ed by Lan Anh Nguyen

Beta: Gấu 👈👈👈👈

Cùng lúc đi lên phía trước, Tiêu Minh Lạc rốt cục rõ ràng không biết vì cái gì Lăng Hàn Vũ lại đột nhiên dừng lại.

"Hai vị, đã lâu không gặp." Nam Cung Tử Phi nhìn bọn anh, trong đôi mắt đen lững lờ: "Về sau lại vẫn xin chiếu cố nhiều hơn."

"Anh..." Lăng Hàn Vũ như là con mèo cái xù lông, toàn thân run rẩy liền muốn xông lên, kết quả bị Tiêu Minh Lạc một phen kéo trở về.

Lăng Hàn Vũ nhìn đến Nam Cung Tử Phi sở dĩ lại kích động như vậy nguyên nhân là vì Nam Cung Tử Phi từ khi đến Trung Quốc gây dựng lên bang phái mới đặt tên là "S bang", trong khi đó "K bang" cuả bọn anh cùng Hàn Thất Lục là bang phái thành lập lâu năm ở đây. Hai cái bang phái tuy nhiên còn không có chính thức giao chiến, nhưng đã là lau súng cướp cò.

Chính diện đấu đá chưa có, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian!

"Buông!" Lăng Hàn Vũ muốn tránh thoát, lại bị Tiêu Minh Lạc sống chết túm lại.

"Ngu ngốc, lúc này phải nhịn!" Tiêu Minh Lạc thấp giọng nói: "Thất Lục còn chưa xuất viện, lúc này không thể cùng anh ta có xung đột chính diện!"

"Chết tiệt!" Lăng Hàn Vũ hung hăng nghiêng đầu một bên đỡ phải nhìn đến Nam Cung Tử Phi lần thứ hai cảm xúc không khống chế được.

"S bang" làm bị thương "K bang" không ít người, Lăng Hàn Vũ đây là trong lòng bực tức.

Thấy Lăng Hàn Vũ bình tĩnh một chút, Tiêu Minh Lạc mới dám buông tay anh ra, đi về phía trước vài bước, chống lại ánh mắt của Nam Cung Tử Phi: "Anh làm sao có thể mặc đồng phục Tư Đế Lan, đừng nói với tôi, anh đến Tư Đế Lan học."

Một bên Đại Hổ nhịn không được ra tiếng nói: "Không phải tới Tư Đế Lan học chẳng lẽ còn là mặc đồng phục Tư Đế Lan chơi Cosplay?"

"Đại Hổ!" Nam Cung Tử Phi trầm thấp cổ họng, cảnh cáo Đại Hổ một phen, Đại Hổ đành phải cúi thấp đầu, đi đến một bên.

"A..." Tiêu Minh Lạc cười lạnh một tiếng: "Tuy nhiên hiện tại còn không biết trong hồ lô của anh muốn làm cái gì, nhưng hiện tại là trong học viện Tư Đế Lan vẫn hi vọng là chúng ta có thể chung sống hoà bình."

"Đương nhiên, tôi cũng nguyện ý như thế chúng ta trước hết đi thôi." Nam Cung Tử Phi nở một nụ cười nhìn Lăng Hàn Vũ trầm mặc liếc mắt một cái, xoay người đi đến bên trong học viện Tư Đế Lan.

Lúc này từ trên xe bước xuống một người cô gái, cũng là mặc đồng phục học viện Tư Đế Lan, chỉ thấy cô đi theo Đại Hổ đồng thời đi vào trong Tư Đế Lan. Đi vào trước lại nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái, trong mắt mang theo một chút sợ hãi.

"Cô gái này, trước kia chưa thấy qua." Tiêu Minh Lạc có vẻ đăm chiêu: "Hẳn không phải là cô gái của Nam Cung Tử Phi?"

"Đúng là dựa vào hiểu biết của chúng ta thì Nam Cung Tử Phi thích Sơ Hạ." Nói tới đây, Lăng Hàn Vũ nắm chặt quả đấm: "Tốt nhất là có bạn gái mới của hắn, nếu để cho tôi biết hắn còn dám có ý gì với Sơ Hạ, tôi thế nào cũng phải cắt đứt cổ của hắn!"

"Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên về lớp học đi." Tiêu Minh Lạc xoay người hồi vào trong xe, dừng xe lại mới đi vào.

Môn đầu tiên là ngữ văn, chết tiệt tiết ngữ văn làm cho Lăng Hàn Vũ nhanh chóng tiến vào giấc mơ. Nhưng Tiêu Minh Lạc trái lại có vẻ cực kỳ tinh thần, nhưng không phải đang nghe giảng, mà là ở trên quyển vở viết cái gì, bộ mặt nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng anh tại lớp học đang viết bài.

Nhưng là trên thực tế, anh đang phải viết bản thảo gấp cho ngày mai.

Manh Tiểu Nam trong phòng học, không khí cực kì sôi nổi, bởi vì tiết học này một *tiết tam sinh*, giáo viên môn này là Phó Hiệu Trưởng, nhưng trong phòng học không có chút nào mất tự nhiên, mà là cực kì thoải mái.

(Nói thiệt tui chả biết nó là tiết gì. Ai biết nó là tiết gì ko? =.= 三生课)

Bởi vì thầy giáo này lời nói hài hước, thường xuyên nói một chút thú vị vào trọng tâm đề tài, kéo tất cả bầu không khí lớp học càng thêm sôi nổi. Nhưng lúc này cũng có người không tham gia không khí sôi nổi này của lớp học.

"Manh Tiểu Nam, cậu sao vậy? Bộ dạng nửa chết nửa sống!" người ngồi sau bàn lấy bút chọc vào phía sau lưng Manh Tiểu Nam.

"Tôi không sao!" Manh Tiểu Nam cũng không quay đầu lại nói thẳng.

Cô gái ngồi cùng bàn với nữ sinh vừa rồi lấy bút chọc Manh Tiểu Nam nhẹ nhàng ghé sát tai nữ sinh kia nói: "Cô đừng quấy rầy cậu ấy, không phát hiện Minh Lạc thiếu gia mấy ngày nay đều không có tìm đến cậu ấy sao, hai người khẳng định là cãi nhau rồi."

"Đúng rồi" nữ sinh kia vẻ mặt hoảng sợ.

Chuông tan học vang lên, Phỉ Lỵ Á bắt gặp bộ dạng như hấp hối của Manh Tiểu Nam, tiện kéo cô cùng đi xuống phía dưới tiệm văn phòng phẩm mua khăn tay.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi mua cái gì cũng cần phải có người đi cùng." Trên mặt Manh Tiểu Nam trên mặt tràn ngập sự không nhẫn nại, nếu trong lòng thật sự không nhàm chán, cô cũng mặc kệ Phỉ Lỵ Á như thế nào xin cô.

"Tại thấy cô rảnh rỗi không có việc làm thôi!" Phỉ Lỵ Á hi hi ha ha cười.

Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, là các chị năm hai

"Rất đẹp trai a... Quả thực cùng Thất Lục thiếu gia không hề thua kém nha!"

"Đúng vậy, anh ấy liếc một cái trái tim nhỏ của tôi liền nhảy bùm bùm!"

"Một đám si tình, còn tôi chỉ yêu nhất Thất Lục thiếu gia."

Phỉ Lỵ Á cùng Manh Tiểu Nam nghi hoặc dừng bước lại, Phỉ Lỵ Á thấp giọng nói: "Hẳn là năm hai lại có soái ca chuyển đến rồi?"

Manh Tiểu Nam bĩu môi nhìn về phía Phỉ Lỵ Á, tay đưa lên nhéo mặt Phỉ Lỵ Á một cái: "Có đẹp trai hay không với cô cũng không có quan hệ, trước hết đem thịt béo trên mặt cô cắt xuống đi!"

"Cắt!"

Hai người động tác quá chậm chạp, trở lại phòng học là lúc đã sang tiết, lại là tiết chủ nhiệm lớp giảng. Các cô vừa chạy đến cửa phòng học, liền nhìn đến trên bục giảng một cô gái xa lạ đang đứng, mặc đồng phục Tư Đế Lan.

Chủ nhiệm lớp thấy các cô liếc mắt một cái, Phỉ Lỵ Á cùng Manh Tiểu Nam vội vàng cùng kêu lên hô một tiếng "Có mặt".

"Vào đi, lần sau không được đến muộn." Chủ nhiệm lớp hiếm có không có mắng các cô, quay đầu tiếp tục đối với các học sinh nói: "Mã Cách cùng học tập trong lớp có cái gì bất tiện, các bạn phải chiếu cố học sinh mới."

Manh Tiểu Nam ở trên ghế ngồi vào chỗ của mình, giương mắt đánh giá học sinh mới kia.

"Bộ dạng cô ta cực kỳ thanh tú thôi..." Ngồi cùng bàn thấp giọng nói: "Đúng không, Manh Tiểu Nam?"

Manh Tiểu Nam xa cách trợn trừng mắt: "Hỏi tôi để làm chi? Dù sao cũng không đẹp bằng Sơ Hạ nhà tôi!"

Tiếng nói vừa dứt, chủ nhiệm lớp đột nhiên kêu tên Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam theo bản năng ngồi thẳng người, hô một tiếng: "Có!"

Tại toàn lớp ai cũng cười vang lên, chủ nhiệm lớp vỗ bàn một cái "Mọi người yên tĩnh. Giang Nam, em sau khi tan học chuyển đến vị trí sau cùng để vị trí của em cho bạn học mới Mã Cách ngồi."

Thầy giáo đều là thiên vị học sinh có thành tích tốt, Manh Tiểu Nam ở trong lớp cơ bản là xếp chót, mấy ngày gần đây biểu hiện lại càng tệ hơn đến mỗi tiết giảng đều gục xuống bàn ngủ, bàn sau cùng là vị trí chủ nhiệm lớp thấy là thích hợp nhất với cô rồi.

Còn bàn thứ hai như vậy là vị trí tốt đương nhiên là muốn giữ cho học sinh có tiền đồ.

Mà đối với Manh Tiểu Nam mà nói, ngồi ở đâu đều là giống nhau nhưng trọng điểm là nơi này gần bàn của Sơ Hạ. Chuyển đến một bàn sau cùng lại thành khoảng cách quá xa xôi rồi!

Cô nghĩ muốn từ chối, đúng lúc thấy ánh mắt của chủ nhiệm lớp, vừa thấy liền là nhìn cô thật lâu, cô đành phải nhụt chí thấp giọng nói: "Biết rõ..."

"Bạn học Mã Cách, tiết này trước hết em ngồi ở chỗ trống bàn sau cùng kia tạm đi. Để cho chỗ đằng sau lại cùng Giang Nam đổi vị trí một chút." Chủ nhiệm lớp phân phó xong toàn bộ, bắt đầu chuẩn bị tiết học.

"Chúc mừng cô, cô gái thanh tú muốn cùng cô ngồi cùng bàn a!" Manh Tiểu Nam nói khẽ với bạn ngồi cùng bàn.

"này... Tôi sẽ thường xuyên đến thăm chỗ của cô." Bạn ngồi cùng bàn le lưỡi một cái.

"Nói chuyện thì đi ra ngoài cho tôi."

Bục giảng bị chủ nhiệm lớp vỗ một cái, cô ánh mắt sắc bén nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói: "Đã bắt đầu đi học, nhanh tập trung thôi!"

Sau khi tan học, dáng vẻ Mã Cách nhu thuận làm cho rất nhiều người đều tự nguyện giúp cô ta di chuyển vở, di chuyển mọi thứ, mà Manh Tiểu Nam chỉ một mình nên chỉ có thể một người chậm rì rì di chuyển sách vở, cô vốn là nghĩ muốn từ từ di chuyển bàn, nhưng là Mã Cách đem túi sách đều đã ném tới cái bàn của cô bỏ vào trong ngăn kéo rồi.

Manh Tiểu Nam thở dài, ôm một xấp vở lớn hướng đi về phía sau.

"Tôi giúp cô ôm một ít đi, cô thực giống như người con gái mạnh mẽ nha?" Phỉ Lỵ Á đến chỗ Manh Tiểu Nam lấy hơn một nửa số vở, hai người cũng là rất nhanh liền đem đồ đạc đều đã di chuyển đến phía sau.

"Thầy giao cũng thực vô lý, dựa vào cái gì học sinh mới vừa tới liền đem cô chuyển đến bàn sau, đúng không?" Phỉ Lỵ Á giống như Manh Tiểu Nam bênh vực kẻ yếu.

Manh Tiểu Nam bộ dạng trái lại như không sao cả: "Cô cũng đừng nghĩ gì nhiều, tôi từ nhỏ đều là ngồi bàn sau cùng, với tôi mà nói không có gì khác nhau."

"A, Cô trái lại cực kỳ không tranh sự đời thôi!" Phỉ Lỵ Á trêu ghẹo nói.

"Cái kia..." Một giọng nói ngắt lời hai cô đang nói chuyện, Manh Tiểu Nam theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt một cái, quả nhiên là cái cô gái mới tới kia, chỉ thấy trong tay cô ta mang theo một cái cài tóc hình con bướm đưa cho cô, hơi có chút xấu hổ nói: "Thật sự xin lỗi, tôi vừa tới liền làm hại cô phải ngồi vào bàn chót."

Phía sau Mã Cách có vài người đứng xem kịch hay, nhao nhao suy đoán tính tình không tốt như Manh Tiểu Nam có phản ứng gì.

"Cái này là tôi mới vừa mua, tặng cho cô." Mã Cách nói xong, đem cái cài tóc đưa cho Manh Tiểu Nam.

Lúc này nếu không trả lời lại, có phải không nể mặt cô ta? Manh Tiểu Nam tuy không thích cái cài tóc con bướm, nhưng chần chờ một phen sau vẫn nhận lấy.

"Tôi thích ngồi sau cùng, cô không cần cảm thấy có lỗi."

Mọi người thấy không có cảnh gì hay để xem, nhao nhao tản ra.

Mã Cách cười cười nói: "Tôi còn sợ cô giận tôi thôi, cô không ngại thì tốt. Đúng rồi, chúng ta trao đổi số điện thoại đi."

Cách tiếp cận này, cũng là đầy đủ trực tiếp.

"Tôi không sao mang điện thoại di động, mà tôi vừa mới đổi số điện thoại, không nhớ rõ, đến lúc đó cho cô sau đi." Manh Tiểu Nam nói xong cúi đầu sửa sang lại bàn, để lại Mã Cách bỏ qua đến một bên.

Thấy bộ dạng Manh Tiểu Nam không dễ dàng tiếp cận như vậy, Mã Cách túng quẫn đành phải cười gượng vài cái, xoay người trở về vị trí của Manh Tiểu Nam trước đây mà ngồi.

"Cô đừng để ý, Manh Tiểu Nam vốn dĩ tính cách là như thế, kỳ thật tâm cô ấy rất tốt." Bạn ngồi cùng bàn trước đây của Manh Tiểu Nam cười nói với Mã Cách: "Liền là không có gì không thể nói, cũng tương đối nóng tính. Nhưng đối với bạn bè đều đã rất tốt rồi."

"À. Cám ơn." Mã Cách thân mật đối người cô gái kia cười cười, ngược lại hỏi: "Người ngồi trước mặt tôi là ai vậy? Như thế nào đến tiết tôi cũng không thấy ai, là chỗ trống sao?"

"Là chỗ của Sơ Hạ, cô ấy đang nằm viện, bất quá nghe nói rất nhanh có thể xuất viện rồi."

Một câu để cho Mã Cách toàn thân đều đã cứng ngắc lại, cô vội vàng hỏi: "Cô nói Sơ Hạ, là An Sơ Hạ sao?"

Cô gái nghiêng mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Cô biết Sơ Hạ? Không đúng, người biết Sơ Hạ mà nói cũng có thể nhận ra Manh Tiểu Nam vì cô ấy cùng Sơ Hạ là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt."

Mã Cách thu đôi mắt xuống chuyện động cảm xúc, cười cười nói: "Chỉ là nghe nói qua mà thôi, tiết tiếp theo là tiết gì?"

"A, là thể dục. Bất quá phải đợi giáo viên thể dục tới phòng học, mới có thể cùng đi sân thể dục, tránh khỏi người trốn học hoặc là nửa đường đi nơi khác, đã trễ mới đến sân thể dục." Cô gái không có nghĩ nhiều, lưu loát trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.