Thừa dịp có khe hở, Hàn Thất Lục chạy như bay đến kéo An Sơ Hạ hướng tới đường chạy. Lúc này trên lầu đèn đã sáng lên, vài con chó thấy người chạy, theo bản năng liền đuổi theo. An Sơ Hạ cứ như vậy bị Hàn Thất Lục lôi kéo chạy như điên, vì có Hàn Thất Lục ở trước mặt lôi kéo nên cô chạy đã lâu cũng không có cảm thấy quá mệt. Mấy con chó phía sau đã không còn đuổi theo, tốc độ của bọn họ lúc này dần chậm lại.
Lúc này chạy đến ven đường, vốn định là dừng ở đầu đường đón taxi nhưng không thấy!
"Xe đâu?" An Sơ Hạ thở hổn hển hỏi: "Anh không có nói với tài xế ở chỗ này chờ sao?"
"Nói." Hàn Thất Lục hơi thở cũng gấp gáp: "Sớm biết thì không nên duy nhất đem tiền cho hắn."
An Sơ Hạ thế mới biết Hàn Thất Lục lúc nãy còn nói tài xế đó tốt lắm, cho hắn gấp mười lần tiền, để cho hắn ở ven đường chờ, tài xế taxi kia ngược lại rất thích ý. Anh cũng không nghĩ tới tình huống tài xế kia nhìn trung hậu vậy mà lại trực tiếp cầm tiền bỏ đi.
"Làm sao bây giờ?" An Sơ Hạ nhìn một chút, nơi này vốn là một mảnh bóng tối, khu từ từ sáng đèn lên, đoán chừng là động tĩnh bị huyên náo thật lớn.
Nếu vẫn ở chỗ này chờ thì không phải sẽ bị bọn họ bắt được à!
Hàn Thất Lục cũng là dáng vẻ ưu sầu: "Xem ra, chúng ta phải đi đi về."
"Không!" An Sơ Hạ lắc đầu một cái, nhìn cách đó không xa nói: "Trời không tuyệt đường người!"
Cách đó không xa có tiếng huyên náo của xe motor, là một chở ba, thấy An Sơ Hạ người kia liền kinh ngạc.
"Chú ơi, chú có thể cho chúng cháu đi nhờ một đọan đường không? Chúng cháu có việc gấp phải về thành phố." An Sơ Hạ nghênh đón bàn bạc, mẫu xe tốc độ rất chậm, vừa đúng dễ dàng nói chuyện.
"Vừa đúng ta cũng muốn đi trung tâm chợ bán cây quýt, vậy hai người cùng nhau ngồi lên đây đi." Đại thúc kia hiển nhiên là chú ý tới đồng phục học sinh của An Sơ Hạ, cảm thấy bọn họ cũng không phải là người làm chuyện xấu gì, cũng không nghĩ nhiều liền để cho bọn họ lên xe.
Ngược lại vẻ mặt hiềm khí của Hàn Thất Lục, nếu không phải là vì trời tối đại thúc kia không thấy được vẻ mặt Hàn Thất Lục nếu không ông ấy thế nào cũng sẽ trở mặt.
Hai người tựa như đồng nam đồng nữ của Quan Âm, ngồi ở hai bên đại thúc, tiếng huyên náo motor từng điểm từng điểm cách xa cái đất thị phi đó.
Chờ hai người đến thành phố, mặt trời cũng đã bắt đầu mọc.
"Thật là cảm ơn đại thúc." An Sơ Hạ xuống xe, hướng về phía đại thúc chân thành nói cảm ơn.
"Không có gì, nhiều lắm là đối với hao chút du!" Đại thúc nói xong, nhìn Hàn Thất Lục một cái, nói với An Sơ Hạ: "Các người trẻ tuổi xung động là chuyện bình thường nhưng buổi tối vẫn phải chú ý nhiều hơn nha."
Nói xong, đại thúc lần nữa mang ý sâu xa nhìn Hàn Thất Lục một cái, khởi động xe liền rời đi.
" Đại thúc kia nói với cô cái gì?" Hàn Thất Lục đi tới hỏi.
"Không có gì." An Sơ Hạ khoát khoát tay: "Nói đúng là một chút là không cần lời cám ơn, chúng ta đi thôi, không đi trở về không kịp rồi."
Đường trở về thuận lợi rất nhiều, trừ dùng cây phương pháp bên ngoài leo tường lúc trở về thì tất cả đều thuận lợi.
Sau khi trở lại gian phòng, An Sơ Hạ đi tới mép giường liền trực tiếp nằm xuống, lúc này bắp thịt toàn thân mới coi là hoàn toàn thư giản lại. Hàn Thất Lục mang theo cô còn nhiều hơn một gánh nặng. Chẳng qua là không biết Hàn Thất Lục muốn tìm đồ tìm đã được chưa.
Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều hơn, đầu liền hỗn loạn, cuối cùng ngay cả giày cũng không có cởi liền chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai chuông báo thức không ngừng vang, cô tốn rất lớn khí lực mới từ trên giường bò dậy. Chân đạp lên dép giống như giẫm lên miên hoa mềm nhũn, liền để cả người cũng phiêu phiêu.
Loại cảm giác này thật không tốt.
Cô lảo đảo đi tới phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này tinh thần mới khôi phục một chút, bất quá nhìn kỹ liền sẽ phát hiện ánh mắt của cô hiện đầy tia máu, nhìn kỹ thật là có điểm đáng sợ.
Lúc trở lại cô không có thay đồng phục học sinh, dứt khoát liền trực tiếp mặc đồ này một đi ra ngoài. Đại khái là cô xuất phát quá muộn, Hàn Thất Lục đã ngồi ở chỗ đó ăn điểm tâm chờ cô xuống lầu. Phải biết, trước kia cô vẫn luôn là thức dậy sớm hơn so với Hàn Thất Lục.
Khương Viên Viên đoán chừng là tối ngày hôm qua rất khuya mới ngủ, bọn họ ăn xong bữa ăn sáng cũng còn chưa có đi ra, như vậy cũng tránh khỏi việc giải thích tại sao ánh mắt sẽ có nhiều tia máu như vậy.
Ngồi trên xe, đầu của cô hỗn loạn, nhiều lần ngủ lại bị xe lắc lư làm cho tỉnh.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, đến nơi rồi." Hàn quản gia hướng về phía sau nói một tiếng, liền đi xuống xe thay Hàn Thất Lục mở miệng, tài xế xuống xe giúp An Sơ Hạ mở cửa xe.
An Sơ Hạ lần này xuống xe nếu không phải là tài xế tay mắt lanh lẹ đỡ cô thì thế nào cô cũng sẽ té ngã ở trước mặt mọi người!
"Thiếu phu nhân có phải tối ngày hôm qua không có ngủ đủ hay không?" Hàn quản gia vội vàng đi tới ân cần dò hỏi: "Nhìn cô sắc mặt thật không tốt, bây giờ có muốn đi bệnh viện xem một chút không?"
"Không cần." An Sơ Hạ liên tiếp khoát tay: "Ông đừng lo lắng, tôi không sao, chẳng qua là không cẩn thận mà thôi."
Nói xong, An Sơ Hạ sợ Hàn quản nói tiếp liền trực tiếp hướng về phía học viện Tư Đế Lan mà đi tới.
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Hàn Thất Lục hướng về phía Hàn quản gia nói một câu như vậy rồi bước nhanh đuổi theo An Sơ Hạ.
Dọc theo con đường này có không ít người chăm chú nhìn bọn họ, đi thẳng đến khúc không có ai, Hàn Thất Lục mới đưa tay kéo cùi chỏ An Sơ Hạ: "Cô có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi hay không?"
"Không cần." An Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Tôi không có yếu đuối như vậy."
"Không có cảm thấy cô yếu đuối." Hàn Thất Lục tiếp lời nói: "Chẳng qua là... Chẳng qua là có chút lo lắng cho cô mà thôi."
"Cảm thấy có lỗi sao?" An Sơ Hạ ngước mắt nhìn Hàn Thất Lục: "Vậy thì bỏ Hướng Mạn Quỳ, để cho tôi vui vẻ một chút."
Hàn Thất Lục sửng sốt trong nháy mắt, An Sơ Hạ đã ôm bụng cười ha ha đứng lên, cũng suýt nữa cười ra nước mắt.
Chờ cười đủ rồi, cô mới tiếp tục nói: "Tốt lắm tốt lắm, đùa giỡn với anh thôi, tôi không sao, tan học về ngủ nhiều sẽ tốt, chúng ta lớp thứ hai là khóa mỹ thuật, vừa đúng có thể nghỉ ngơi, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi."
Hàn Thất Lục há miệng, vẫn không có nói chuyện.
Thật ra thì cũng không phải là cảm thấy có lỗi, mà là cảm thấy đau lòng mà thôi.
Trở lại phòng học, Manh Tiểu Nam còn không có tới, thừa dịp tiết học còn chưa bắt đầu, An Sơ Hạ gục xuống bàn nhỏ ngủ một lát. Bởi vì cần ngủ nhiều nếu như chỉ có một sớm tự học thì cô mặc dù cảm thấy buồn ngủ cũng không có ngủ.
Bởi vì có kỳ thi, cho nên câu lạc bộ bóng rổ của hai trường hoãn thi đấu lại, Hàn Thất Lục huỷ bỏ huấn luyện ở câu lạc bộ bóng rổ. Sau khi hoàn thành chạy bộ, An Sơ Hạ quay lại phòng học thu dọn đồ đạc, Hàn Thất Lục đã sớm đứng chờ ở cửa lớp, dẫn tới rất nhiều người vây lại nhìn.