Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 533: Cô bị đần độn sao (1)



Edit: Khải Nhi

Beta: Gấu

​An Sơ Hạ trên mặt không có chút biểu tình nhưng nhìn vào đôi mắt cô liền có thể thấy được hiện tại cô đang rất khó chịu.

​Hàn quản gia mang báo đưa đến thư phòng Hàn Lục Hải, Hàn Lục Hải có sở thích ở thư phòng vừa xem báo vừa ăn bữa sáng, lại không nghĩ tới sẽ gặp An Sơ Hạ.

​Muốn đi đến an ủi An Sơ Hạ nhưng nghĩ vẫn lại là không đến, lúc này an ủi đều phí công nên để con bé được yên tĩnh.

​Hàn quản gia đem báo đến chỗ thư phòng, Hàn Lục Hải hôm nay đã dậy từ rất sớm đi đến thư phòng trước rồi.

​"Lão gia, đây là báo của ngày hôm nay." Hàn quản gia gõ cửa, sau khi được cho phép mới dám đi vào.

​Hàn Lục Hải nhận lấy rồi đọc lướt qua tờ báo, sắc mặt vẫn bình thường, mãi đến lúc lật đến trang cuối, ông bắt đầu đốt một điều thuốc hút.

​"Lão gia, ông vẫn lại hút thuốc ít thì tốt hơn." Hàn quản gia châm chước câu chữ nói.

​Làm việc ở Hàn gia nhiều như vậy năm, ông đương nhiên hiểu rõ Hàn Lục Hải, tình hình này đúng là không tốt lành gì.

​"Lập tức gọi tên tiểu tử thối ấy về đây!" Hàn Lục Hải ngừng hút, hung hăng mà ném báo xuống mặt đất.

​"Vâng..." Hàn quản gia vội vàng lui ra ngoài gọi điện thoại.

​Những tòa soạn này lại dám lung tung viết ra tin tức nhảm nhí vô căn cứ như vậy. Hàn thị không nói đến việc có nhiều tiền, nhưng đối mặt với những lời đồn này muốn dẹp yên cũng không dễ. Cho dù là bây giờ có gọi điện bảo ngừng việc in và bán báo của ngày hôm nay cũng đều vô ích.

​"Alo? Là thiếu gia sao? Cậu còn chưa thức?" Hàn quản gia nghe giọng nói mơ màng của anh liền hỏi.

​Mà nam chính trong bài báo lại vẫn không biết chuyện gì cứ như cũ mơ mơ màng màng nói: "Là ông sao, có chuyện gì?"

​Hàn quản gia đè nặng giọng nói, khống chế cảm xúc lo lắng của chính mình nói: "Thiếu gia, cậu đừng ngủ nữa, mau trở về đi!"

​Hàn Thất Lục lúc này mới tỉnh táo một chút, một bàn tay chống đỡ thân thể ngồi dậy: "Có chuyện gì rồi hả? Là do ba tôi nổi giận sao?"

Hàn quản gia như vậy gọi điện cho anh chúng tỏ Hàn Lục Hải có chuyện gì rồi.



"Là việc trên tất cả báo đều đăng tin lung tung, cậu nhanh trở về rồi sẽ hiểu thôi, tôi không nói rõ qua điện thoại được." Sau khi gọi được Hàn Thất Lục báo tin cho anh lập tức gấp rút trở về, trong lòng ông toát mồ hôi dầm dề thay cho Hàn Thất Lục.

​Hàn Lục Hải nổi giận không giống như người bình thường sẽ khó có thể chịu được, trông lòng ông không khỏi sợ hãi.

​Hàn Thất Lục nhanh chóng mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, cánh cửa theo quán tính bị người ta mở mạnh ra, tung phịch vài cái.

​"Hàn thiếu gia? Như thế nào lại đi sớm như vậy?" Nữ giúp việc đi lên phía trước, thật cẩn thận hỏi han: "Là đêm qua nghỉ ngơi không tốt sao?"

​"Tôi đêm qua nghỉ ngơi rất tốt, bất quá tôi hiện tại có việc gấp muốn chạy về thành phố A. Cô không cần gọi Hướng Mạn Quỳ, lần này tôi chỉ về một mình." Hàn Thất Lục liền bước tiếp, nữ giúp việc kia lập tức đuổi theo.

​"Đợi đã Hàn thiếu gia, chờ tôi đi gọi Hướng tiểu thư, sợ cậu đột nhiên rời khỏi như vậy, tiểu thư sẽ tức giận mất. Cậu làm ơn chờ chút, hơn nữa cậu chưa ăn sáng mà." Nữ giúp việc ngăn đường đi lại không cho Hàn Thất Lục đi.

​Đúng là Hàn Thất Lục đâu nào đợi được nhiều như vậy, nghe Hàn quản gia bảo phải về gấp, bây giờ Hàn Lục Hải có thể là đang nổi giận lôi đình, anh trởi về sớm vẫn là tốt hơn.

​"Không cần, tôi là thật sự có việc gấp, lát cô nói với tiểu thư các người sau là được rồi." Hàn Thất Lục kéo nữ giúp việc ra, bước nhanh rời khỏi Hướng gia.

​Nhà Hướng gia rất lớn tựa như hoàng cung cổ đại nhưng bố cục lại cực kỳ đơn giản, rất dễ dàng mà đi khỏi. Anh đột nhiên nhớ tới lần này là Hướng Mạn Quỳ lái xe, mà cái chìa khóa cũng không ở trong này.

​Ít nhiều nơi này là mảnh đất phồn hoa, anh vừa đi ra ngoài liền gặp được xe taxi.

​"Cậu là khách đầu tiên!" Kia tài xế xe taxi cũng không có nhận ra Hàn Thất Lục, khà khà cười nói.

​Do hiện tại trời vẫn sớm, cho nên xe cộ không nhiều lắm, trái lại rất nhanh hướng thành phố A chạy trở về.

​Trên bàn cơm ở Hàn gia, An Sơ Hạ một mình ăn xong bữa sáng, vốn cho là Khương Viên Viên dậy rất sớm vì hôm qua bà đã nhiên dặn cô phải đi ngủ sớm một chút, ngược lại chính bà lại thức khuya, mãi cho đến cô ăn xong điểm tâm cũng không thấy bà đâu.

​Cô lại không nghĩ muốn trở về phòng, quá nhàm chán liền đi ra đại sảnh đi tìm Phách Thiên rồi.

​Nơi ở dành cho Phách Thiên thật tiện nghi, An Sơ Hạ đi qua ngay lúc Phách Thiên chỉ lo cúi đầu ăn, nó không có liếc nhìn cô một cái. Người chăn sóc cho nó cười giải thích: "Tôi đêm qua cho nó ăn ít cho nên nó hiện tại đại khái là đói bụng, ăn xong thì sẽ bình thưởng trở lại thôi. Tôi còn có việc phải làm, tạm biệt."

​"Được." An Sơ Hạ gật gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Phách Thiên, tay mò mẫn lông lá xù xì trên đầu của Phách Thiên.

​Phách Thiên ăn cái gì mà trong rất thích thú nha, xem An Sơ Hạ trợn mắt há hốc mồm.

​"Ngươi đây là sắp chết đói sao?Giống như ba ngày chưa được ăn cái gì." An Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, Phách Thiên rất phối hợp kêu một tiếng "grau" như là đang thẹn thùng hoặc như là bất mãn.

​Sau khi đùa Phách Thiên một hồi, An Sơ Hạ đứng dậy, nghĩ muốn phải đi về nhìn xem Khương Viên Viên đã rời giường chưa. Đúng là vừa đứng lên, xa xa liền thấy Hàn Thất Lục đang vội vàng đi vào đại sảnh, sau đó còn có Hàn quản gia.

​"Sao lại trở về sớm như vậy? Không phải cùng Hướng Mạn Quỳ đi chơi sao?" An Sơ Hạ nói một mình, khom lưng sờ sờ đầu Phách Thiên vài cái rồi tiếp tục theo hướng Hàn Thất Lục bước tới, đi vào đại sảnh.

​Không rõ vì sao Hàn Thất Lục về sớm như vậy nhưng cô bước đi có vẻ thoải mái hơn. Đúng là không nghĩ tới, vừa đi vào liền nghe đại sảnh, liền nghe thấy thanh âm Hàn Lục Hải gầm thét.

​Nói thật ra, từ lúc An Sơ Hạ tiến vào Hàn gia đến bây giờ, thật đúng là chưa từng chứng kiến bộ dáng Hàn Lục Hải tức giận đến như vậy. Hiện tại An Sơ Hạ bị dọa đến hoảng sợ, phải biết rằng, Hàn Lục Hải trước mặt cô vẫn đều có vẻ cực kì hiền lành, cho dù là ít nhu hòa, nhưng vẫn cũng là một người cha tốt.

​"Sao lại thế này?" An Sơ Hạ kéo một cái nữ giúp việc lại hỏi.

​Nữ giúp việc ngăn An Sơ Hạ lại, vội vàng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, chuyện này cô cũng đừng quản, cô tiếp tục ra ngoài tản bộ đi. Lát nữa cô trở về sẽ không có chuyện gì rồi."

​An Sơ Hạ cau chặt mày, ngoan cố hỏi han: "Tới cùng là có chuyện gì, tôi đang hỏi cô đó."

​Nhìn bộ dáng An Sơ Hạ lúc này, nữ giúp việc đành phải trả lời: "Nguyên nhân tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là sau khi Hàn quản gia dẫn theo thiếu gia trở về liền trực tiếp cùng đi lên thư phòng. Tiếp theo liền giống như người nghe thấy đó..."

​"Nhìn xem con đã làm điều vô liêm sỉ gì!" Hàn Lục Hải tràn ngập tức giận.

​Không được... phải nhanh chóng chạy đến xem là chuyện gì xảy ra.

​An Sơ Hạ không an tâm, nhấc chân liền muốn chạy lên lầu, mấy nữ giúp việc thấy thế vội vàng chạy lại ngăn cản An Sơ Hạ.

​"Thiếu phu nhân, cô lúc này cũng đừng đi lên sẽ bị liên lụy, có khi còn bị thương nữa!" Ánh mắt mấy nữ giúp việc chân thành tha thiết, nhao nhao giữ chặt An Sơ Hạ.

​"Tôi đứng ở chỗ này cũng không..." An Sơ Hạ nói một nửa, đột nhiên biến sắc, chần chờ hỏi han: "Ý cô là ba sẽ đánh Thất Lục sao?"

​Mấy nữ giúp việc liếc nhau một cái, tuy nhiên cả đám đều không nói được lời nào nhưng An Sơ Hạ đã biết đến đáp án.

​Cũng phải, nào có người ba nào giáo dục con cái mà không động thủ?

​"Các cô buông ra, mẹ không có ở đây, tôi phải lên đó can ngăn." An Sơ Hạ không để ý nhóm người nữ giúp việc khuyên can chạy lên lầu.

​Mấy nữ giúp việc đưa mắt nhìn nhau: "Làm sao bây giờ?"

​"Có thể làm sao? Chúng ta nhanh đi kêu phu nhân dậy đi! Có phu nhân thì sẽ không sao rồi." Nữ giúp việc kia đề nghị.

​Mở cửa thư phòng ra, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy lòng ngực chính mình nhảy kịch liệt. Cô trong tiềm thức là sợ hãi Hàn Lục Hải, trong lòng cảm giác càng lúc càng khẩn trương.

​" Đứa con gái kia có cái gì tốt? Con lại đi đến Hướng gia, con không biết lúc trước Hướng lão pu nhân kia là đối đãi với Hàn gia chúng ta như thế nào sao?" Hàn Lục Hải thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.

​"Con đến đó không phải vì Hướng Mạn Quỳ." Hàn Thất Lục thanh âm không kiêu ngạo không sủng nịnh, tựa hồ không sợ Hàn Lục Hải chút nào. Nhưng mà có ai mà không sợ Hàn Lục Hải?

​"Con còn có dám nói! Về sau, không cho con đi gặp Hướng Mạn Quỳ! Nếu con quên, ta đây liền nhắc lại một lần, con hiện tại đã có vị hôn thê, ta không cho phép con cùng cô gái kia có bất kì liên quan nào!"

​"Bây giờ còn chưa được..." Hàn Thất Lục thanh âm hơi chút trầm thấp, giống như có cái gì khó nói.

​"Còn không được? Con nói cái gì, cút ra ngoài cho ta!" Hàn Lục Hải thanh âm đột nhiên đề cao, An Sơ Hạ cảm thấy được điềm xấu, vội vàng chạy vào, vừa vặn lúc này Hàn Lục Hải cầm lấy gạt tàn liền hướng Hàn Thất Lục mà ném tới, mà Hàn Thất Lục tựa hồ cũng không có ý tránh đi.

​Nghìn cân treo sợi tóc, An Sơ Hạ không suy nghĩ lại xông lên che ở trước mặt Hàn Thất Lục.

​Rõ là định ném đến Hàn Thất Lục nhưng không ngờ gạt tàn lại nặng nề mà hướng tới An Sơ Hạ.

​Gạt tàn bằng gốm sứ nhắm ngay cô bay tới, An Sơ Hạ theo bản năng nhắm hai mắt lại, Hàn Thất Lục muốn lao đến nhưng đã không còn kịp rồi. An Sơ Hạ chỉ cảm thấy một trận đâu đớn trên trán. Gạt tàn liền rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm vỡ vụn. Máu nóng hổi theo thái dương của cô mà chảy xuống.

​"Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục vội vàng đi lên phía trước: "Cô có làm sao không? Tôi lập tức mang cô đi bệnh viện!"

​"Không cần đi bệnh viện, không có nghiêm trọng như thế." An Sơ Hạ quay đầu đối Hàn Lục Hải nói: "Ba, Thất Lục vừa trở về, ba đừng vừa gặp đã mắng anh ấy."

​Hàn Lục Hải ngẩn người, ông hoàn toàn thật không ngờ An Sơ Hạ lại đột nhiên lao tới thay Hàn Thất Lục hứng chịu cái gạt tàn. Giờ phút này An Sơ Hạ nói như vậy, ông còn có thể nói cái gì thêm?

​"Hàn quản gia, mau gọi bác sĩ Lý." Hàn Lục Hải thản thốt.

​An Sơ Hạ được Hàn Thất Lục bế vào phòng anh, nhà bác sĩ cách nhà Hàn Thất Lục khá xa nên cần có chút thời gian, anh xót xa nhìn An Sơ Hạ.

​"Cô bị đần độn sao?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.