Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 529: Sơn trang thời trung cổ (1)



Ed by Kiều Vi

Beta: Gấu

"Tắt nhạc đi." Hàn Thất Lục ngồi ở phía sau, trên mặt tràn ngập mệt mỏi.

Ngày mai, tin tức báo chí không biết lại viết như thế nào về chuyện hôm nay. Mà anh cái gì cũng làm không được! Loại cảm giác này ép vào ngực dường như không thở nổi, mà còn, anh bây giờ còn ngồi ở trên xe Hướng Mạn Quỳ, càng làm cho anh hít thở không thông!

"Vì cái gì muốn tắt đi? Em cảm thấy nghe rất khá, âm nhạc, cả người đều thoải mái dâng lên..."

Hướng Mạn Quỳ cười nhìn về phía kính chiếu hậu, đã thấy Hàn Thất Lục sắc mặt hầm hầm, cực kì dọa người.

"Tôi nói tắt nó ngay!" Hàn Thất Lục ngữ khí hơi chút trầm trọng, Hướng Mạn Quỳ đành phải vội vàng tắt đi âm nhạc bên trong xe.

Trong xe thể thao nồng nặc mùi nước hoa, âm nhạc tắt đi, để cho không khí này nháy mắt trầm thấp tiếp xuống. Hướng Mạn Quỳ mở kính cửa sổ, hít sâu một hơi nói: "Thất Lục, anh có phải đang giận em hay không?"

"..." Người ngồi ở phía sau trầm mặc không trả lời cô.

"Em biết anh giận em, trách em không tuân thủ giao hẹn tới đón anh xuất viện. Chỉ là bản thân em thật sự rất muốn đón anh xuất viện thôi, hơn nữa, nhờ sức hút của em lớn như vậy vẫn hơn dáng vẻ nguy hiểm của anh, lại vẫn thuận tiện để cho dì cùng An Sơ Hạ ra ngoài, anh thật không thể tha thứ cho em được sao?"

"..." Người ở sau vẫn như cũ im lặng.

Hướng Mạn Quỳ nhấp môi dưới, không cam lòng tiếp tục nói: "Em biết anh trong nhà có áp lực, anh cũng không muốn đem quan hệ của chúng ta để lộ ra sao? Anh cũng đừng giận em nữa, được không?"

"..." Lặng yên không một tiếng động.

Hướng Mạn Quỳ lúc này mới cảm thấy kỳ quái trở lại, bốn phía xe rất ít, Hướng Mạn Quỳ ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, người ngồi ở phía sau cư nhiên nhắm mắt lại, sớm đã ngủ thiếp đi!

Buông lỏng một chút, Hướng Mạn Quỳ lại tự dưng thấp thỏm trong lòng. Hàn Thất Lục khẳng định không vì cô ta đột nhiên xuất hiện mà khôg vui. Cô ta không biết là đã làm gì đó không đúng, thành công để đám phóng viên mất tập trung với nhóm người bên An Sơ Hạ, để bọn họ thoát thân sau cùng Hàn Thất Lục thoát thân sau, tốt xấu cũng lông tóc không tổn hao gì.

Nếu như không có cô ta, tùy tiện đụng đến đụng tới một cái cameras khẳng định là trốn không thoát chuyện.

"Haizz - -" cô ta theo đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, bên kia tiếp tục tăng tốc độ xe.

Đại khái là do ảnh hưởng của bão, thời tiết hôm nay hơi chút có vẻ se lạnh, An Sơ Hạ khoác lên một chiếc áo khoác mặc trên người, lấy điện thoại gọi ai đó.

Điện thoại đường dây rất nhanh được kết nối, âm thanh Tiêu Minh Lạc truyền đến đầy nghi hoặc: "Là Sơ Hạ sao? Lúc này gọi điện thoại là có chuyện gì sao?"

Bọn anh vừa mới trao đổi qua tin nhắn xong không lâu, An Sơ Hạ gọi điện thoại đến anh thật đúng là cảm thấy kỳ quái. May mắn đây là giờ tan học, nếu không thời gian lên lớp anh sẽ không đi chú ý là có điện thoại reo hay không.

"Thật là ngại quá, Minh Lạc." An Sơ Hạ nắm chặt góc áo khoác, nở một nụ cười tươi tắn mà nói: "Kế hoạch có thể bị thay đổi rồi."

Căn bản bọn họ định hôm nay An Sơ Hạ đi gọi Manh Tiểu Nam tới Hàn gia, mà Tiêu Minh Lạc lại làm bộ như là tới tìm Hàn Thất Lục chơi.

"Sao?" Tiêu Minh Lạc sửng sốt, trái lại không có biểu tình biến hóa quá lớn

"Hàn Thất Lục anh ấy... Cùng Hướng Mạn Quỳ ra ngoài đi chơi, nói là có thể là buổi tối cũng sẽ không trở về." An Sơ Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Đại khái phải chờ tới ngày mai rồi."

"Không có gì, tôi không gấp." Tiêu Minh Lạc đáy mắt hiện lên lo lắng, lúc này An Sơ Hạ khẳng định rất khổ sở? Hàn Thất Lục là xảy ra chuyện gì? Thời điểm ở nhà kho, không phải đã tin rằng người trong lòng mình là An Sơ Hạ sao? Sao lúc này lại cùng Hướng Mạn Quỳ ở cùng một chỗ rồi hả?

Nhưng lại nói cái gì? Nói cái gì buổi tối cũng không quay về! Buổi tối không quay về sẽ phát sinh rất nhiều chuyện tốt sao?! Truyền thông nếu biết được, không chừng đem chuyện tô vẽ thành cái gì đây! Chỉ cần là trấn áp chuyện xấu, Hàn gia cũng phải chuẩn bị tốn không ít tiền bạc?

"Như vậy đi, Sơ Hạ, đêm nay cô vẫn nên để cho Giang Nam qua chơi với cô, tôi không đến là được rồi. Một mình cô ở Hàn gia, sẽ có cảm giác nhàm chán..."

"Không cần." An Sơ Hạ quyết đoán từ chối: "Anh không cần lo lắng cho tôi, vẫn nên lo lắng nhiều cho chính mình đi. Tôi đây cúp máy trước anh lo học thật tốt đi."

Cúp điện thoại, An Sơ Hạ trở về đến trước giường mình, cả người xếp hình chữ "大 " nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Bão còn không có đi tới, mà cơn bão này cũng không lớn, chỉ là báo hiệu kết thức mùa hạ, mang đến cảm giác mất mát.

"Thất Lục, đến nơi rồi." Hướng Mạn Quỳ dừng lại, một bên cởi bỏ dây an toàn, một bên đánh thức Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục kỳ thật ngủ không sâu, bị kêu như vậy liền thức dậy. Hướng Mạn Quỳ chỉ là nói cùng anh tìm một chỗ ăn cơm trưa, lúc giương mắt, lại đi tới một... Vườn trái cây?

"Nơi này là?" Hàn Thất Lục ngồi thẳng, mở cửa xe đi tới: "Không phải nói ăn cơm trưa, ở chỗ nào?"

"Nơi này là Sơn trang này của một người bạn ngoại quốc ở thành phố A của em thường để cuối tuần về đây nghỉ ngơi, em thấy anh đang ngủ, liền tới một nơi xa một chút ăn cơm." Hướng Mạn Quỳ đi đến bên người Hàn Thất Lục cực kỳ tự nhiên ôm cánh cánh tay anh nói.

Hàn Thất Lục nhìn xuống liền kích động muốn đẩy ra một bước, đem tầm mắt rơi vào từ nơi không xa, một người đàn ông ngoại quốc đã chạy tới. Người đàn ông kia tóc vàng mắt xanh, dáng người bậc trung, tuổi tác cũng hẳn là trung niên rồi. Đang nhìn đến Hướng Mạn Quỳ sau đó lập tức lộ ra một bộ mặt tươi cười.

"Hướng tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Bất quá thật sự là không đúng dịp, tiểu thư nhà chúng tôi vừa lúc đã về nước." Người đàn ông hơi chút thật có lỗi nói, cho rằng Hướng Mạn Quỳ là tới tìm tiểu thư bọn họ.

"Không có vấn đề gì, tôi chỉ là tới ăn cơm." Hướng Mạn Quỳ không chút để ý nói.

"Thì ra là như vậy." Ông gật gật đầu, ánh mắt rơi vào Hàn Thất Lục, kinh hỉ hỏi: "Đây là bạn trai cô sao? Thực anh tuấn, mà người Trung Quốc nói là gì nhỉ? Đúng! Trai tài gái sắc! Thật sự là trai tài gái sắc!"

"Cảm ơn..." Hướng Mạn Quỳ cười nói, trong mắt loé lên vẻ đắc ý nhịn không được.

Hàn Thất Lục đứng thẳng, đối với cái này không đáng đáp lại.

"Này, coi đầu ốc tôi này, các vị nhanh đi trong sơn trang rửa mặt cho tỉnh táo đi, xe tôi giúp các vị đậu." Người đàn ông ngoại quốc trung niên chân thành nói.

Hướng Mạn Quỳ sau khi đưa chìa khóa cho ông ta, kéo Hàn Thất Lục hướng bên trong sơn trang đi đến.

Này bên trong sơn trang ngay từ bên ngoài là trồng cây ăn quả, làm cho người ta nghĩ lầm đó là một vườn trái cây, theo con đường đá đi vào, bên trong rộng mở trong lành, đủ loại hoa tranh nhau đua nở, bên trong cũng không biết dùng cái cách gì, có thể tại đây mùa thu để cho trăm hoa đua nở.

"Rất đẹp đúng không?" Hướng Mạn Quỳ cười ôm sát Hàn Thất Lục nói: "Lát nữa đi vào bên trong liền là biệt thự trong sơn trang, đồ ăn đều là dùng nguyên liệu do chính sơn trang này gieo trồng cùng chăn nuôi động vật làm ra, vị hẳn là rất khác đồ ăn ở bên ngoài làm."

Hàn Thất Lục gật đầu một cái, xem như đáp lại.

"Thất Lục, em thấy anh sao không có tinh thần gì cả?" Hướng Mạn Quỳ nói xong dừng bước, nhìn Hàn Thất Lục bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nói: "Anh hẳn là còn đang giận em, trách em tự ý đi đón anh xuất viện?"

"Không có." Hàn Thất Lục lắc đầu: "Có thể là đêm qua nghỉ ngơi không tốt, cảm thấy hơi mệt."

"Chúng ta cũng sắp đi vào ăn cơm trưa, sau đó anh ở trong biệt thự nghỉ ngơi một chút, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta lại đi về nhà tổ của Hướng gia? Anh cảm thấy như thế nào?" Hướng Mạn Quỳ hào hứng đề nghị.

"Được." Hàn Thất Lục vẫn như cũ là một bộ dáng như không có ý kiến, Hướng Mạn Quỳ chép miệng, trong lòng mặc dù có chút mất hứng nhưng là cũng không nói gì nữa.

Hướng Mạn Quỳ bọn họ là khách quý, so với những khách hàng lữ hành của Sơn Trang ăn ở một phòng riêng, một bàn lớn bên trên xếp rất nhiều đồ ăn. Nhìn đến hoa mắt, trung tâm bàn ăn đặt đĩa lớn vịt nướng, ở trong không khí tản ra mùi thơm kích thích khướu giác của con người.

"Thơm quá a..." Hướng Mạn Quỳ hít sâu một hơi, thần tình say mê: "Thất Lục, anh cảm thấy nơi này như thế nào?"

Biệt thự được bố trí theo phong cách nước Anh thời xưa, nơi nơi đầy rẫy chạm khắc xoa hoa cổ điển.

"Uh"m. Em thích thì tốt." Hàn Thất Lục cũng không thèm nhìn tới Hướng Mạn Quỳ liếc mắt một cái, cúi đầu trái lại tự lấy dĩa ăn.

Hướng Mạn Quỳ trên mặt say mê vẻ mặt lập tức biến mất hầu như không còn, cô ta rõ ràng không nhìn thấy vẻ mặt Hàn Thất Lục có chút cảm xúc, trước cùng Hàn Thất Lục cùng một chỗ cũng một thời gian dài. Vừa rồi Hàn Thất Lục tuy nhiên nói cô ta thích thì tốt, nhưng trên mặt kia biểu tình, rõ ràng không phải quan tâm mà là lừa gạt! Hùa theo cho qua!

Cô ta đã định trước, đã tính toán tốt cùng người đàn ông này liên tiếp ở cùng một chỗ, cô ta nhất định phải chặt chẽ bắt lấy trái tim của anh!

"Thất Lục!" Hướng Mạn Quỳ đứng dậy, chạy tới bên người Hàn Thất Lục. Vừa rồi bọn anh hai người là ngồi cách cái bàn, cho nên khoảng cách có chút thoáng xa, hiện tại Hướng Mạn Quỳ đột nhiên đi đến bên cạnh anh, Hàn Thất Lục liền dừng lại động tác trong tay, nhíu mi nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ: "Làm sao vậy?"

Hướng Mạn Quỳ chu miệng lên, kéo một tay Hàn Thất Lục, Ngay sau đó trực tiếp tiến lên một bước ngồi xuống trên đùi Hàn Thất Lục hơn nữa động tác lưu loát ôm lấy cổ Hàn Thất Lục.

"Anh có phải hay không lại vẫn đang giận em?" Hướng Mạn Quỳ thê lương nhìn Hàn Thất Lục, đôi mắt hỗn loạn một tia mị hoặc.

Cái này An Sơ Hạ trong mắt không bao giờ có.

Hàn Thất Lục không lưu tâm nghiêng đầu đi một chút, tránh được hơi thở của Hướng Mạn Quỳ, đem tầm mắt nhìn đến nơi xa: "Không có tức giận, sự tình đều không có đã xảy ra chuyện gì lớn, tức giận chẳng có ích gì. Lần sau làm việc, nhớ rõ nghĩ kỹ trước khi làm."

"Em biết rõ rồi..." Hướng Mạn Quỳ nghiêng quá mức, cứng rắn chống lại mắt Hàn Thất Lục, cười hì hì nói: "Vậy bây giờ anh cười với em một cái... Em đã biết sai rồi!"

"Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi." Hàn Thất Lục mày nhíu lại càng chặt rồi.

"Thất Lục, anh sao lại thế này? Em sao cảm thấy được, anh lần này sau khi nằm viện liền giống như thay đổi bản thân?" Hướng Mạn Quỳ trong lòng dâng lên bất an không thôi: "Trước kia anh cũng không phải là dùng loại vẻ mặt này đối với em."

"..." Hàn Thất Lục cắn răng một chút.

Suy nghĩ đến An Sơ Hạ, anh cho dù là ép buộc chính mình, cũng không có khả năng đối Hướng Mạn Quỳ cố gắng nặn ra được nụ cười. Nhưng mà anh bây giờ còn không thể kết thúc toàn bộ, anh có mục đích của anh.

"Chúng ta ăn cơm trước đi, một mình em lái xe lâu như vậy, cũng có thể mệt mỏi. Ăn cơm trưa trước, nghỉ ngơi một chút, mới có sức nói chuyện phiếm."

Hàn Thất Lục nói xong liền muốn đẩy Hướng Mạn Quỳ từ trên đầu gối ra.

"Không được, em hiện tại muốn anh cười một cái với em..."

"Két - -" một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.