Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 527: Xuất viện



Ed by Nguyễn Hương

Beta: Gấu

Có đầu óc, nhưng đến thời điểm quan trọng lại vô dụng, Nam Cung Tử Phi hừ nhẹ một cái, đáy mắt nhè nhẹ lóe lên một ý cười nhạo.

"Wow, bên kia có quá nhiều người đẹp..." Đại Hổ lập tức bị một đám con gái đi tới hấp dẫn, chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Xem Đại Hổ xoa xoa hai tay vào nhau, Nam Cung Tử Phi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhịn không được khuyên: "Lúc cậu ở Tư Đế lan, an phận một chút có được không, đừng khiến tôi phải bận tâm"

"Có thể mà, đương nhiên có thể! Nhưng là..." Đại Hổ quay đầu cười "Ha ha hắc" nhìn về phía Nam Cung Tử Phi nói: "Cho dù là làm học trò, tán gái cũng là cực kỳ bình thường mà? Lão Đại, anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh!"

"..." Nam Cung Tử Phi không phản bác được.

"Xem Hổ Gia ta đây thể hiện uy lực!" Tay Đại Hổ nắm chặt thành quả đấm, nụ cười kia thực sự... Quỷ dị.

Không đợi Đại Hổ đi đến, những cô gái đã tự dưng liền trực tiếp đi về hướng Đại Hổ, khiến Đại Hổ nở hoa trong lòng. Những cô gái xinh đẹp này đi tới chỗ hắn thật sao? Chẳng lẽ mùa xuân của Hổ Gia hắn đến rồi?

Nhưng là hiện thực chứng minh, đã sang thu, mùa xuân tạm thời còn xa.

Đúng là các cô gái đi về hướng của Đại Hổ, nhưng mục tiêu lại không phải là Đại Hổ, mà là Nam Cung Tử Phi!

"Xin hỏi anh là học trưởng Tử Phi sao?" Cô gái đi phía trước, mặt hiện ra vẻ khó xử, tươi cười thẹn thùng hỏi han: "Anh có thể cho chúng tôi số điện thoại của anh có được không?"

Ánh mắt Nam Cung Tử Phi chú ý tới vẻ mặt Đại Hổ đang cảm thấy mất mát, còn thiếu mỗi việc không ngồi xỗm ở góc tường lại vẽ vòng tròn rồi.

"Thật có lỗi, hiện tại tôi không nhớ rõ di động của mình, các bạn đến hỏi bạn của tôi đi, tôi đang ở cùng với cậu ta, liên hệ với cậu ta cũng có thể liên lạc với tôi rồi." Nam Cung Tử Phi thầm mắng trong lòng, khi không lại phải nói nhiều như vậy, liền mang "Cục diện rối rắm" ném cho Đại Hổ.

"Vậy cũng được, cám ơn học trưởng Tử Phi!" Các cô gái kích động nói cảm ơn.

Một đám cô gái vây quanh Đại Hổ, làm Đại Hổ suýt nữa hóa đá, mãi đến khi có một cô gái đẩy anh một cái, anh mới hồi phục lại tinh thần: "À? Số điện thoại di động sao? Tôi có tôi có! Cùng lắm các người cùng tôi trao đổi số điện thoại, ha ha hắc..."

"Ha ha hắc..."

Nam Cung Tử Phi từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi về phía sau Đại Hổ, tiện tay cầm lấy một quyển sách liền ném về phía Đại Hổ. Đúng là không nghĩ tới Đại Hổ thịt quá nhiều, đem sách vở vừa ném dội lại đến chỗ cách hơn một thước.

"Ai nha! Đau! Lão Đại, anh làm gì vậy?!" Lúc này Đại Hổ mới hồi phục tinh thần, xoa xoa đầu hô to gọi nhỏ hỏi lại: "Anh đánh em làm gì?"

"Tôi chỉ là nhắc nhở cậu, tan học rồi." Nam Cung Tử Phi thật bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Sớm biết thế này, tôi nên cho nhóm người đó số điện thoại. Cậu đã cười như thế cả một buổi chiều rồi."

Cười cả một buổi chiều rồi hả?

Đại Hổ lấy tay sờ sờ mặt mình: "Giống như... Là cười hơi nhiều, sao?"

"Tử Phi, anh Đại Hổ..." Cửa sau phòng học truyền đến âm thanh của Mã Cách, thấy bọn anh đều đã quay về nhìn về phía mình, cô vội vã giải thích nói: "Tại tôi chờ hai người dưới cầu thang đã lâu mà không thấy, cho nên tôi mới đi lên xem thử..."

"Uhm." Nam Cung Tử Phi gật gật đầu, mặt không có chút thay đổi đi ra ngoài.

Lúc này Tư Đế Lan chỉ còn vài bóng người, khi ba người đi đến cửa trường học, có lái xe riêng tới đón. Sau khi lên xe, Đại Hổ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Đúng rồi lão Đại, cả buổi chiều này của tôi cũng không chỉ để ngây ngô cười, tôi còn thăm dò được một chút tin tức."

Nam Cung Tử Phi xoay chuyển mi, lắng nghe hắn nói.

"Tôi nghe nói, chị dâu..." Đại Hổ ngừng một chút, lập tức chữa lại: "Sơ Hạ, Sơ Hạ cô ấy bị bắt cóc, bây giờ còn nằm trong bệnh viện!"

Cứ tưởng Nam Cung Tử Phi sẽ có phản ứng gì đó, lại không có gì, Nam Cung Tử Phi không nhúc nhích, vẫn như cũ nhắm mắt lại chợp mắt. Đại Hổ nghi hoặc liếc Mã Cách một cái, lão Đại chắc không thật sự là bị Mã Cách kia mê hoặc rồi chứ? Cái này cũng không tốt!

"Lão Đại? Lão Đại?" Đại Hổ liên tiếp kêu thêm mấy tiếng, Nam Cung tử vẫn không có phản ứng.

Vẫn lại là Mã Cách kéo kéo áo Đại Hổ, lấy từ phía sau một xấp báo đưa cho Đại Hổ, thấp giọng nói: "Chuyện này báo chí đều đã nhắc đến."

"Cái gì?" Đại Hổ kinh ngạc cầm xấp báo, trên trang nhất đều là tin An Sơ Hạ bị bắt cóc.

Chết tiệt! Anh chưa bao giờ xem mấy loại báo chí kiểu này! Xem ra sau này phải thay đổi thay đổi!

Hôm sau, từ sáng sớm Khương Viên Viên đã tới bệnh viện, nói là giúp sắp xếp mọi thứ chuẩn bị xuất viện.

Bệnh viện cũng không phải là một nơi tốt lành gì, An Sơ Hạ đã sớm muốn xuất viện, vì vậy cả người đều vui vẻ trở lại.

Làm thủ tục xuất viện, cần mất một chút thời gian, Khương Viên Viên rảnh rỗi, kéo An Sơ Hạ qua nói chuyện: "Sơ Hạ, con nói xem, đàn ông thích được tặng quà gì? Con chỉ cho mẹ vài chiêu đi."

"Quà tặng?" Hai con ngươi An Sơ Hạ xoay một vòng suy nghĩ, gần đây không có ngày hội gì, lúc này cũng không nghĩ ra được là sinh nhật của ai, ngày bình thường sao lại tặng quà, mà lại còn là đàn ông nữa?

"Mẹ, chắc không phải người muốn tặng quà xuất viện cho Thất Lục chứ?" An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han.

Khương Viên Viên trợn trừng mắt nói: "Xuất viện có cái gì tốt mà tặng quà, với lại, ta cũng không có hứng thú mua quà cho tiểu tử thối kia!"

"Vậy mẹ vì sao lại muốn mua quà tặng? Dù sao mẹ cũng phải nói cho con biết nguyên nhân tặng quà, con mới cho mẹ ý kiến hay được." An Sơ Hạ nói.

Cảm thấy điều An Sơ Hạ nói có vẻ rất đúng, Khương Viên Viên nhìn quanh một cái, sau cùng kéo cô vào phòng mới thần thần bí bí mở miệng nói: "Vài ngày nữa là kỷ niệm ngày kết hôn, mẹ muốn giấu ba của các con tổ chức, cho ông ấy một sự bất ngờ! Thuận tiện, xem ông ấy có còn nhớ đến ngày kỷ niệm không."

Thì ra là như vậy...

"Yên tâm đi mẹ, tuy công việc của ba bận rộn, nhưng con thấy được ba cực kì quan tâm đến mẹ, nhất định sẽ nhớ rõ ngày kia." An Sơ Hạ nghĩ nghĩ nói: "Như vậy đi, ngày mai là Chủ nhật, dù sao con cũng không cần đi học, đến lúc đó con cùng mẹ đi mua quà, mẹ thấy sao?"

"Quá tốt! Cứ như vậy đi! Tri kỉ của mẹ đúng là chỉ có tiểu Sơ Hạ." Khương Viên Viên cao hứng, hai tay nhéo nhéo má An Sơ Hạ: "Đi thôi, Hàn quản gia chắc cũng làm xong thủ tục xuất viện, con cũng nên về phòng thay quần áo, mẹ giúp con đi lấy quần áo, nhưng mà vẫn phải đi dép lê thay giày, con vẫn chưa thể đi được giày."

"Vâng!" An Sơ Hạ gật đầu, đi ra khỏi phòng tắm.

Đúng là không nghĩ tới, mới vừa đi ra khỏi thì nhìn thấy ngay Hàn Thất Lục đang đứng ngoài đó, dùng ánh mắt kì quặc nhìn mình.

"Hai người... Sao lại ở chỗ này?" Hàn Thất Lục đã thay quần áo, không còn mặc đồ bệnh nhân, nhưng đầu vẫn bị băng lại, dù vậy vẫn không làm ảnh hưởng đến phong thái của anh.

An Sơ Hạ không khỏi túm chặt áo, đang muốn giải thích, Khương Viên Viên đã kéo tay cô, tức giận nhìn Hàn Thất Lục nói: "Hai người đáng yêu chúng ta ở đây liên quan gì tới con? Sơ Hạ, đi, đừng để ý đến nó!"

Khương Viên Viên nói xong, không giải thích một lời nào đã kéo An Sơ Hạ đi vào phòng bệnh đối diện.

Thấy thế, Hàn Thất Lục trợn mắt há hốc mồm, xem ra hôm nay anh không thể trêu trọc đến người phụ nữ thời kì tiền mãn kinh này rồi, quả thực là...

"Không thể hiểu nổi..."

Trở về phòng, An Sơ Hạ đã thay quần áo bệnh nhân thành một bộ đầm liền thân màu xanh đậm rất đẹp. Độ dài của cái đầm này vừa chạm đến đầu gối, dây thắt lưng cột thành cái nơ hình con bướm, càng làm nổi bật lên dáng người thon dài. Chỉ là đôi dép lê Stars xù xì có vẻ không ăn nhập lắm, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu.

"Con dâu của ta, Sơ Hạ mặc bộ này quả thực rất giống người mẫu, Hàn quản gia ông nói có đúng không?" Khương Viên Viên đắc ý hỏi Hàn quản gia.

"Dạ phải, là phu nhân có mắt nhìn thật tốt." Hàn quản gia mím môi, phụ họa theo Khương Viên Viên cười nói.

"Nếu còn không đi sẽ qua trưa mất." Hàn Thất Lục ở một bên xa thẳm mà nói, một đôi mắt thâm sâu không nhìn ra cảm xúc.

Tuy gần đây Khương Viên Viên cực kì khó chịu với Hàn Thất Lục, nhưng tình trạng kẹt xe kéo dài quả thật là một vấn đề nhức đầu, khi anh nhắc nhở, trái lại cũng không phải điều vô nghĩa, kéo An Sơ Hạ đi đến chỗ thang máy.

Phía trước phía sau đều có vệ sĩ bảo vệ, bọn anh xuất viện nhất định cánh nhà báo cũng biết, cho nên tất phải theo sát gắt gao, đề phòng có chuyện gì xảy ra.

"Phu nhân, thiếu phu nhân, một lúc nữa đi xuống nhớ rõ phải đi thật nhanh. Phía dưới tập trung không ít phóng viên." Hàn quản gia sau khi nhận được cuộc điện thoại, vội vàng nhìn An Sơ Hạ và Khương Viên Viên nói: "Nhưng cũng không cần quá sốt ruột, mọi thứ đều phải chú ý dưới chân, cẩn thận kẻo ngã."

"Uhm!" Hai người nhao nhao gật đầu, trong thang máy mọi người xốc lại mười phần tinh thần.

"Còn cả thiếu gia, cậu cứ đi theo vệ sĩ trước, nhất quyết đừng dừng lại." Hàn quản gia không quên dặn dò Hàn Thất Lục một chút.

Những điều này Hàn Thất Lục từ nhỏ đến lớn chứng kiến không ít, hiện tại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ là tùy ý gật đầu một cái. Nhưng anh thật sự có chút lo lắng cho An Sơ Hạ, chân của cô tuy nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng xem cô đi dép liền biết, khẳng định còn chưa bình phục hoàn toàn. Lỡ như bị người nào giẫm phải, không chừng lại xảy ra tình trạng hỗn loạn.

Đành phải đi một bước xem một bước rồi.

Thang máy đã tới lầu hai, mọi người không tự chủ được nhao nhao hít sâu một hơi. "King" một tiếng, thang máy ngừng lại, cửa thang máy chậm rãi tự động mở ra.

"Ra rồi, bọn họ xuất hiện rồi!" Ngoài thang máy sớm đã chật ních đen kịt người, trong đám người ồn ào không biết là người nào gào to, rất nhiều cameras nháy liên tục trước cửa thang máy.

Tuy phía dưới cũng bố trí rất nhiều vệ sĩ, nhưng xem ra số người vẫn là quá ít, xem nhẹ những thứ này, phóng viên trào dâng cảm xúc, một bộ phân nhỏ thừa dịp khoảng cách cùng mượn dòng người xô đẩy, vọt tới cửa thang máy, nháy mắt An Sơ Hạ đã bị bọn họ vây quanh.

"Phu nhân, thiếu phu nhân, các người cẩn thận một chút." Hàn quản gia cau mày canh giữ ở dẫn đầu phía trước, càng không ngừng chen lách.

Nhưng người xông đến cửa thang máy càng ngày càng nhiều, không gian nhỏ hẹp, đi về phía trước cũng quá gian nan.

"Thiếu gia, người không cần phải xen vào chuyện này, sau khi mình ra ngoài, bên ngoài có người tiếp ứng!"

Hàn quản gia thúc giục Hàn Thất Lục không cần lo cho nơi này, nhưng là nhiều cameras như vậy cùng đổ về nơi này a, Hàn Thất Lục làm sao có thể bỏ mặc họ mà đi?

"Toàn bộ đều đã tránh ra cho tôi!" Hàn Thất Lục trầm thấp cổ họng quát.

Cả người Hàn Thất Lục bộc phát ra siêu áp suất thấp, mọi người có chút lơi lỏng, bọn vệ sĩ nhân lúc này vội vàng mang theo An Sơ Hạ cùng bọn họ đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.