Hàn Thất Lục khống chế được nhất thời, nhưng rất nhanh đám phóng viên lại không sợ chết mà nhao nhao lên, chen lên phía trước. Đây chính là không thành công cũng thành nhân, có thể phỏng vấn được thì thật sự là một công lao lớn.
"Hàn thiếu gia, cậu nói vài câu đi!"
"Hàn thiếu gia, tình hình lúc đó như thế nào? Cậu có thể miêu tả một chút được không?"
"Xin hỏi An tiểu thư bây giờ tình cảm hai người như thế nào?"
Cả đám phóng viên giơ microphone thành một vòng xung quanh người bọn anh, đối mặt với những ánh mắt đang nhìn cô, An Sơ Hạ có chút lung lay. Trái lại Khương Viên Viên bình tĩnh tự nhiên nói: "Tình hình sức khỏe của hai người đều không tốt, các vị nên để lần sau phỏng vấn thì hơn."
Lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào, cơ hội ngàn năm có một như vậy sao có thể bỏ qua?
"Hai vị miêu tả tình hình khi đó đi?" Vẫn có phóng viên chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
Đương nhiên, cũng có phóng viên hướng ánh mắt về phía Khương Viên Viên, vội vàng hỏi: "Hàn phu nhân, xin hỏi Hàn gia đã xử lí đám bắt cóc kia như thế nào?"
Hàn quản gia thừa dịp này bí mật lấy điện thoại liên hệ ra bên ngoài, mà Hàn Thất Lục mím môi, không dời An Sơ Hạ nửa bước.
"Về vấn đề xử lí, đây không phải việc mà Hàn gia chúng ta có thể nhúng tay, các người muốn biết nên đi nơi khác mà tìm hiểu." Sự tình đương nhiên không đơn giản như Khương Viên Viên kể, nhưng lúc này bà chỉ có thể trả lời như vậy.
"Phu nhân, tiếp viện đang ở bên ngoài, trước tiên chúng ta có thể trả lời đám phóng viên một chút." Hàn quản gia hạ giọng, thanh âm nhỏ chỉ đủ để Khương Viên Viên nghe được.
"Được." Khương Viên Viên gật đầu một cái, đang chuẩn bị trả lời đám phóng viên kia nhưng không ngờ xung quanh lại là một trận xôn xao.
Đã biết rõ nguyên nhân, sắc mặt Khương Viên Viên trầm xuống, cả người cũng trở nên không tốt: "Sao cô ta có thể đến đây?"
An Sơ Hạ không biết chuyện gì đã xảy ra, liền nhìn theo ánh mắt của Khương Viên Viên, cô đã rõ: Kia chính là Hướng Mạn Qùy.
Chỉ thấy một đám phóng viên nhao nhao vây quanh Hướng Mạn Qùy cùng người đại diện của cô, mà Hướng Mạn Qùy dung nhan tinh tế, vừa nhìn cũng biết cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đám phóng viên này. Lúc này cô đang ôm một bó hoa to, đối mặt với rất nhiều máy ảnh không hề hoảng loạn, điều này làm An Sơ Hạ thoáng một chút tự ti.
Như vậy xen ra, chính bản thân Hàn Thất Lục không có lý do gì lại quên lựa chọn cuối cùng của mình?
An Sơ Hạ vừa miên man suy nghĩ, vừa lén nhìn Hàn Thất Lục một cái. Anh lúc này đang nhìn chằm chằm Hướng Mạn Qùy nên An Sơ Hạ nhất thời không biết biểu tình của Hàn Thất Lục như thế nào.
Nhưng anh cũng thật rất vui đi? An Sơ Hạ cúi đầu thầm nghĩ.
"Hướng tiểu thư, cô làm sao có thể xuất hiện tại người này? Trong tay cô lại vẫn ôm hoa, là muốn tặng cho người nào sao?" Phóng viên kia hỏi xong rồi nghĩ lại thân phận mình, dù sao chuyện này cùng Hàn gia cũng là không nên nói, Hàn gia mà bị tổn hại thì bát cơm của anh cũng không giữ được.
"Cũng không phải là muốn tặng cho người nào sao?" Hướng Mạn Quỳ nói xong, liền nở một nụ cười thật tươi, nhìn về phia Hàn Thất Lục.
"Chẳng lẽ... Là đưa cho Hàn thiếu gia?" Có người suy đoán hỏi.
"Chỉ là tôi muốn chúc mừng Hàn Thất Lục xuất viện, chỉ là không nghĩ tới..." Hướng Mạn Qùy liếc mắt nhìn đám người xung quanh, che miệng nở nụ cười nói: "Chỉ là không nghĩ tới có nhiều người đến đưa tin như vậy."
Khương Viên Viên đến liếc mắt cũng không them nhìn đến Hướng Mạn Quỳ một cái, kéo tay An Sơ Hạ, quay đầu đối diện Hàn Quản gia nói: "Người của chúng ta như thế nào còn chưa đến? Chúng ta thừa dịp lúc này đi thôi."
"Không thể được, thưa phu nhân, tiếp viện rất nhanh sẽ đến đây." Hàn quản gia vội vàng quay lại, ông cũng biết phu nhân đối kia Hướng Mạn Quỳ chán ghét không phải một hai điểm, thực muốn thật nhanh rời khỏi chỗ này, đúng là hiện tại có rất nhiều phóng viên đang ở bên phía Hướng Mạn Qùy nhưng đa số vẫn vây xung quanh Hàn gia.
Mà nếu di chuyển bây giờ, đám phóng viên sẽ rất nhanh quây tới, cho nên hiện tại không có cơ hội tốt để rút lui. Trừ khi Hướng Mạn Qùy có thể thu hút thêm nhiều phóng viên hơn nữa.
"Xin hỏi hiện cô cùng Hàn thiếu gia đang có quan hệ gì?"
"Xin hỏi lần này cô về nước chính vì Hàn thiếu gia sao?"
"Cô cùng Hàn thiếu gia định lại một lần nữa tái hợp?"
"Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, An tiểu thư mới đúng là vị hôn phu của Hàn thiếu gia, cô hẳn không là người thứ ba?"
Biết được Hướng Mạn Qùy tới là để chúc mừng Hàn Thất Lục, các phóng viên lại to gan nhao tới hỏi, các câu hỏi càng ngày càng sắc bén.
An Sơ Hạ ở bên cạnh nghe, trong lòng đã hết sức phức tạp, tuy nhiên không muốn nghe Hướng Mạn Quỳ trả lời, nhưng là lỗ tai cũng không tự giác thẳng đứng lên.
Hướng Mạn Qùy ảm đạm cười: "Vị này đúng là thật biết nói đùa, đó đều là mọi chuyện của trước kia, mong các vị không hiểu lầm quan hệ của tôi với Thất Lục."
Người đại diện của Hướng Mạn Qùy lau mồ hôi trán, cô làm người quản lý nghệ sĩ cũng coi như là có thâm niên trong giới. Có dạng người nào mà cô chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cô trước giờ chưa từng thấy ai như Hướng Mạn Qùy muốn chơi đừa với lửa.
Gặp phải gia tộc Hàn thị nguy hiểm như vậy còn chưa tính, mà Hàn gia lúc này đang rất được chú ý đến, sự nghiệp của cô hết sức quan trọng, mới về nước phát triển, nếu lỡ có tin túc nói mấy lời như người thứ ba, Hướng Mạn Qùy cũng đừng hi vọng có thể bước chân vào làng giải trí.
"Mặc kệ cô đang muốn làm cái quỷ gì, khẩn trương rời đi!" Người quản lí đè thấp thanh âm, đứng sau Hướng Mạn Qùy nghiến răng nghiến lợi nói.
Hướng Mạn Qùy khẽ ho một tiếng, cất giọng nói: "Các vị có thể cho tôi đi một chút?"
Có lẽ là chờ trò hay, đám phóng viên lúc này trái lại rất phối hợp với Hướng Mạn Qùy, để cô đi tới bên người Hàn Thất Lục.
Ánh mắt của mọi người dều hướng tới chỗ hai người họ, dường như tất cả camera đều nhắm ngay vào người Hàn Thất Lục và Hướng Mạn Qùy, vô tình để cho Khương Viên Viên và An Sơ Hạ có mội chút thời gian để rời đi.
"Phu nhân, xin đi theo tôi." Hàn quản gia nhân lúc mọi sự chú ý về phía Hàn Thất Lục mà kéo Khương Viên Viên và An Sơ Hạ cùng các người hộ tóng mà nhanh chóng rời đi.
"Đừng lo nữa thiếu phu nhân, thiếu gia vốn rất nhanh trí, chắc chắn có cơ hội thuận tiện liền rời đi." Hàn quản gia khuyên bảo An Sơ Hạ, dùng lực kéo cô ra ngoài.
Không khí bên ngoài thực sự dễ chịu hơn bên trong rất nhiều, An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
"Thiếu phu nhân, mời lên xe." Hàn quản gia thay An Sơ Hạ mở cửa xe, cô thoáng nhìn lại bên trong trong bệnh nhưng đều không nhìn thấy gì, đành phải ngồi vào trong xe.
Bên trong xe, Khương Viên Viên đang oán giận: "Hồ ly kia chính là cố ý mà tới! Cô ta không biết động tới Khương Viên Viên ta là có kết cục gì sao? Quả đúng là tức chết mà! Nghĩ đến vừa rồi cô ta cười mà thật khiến ta buồn nôn!"
Nghe Khương Viên Viên mà nói, An Sơ Hạ đem ánh mắt đến phía cửa bệnh viện, tuy Hướng Mạn Quỳ ở trước truyền thông nói mọi chuyện chỉ là bạn bè, nhưng cô biết rõ, thật sự không phải là tình bằng hữu đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ cô nên buông tay?
"Phu nhân, người tiếp viện đã tới, chi bằng chúng ta nên đi trước, e rằng chờ đến khi thiếu gia đi ra sẽ kéo theo rất nhiều phóng viên, lúc đó muốn đi sẽ không tiện lắm." Hàn quản gia ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nói.
"Được, vậy thì chúng ta đi trước." Khương Viên Viên đồng ý gật gật đầu.
Xe rất nhanh khởi động rời khỏi bệnh viện. An Sơ Hạ miên man suy nghĩ, Hướng Mạn Quỳ và Hàn Thất Lục nói những gì với nhau.
Dựa theo những hiểu biết của cô về Hàn Thất Lục, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì liền đạt được. Đối mặt với nhiều người thuộc cánh báo chí như vậy, anh không đường đường chính chính công bố quan hệ của anh với Hướng Mạn Qùy chứ?
Cô tại Hàn gia nên cư xử như thế nào đây?
Thiếu phu nhân.... xưng hô như thế này đúng là châm chọc!
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên khiến cho An Sơ Hạ lập tức theo miên man suy nghĩ trở về trong hiện thực. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngày vẫn tiếp tục trôi qua, không phải có câu, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng sao?
Dù cho Hàn Thất Lục có công khai mối quan hệ cùng Hướng Mạn Quỳ hay không, cô cũng muốn tự mình phải sống thật tốt, phải sống thật tốt không phải sao?
Mở điện thoại ra, là tin nhắn của Tiêu Minh Lạc, anh nhắc nhở cô không được quên cái "ước định" kia, hơn nữa anh cũng nói đang trong giờ học không thể đến tiếp viện, thực xin lỗi.
An Sơ Hạ suy nghĩ, khuôn mặt tự nhiên tươi cười.
Tiêu Minh Lạc không có lái xe về nhà, trái lại rất nhanh chuẩn bị mọi thứ để đến chỗ Hàn gia.
Đi đến đại sảnh, Hàn quản gia nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ông nói: "Phu nhân, thiếu gia nói đã rời bệnh viện, nhưng không trở về nhà, nói là..."
"Nói cái gì?" Khương Viên Viên mặt lạnh bang, truy vấn hỏi tới.
"Nói là buổi tối sẽ không về nhà, không cần phải chờ cơm tối." Hàn quản gia hơi có chút kiêng kị cẩn thận hồi đáp.
"Là như thế sao! Hôm nay ta không có hứng thú, không muốn quản Thất Lục, đi thôi Sơ Hạ, chúng ta đi viết văn." Khương Viên Viên không quên kéo qua An Sơ Hạ về phòng làm việc.
Khương Viên Viên đến phòng làm việc, cửa phòng đóng "rầm" một cái, Hàn quản gia thở dài: "Quan hệ của thiếu gia và phu nhân đến bao giờ mới được cải thiện?"
"Tôi ngược lại cảm thấy quan hệ của phu nhân và thiếu gia rất tốt." Một nữ giúp việc tay cầm chổi lông gà nói: "Hàn quản gia ông cũng đừng quá quan tâm, máu mủ tình thâm, quan hệ sao có thể lạnh nhạt được!"
Hàn quản gia gật gật đầu tránh ra, nhưng kỳ thật điều ông thực sự lo lắng không phải quan hệ của Khương Viên Viên cùng Hàn Thất Lục, mà là Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ.
Ông nhớ rất rõ, thời điểm Hướng Mạn Qùy tới bệnh viện, thiếu gia đúng là nhìn chằm chằm cô ta.
Càng nghĩ càng xa, ông lắc đầu, bỏ những suy nghĩ phức tạp này ra khỏi đầu.
Ở bên kia, trong chiếc xe thể thao chạy nhanh như bay trên đường lớn đang phát ra những thanh âm rất vui vẻ.