Một lọn tóc An Sơ Hạ rơi xuống trên trán, khiến cho Hàn Thất Lục ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần bước qua đó.
Bàn học rất rộng, An Sơ Hạ di chuyển laptop sang một bên, sau đó dọn một chỗ trống cho Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục đi đến, vừa ngồi xuống đã mở miệng nói: "Tôi vừa rồi thật sự không có ý gì khác, cô đừng tức giận."
Đại ác ma Hàn Thất Lục khi nào lại chủ động giải thích, chuyện này đúng là hiếm gặp. Dù là trước kia anh cũng rất ít khi hạ mình trước người khác. Nỗi tức giận trong lòng An Sơ Hạ đã sớm biến mất không còn chút gì, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cô vẫn còn cứng nhắc.
"Nói trước một chút đi, chỗ nào anh không hiểu trong sách ngữ văn?" An Sơ Hạ bên cạnh hỏi Hàn Thất Lục, nhưng cô không nhìn anh, mà là cúi đầu cầm sách ngữ văn của anh đọc nhẩm.
Môn ngữ văn cần phải chăm chỉ ghi chép, đánh dấu tỉ mỉ mới có thể học tốt, mà sách ngữ văn của Hàn Thất Lục vẫn còn như mới, ngoại trừ ba chữ "Hàn Thất Lục" rồng bay phượng múa viết trên đầu ra, còn lại không có thêm bất cứ chữ gì khác!
Hàn Thất Lục cũng không biết An Sơ Hạ đang suy nghĩ gì, chỉ cho là cô vẫn còn tức giận, di chuyền về bên trái một chút, cự ly càng gần với An Sơ Hạ, dường như có thể đếm được số lông mi cong vút của cô.
"Đừng nóng giận, vẫn còn đang tức giận sao?"
Nghe thấy giọng nói đó, An Sơ Hạ hạ sách ngữ văn ngẩng đầu, mới vừa ngẩng lên liền nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục như phóng đại "N" lần. Trong lòng cô kinh ngạc, nhưng lập tức trấn định lại. Chỉ thấy thân người cô dựa vào phía sau, lệch đi khỏi quỹ đạo của Hàn Thất Lục một khoảng cách, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt hỏi: "Anh đi học cũng không ghi chép gì sao?"
"À?" Trên mặt Hàn Thất Lục loé lên một tia mơ hồ nhầm lẫn, nhìn lại về sách ngữ văn trên bàn, mới biết An Sơ Hạ hỏi sách giáo khoa của anh.
"Làm sao có thể..." Hàn Thất Lục như vịt chết vẫn còn cứng mỏ nói tiếp: "Tất cả bài học trên lớp tôi đều đã ghi chép lại."
Có trời mới biết chuyện ghi chép trong lớp học của anh có thực hiện hay không. Tiết ngữ văn của anh cho đến bây giờ đều biến thành giờ nghỉ trưa.
"Vậy là tốt rồi, anh lấy vở ghi chép ở lớp học lại đây." An Sơ Hạ khá giống một giáo viên nghiêm khắc, bộ dạng có nề nếp khiến cho Hàn Thất Lục buồn cười.
Nhìn thấy Hàn Thất Lục mỉm cười một cách khó hiểu, An Sơ Hạ không tự nhiên hỏi: "Anh cười gì vậy? Anh bắt buộc phải đi lấy vở ghi chép ở lớp học đến đây!"
Vở ghi chép ở lớp học?
Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Thất Lục dừng lại, anh làm sao biến ra một quyển vở ghi chép ở lớp học? Chẳng lẽ phải nói với An Sơ Hạ, vừa rồi là anh đã nói dối cô. Cho đến bây giờ anh căn bản chưa từng ghi chép ngữ văn? Chuyện này cũng quá mất mặt, tuyệt đối không được!
Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ một chút, Hàn Thất Lục nhấc chân lên vắt chéo vào nhau nói: "Để ở trường học rồi, hiện tại cô bắt tôi đến trường học lấy về, không chừng đúng giờ cao điểm, chúng ta đến đó thì khỏi cần trở lại để tham gia tiệc tối."
Nhìn thấy Khương Viên Viên dường như rất coi trọng tiệc tối này. Nếu đi lấy vở ghi chép thật sự không kịp trở về trong chốc lát, An Sơ Hạ đành phải thôi.
"Vậy được rồi, vậy anh nói cho tôi nghe một chút đi, giống như chỗ nào anh làm anh bị mất điểm." An Sơ Hạ nghiêm mặt nói.
Thời điểm hỏi câu này, khoảng cách giữa hai người vừa đủ, hơi thở dìu dịu của An Sơ Hạ kích thích tâm trí anh.
Ngày lúc này chỉ muốn nói với cô sự thật, rằng bản thân anh đã nhớ lại tất cả rồi!
Hàn Thất Lục khẽ cắn môi, quay đầu đi nói: "Không biết."
Người này thật sự nói trở mặt liền trở mặt, vừa rồi còn tốt, tại sao sắc mặt đột nhiên lại trầm xuống? Cô cũng không nhớ rõ bản thân mình có gì mạo phạm đến cảm xúc của anh, làm anh kích động rồi.
Không biết là không biết thôi... Trong lòng An Sơ Hạ thở dài một hơi.
Kỳ thật khi biết Khương Viên Viên muốn cô giúp Hàn Thất Lục học bù. Tuy khuôn mặt anh cũng không biểu hiện chút cảm xúc vui vẻ, nhưng sau đó lại không ngại ngần bước vào phòng cô, trong lòng cô bỗng âm thầm vui mừng.
Điều này khiến cho cô cảm thấy bản thân mình không có phương thuốc nào cứu chữa nổi.
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, dứt bỏ cảm xúc phức tạp mở miệng nói: "Vậy còn lúc anh viết bài luận văn kiểm tra?"
Vấn đề An Sơ Hạ hỏi, anh vẫn sẽ trả lời, nhưng vì tâm trạng đột nhiên nhớ tới Hướng Mạn Quỳ kia đầy rắc rối trở nên tồi tệ hơn.
"Lần trước viết văn đề bài là "Bạn học tập được gì từ những người xung quanh"." Khuôn mặt Hàn Thất Lục biểu hiện sự kiêu ngạo không ai bằng: "Bản thiếu gia còn cần học tập gì từ người khác sao?"
Khoé miệng An Sơ Hạ không tự giác giật giật vài cái, lại nữa rồi, đại thiếu gia Thất Lục này quá tự mãn và kiêu ngạo rồi!
"Và sau đó?" Cô kìm nén bản thân muốn đấm cho Hàn Thất Lục một phát, nhỏ giọng hỏi.
"Sau đó tôi liền không viết." Hàn Thất Lục vừa nhấc mí mắt, hơi chút tự hào nói: "Kiểm tra xong tôi còn đi tìm giáo viên ra đề kia, giáo viên đó còn bảo đảm với tôi, về sau sẽ không ra đề tổn hại đến danh dự của bản thiếu gia như vậy."
Chuyện nhớ lại này của Hàn Thất Lục, hẳn là trước khi cô đến Hàn gia. Nói cách khác, anh nhìn đề văn không vừa mắt liền không viết nữa, trực tiếp đi tìm giáo viên về sau không được ra đề kiểu này cho anh.
Thật sự chỉ có Hàn Thất Lục mới có thể làm được chuyện này.
An Sơ Hạ khẽ cắn môi, nghĩ thầm, nghĩ mình mắt mù rồi, tại sao có thể thích được loại đại thiếu gia này!
"Tại sao cô không nói lời nào?" Hàn Thất Lục nhìn sắc mặt An Sơ Hạ trắng bệnh, bối rối hỏi: "Cô có chỗ nào không khỏe sao?"
"Tôi rất khỏe." An Sơ Hạ bình ổn lại cảm xúc một chút, đem sách ngữ văn lật đến phần văn học cổ điển: "Viết văn bình thường vốn là do tự tích luỹ, tôi không dạy được anh cái này, về sau nhớ kĩ không được không viết gì, viết lung tung một chút ta có thể lấy vài điểm. Giờ tôi sẽ dạy anh văn học cổ điển."
"Văn học cổ điển?" Hàn Thất Lục vừa nghe vừa xua tay liên tục: "Vừa nghe cái này đã thấy mệt rã rời, đổi phần khác."
Chuyện đến mức này, hoàn toàn không giống với ý định từ ban đầu của An Sơ Hạ.
"A - - đau - -!" Một tiếng thét vang ra từ trong gian phòng.
An Sơ Hạ nhấc chân đạp thẳng vào Hàn Thất Lục đang ngồi vắt chéo chân, anh lập tức văng xuống đất. Khi anh còn mịt mù chưa rõ trời đất, An Sơ Hạ đã túm anh lên, gương mặt lạnh lùng hỏi: "Có học hay không?"
Quả nhiên không hổ danh là cô gái anh được anh để ý, lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy, Hàn Thất Lục rất tự hào về tầm nhìn của mình.
"Đang hỏi anh đó, học hay là không học..." An Sơ Hạ hoàn toàn không biết Hàn Thất Lục suy nghĩ cái gì. Cô chỉ biết tên khốn này sợ là ăn mềm mà không ăn cứng, nhưng lần đầu tiên mềm, lần này phải cứng rắn như vậy xem có đứng dậy không...
"Học, đương nhiên học!" Tinh thần Hàn Thất Lục lập tức trở nên phấn chấn: "Bản thiếu gia thích nhất là văn học cổ điển, vừa lúc có thể nuôi dưỡng tình cảm sâu sắc!"
An Sơ Hạ trợn trừng mắt: "Học cái này cũng không thể nuôi dưỡng tình cảm của anh sâu sắc. Ngồi xuống!"
Hàn Thất Lục một bên xoa xoa chỗ đau của mình, một bên bước qua đó ngồi xuống. Tình hình hiện tại anh cũng không dám ngồi vắt chéo chân nữa.
"Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu một vài từ chức năng thường thấy trong văn học cổ điển." An Sơ Hạ nói có thứ tự, nhưng Hàn Thất Lục cũng không để tâm đến cô nói từ chức năng văn học cổ điển gì đó, chỉ mải nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy của An Sơ Hạ.
"Được rồi, đã biết một vài từ chức năng điển hình, hiện tại chúng ta vận dụng nó một chút." An Sơ Hạ mang tập giấy nháp để qua một bên, lấy SGK ngữ văn lật rạ, lật đến một bài luận văn cổ điển, chỉ vào chữ "Mà" hỏi: "Anh xem, chữ "Mà" này cách dùng là gì?"
Hàn Thất Lục phục hồi lại tinh thần, nhìn theo ngòi bút An Sơ Hạ chỉ đến.
Một chữ Hán nhìn lâu chữ nào cũng giống chữ nào, Hàn Thất Lục nhìn một lúc, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Chữ này là chữ "Mà"?"
Cô thật muốn đem Hàn Thất Lục băm ra biến thành khoai tây chiên chấm sốt cà chua ăn thôi!
"Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?" Trong ánh mắt cô xuất hiện chút tức giận.
Vừa rồi cô vô cùng tập trung giảng cho anh cách dùng một số từ chức năng điển hình. Tên chết tiệt kia cũng giống như chuyên chú lắng nghe, đôi mắt một mực nhìn cô không di chuyển, nhưng tại sao anh lại trả lời không đứng đắn rồi như vậy?
"Được được được, đứng đắn một chút." Khuôn mặt Hàn Thất Lục biểu hiện chút bất đắc dĩ: "Chữ "Mà" này ý chỉ là..."Mà"... thôi."
"Có nghĩa là một sự biến chuyển!" Nhìn Hàn Thất Lục nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân vì sao, An Sơ Hạ sốt ruột, bàn tay liền vỗ lên bàn một cái: "Tôi tìm từ này đúng là đơn giản nhất, anh có nghe tôi giảng bài cho anh hay không?"
Bởi vì sốt ruột, hai má An Sơ Hạ ửng hồng. Chú ý thấy ánh mắt Hàn Thất Lục sáng quắc nhìn mình, toàn thân cô đều cảm thấy kì lạ, vội vàng gật đầu quay đi không dám nhìn anh, ngoài miệng hơi chút tức giận nói: "Tôi nói chuyện với anh đó, anh đến cùng có nghe thấy không?!"
"Nghe thấy được." Hàn Thất Lục hai bên khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng.
Nụ cười vô tội này khiến An Sơ Hạ di chuyển mắt liếc nhìn anh một cái, cũng không có cách nào tức giận nữa: "Quên đi, tôi nói lại cho anh một lần nữa, cách dùng chữ "Mà" này, anh nghe cẩn thận cho tôi."
Nghe nói vậy, Hàn Thất Lục liên tục gật đầu: "Tôi nhất định nghe cẩn thận!"
Nhưng có ghi nhớ hay không đương nhiên lại là một việc khác!
Mặc dù chỉ giải thích cách dùng một chữ "Mà", cũng thực sự tốn không ít nước bọt của cô, rất vất vả nói xong, An Sơ Hạ ho nhẹ một tiếng, cảm thấy cổ họng có chút khô rát. Chờ đến lúc cô quay lại nhìn Hàn Thất Lục, lại tự nhiên phát hiện tên chết tiệt này trực tiếp gục xuống bàn ngủ thiếp đi!
Khó trách tại sao cô lại cảm thấy yên tĩnh như vậy!
"Này, Hàn Thất Lục, anh đứng lên cho tôi!" An Sơ Hạ cau mày giơ tay đẩy Hàn Thất Lục, lúc đó Hàn Thất Lục tay chống đại não mà ngủ, cú đẩy của An Sơ Hạ khiến anh mất trọng tâm liền ngã về phía sau.
Thời điểm anh phát hiện cả người mình chuẩn bị ngã về phía sau, theo bản năng liền tóm lấy cánh tay An Sơ Hạ. An Sơ Hạ chỉ cảm thấy cánh tay của mình căng ra. Ngay sau đó một sức mạnh kéo cô về phía bên phải, cánh tay cô định bám vào bàn, nhưng lúc đó đã quá muộn.
Một trận trời long đất lở, cô ngã xuống hoa lệ nằm sấp trên người Hàn Thất Lục, mà khi Hàn Thất Lục chạm xuống đất, An Sơ Hạ cảm thấy rằng anh theo bản năng ôm chặt lấy cô.
Là che chở cho cô không bị đau khi ngã xuống đất!
"Anh..." Đôi mắt An Sơ Hạ trừng lên giống như chuông đồng. Cô muốn hiểu nhưng không hiểu được, Hàn Thất Lục vẫn còn rất để ý đến cô?
An Sơ Hạ cúi đầu nhìn xuống, trải qua lộn xộn vừa rồi mái tóc cô tung ra, có mấy sợi tóc vương lại trên mũi Hàn Thất Lục.