Tầm mắt Lăng lão thái gia lúc này mới rơi đến trên người An Sơ Hạ, vừa rồi lúc mới bước vào ông đã quá lo lắng cho Lăng Hàn Vũ, nên quên mất An Sơ Hạ cũng ở đây: "Thời gian không còn sớm, cháu nên trở về đi thôi. Ta đoán không chừng Hàn quản gia ở bên ngoài cũng sốt ruột chờ đợi." Lăng lão thái gia cũng không nói gì bày tỏ sự cảm ơn, trực tiếp nhấc chân đi vào phòng ngủ.
"Vậy cháu về, tạm biệt ông ạ!" An Sơ Hạ lễ phép nói một câu như vậy.
Cô đang định đi theo người dẫn đường ra ngoài, giọng nói Lăng lão thái gia đột nhiên lại truyền tới: "Đứa bé này, sau này cháu hãy để tâm đến mọi việc nhiều hơn đi, đôi lúc cũng không nên tin những điều cháu nhìn thấy trước mắt."
Lại một lần nữa, những lời này cô không thể hiểu được.
Tuy nhiên, lần này cô không hỏi nhiều hơn nữa, dù sao ở đây quá nhiều người. Huống chi lời nói này của Lăng Lão thái gia thâm sâu như vậy, chỉ sợ là bên trong còn ẩn giấu điều gì. Nếu như ông không muốn nói, cô hỏi nhiều hơn cũng không được tích sự gì.
Ra khỏi nhà họ Lăng, Hàn quản gia lập tức bước từ trên xe xuống ngênh đón: "Thiếu phu nhân, cô cuối cùng đã ra rồi."
An Sơ Hạ gật đầu một cái, cảm thấy hơi có lỗi nói: "Thật ngại quá, để bác đợi lâu như vậy. Sớm biết thế này đã để bác trở về trước."
"Cô nói gì vậy, quá khách khí rồi. Mau lên xe đi, gió đêm rất lạnh, chúng ta nhanh lên một chút trở về kịp ăn cơm tối." Hàn quản gia vừa nói vừa đi tới giúp cô mở cửa xe ra.
Bởi vì cô ở nhà họ Lăng lâu như vậy, vừa đúng lúc tránh được giờ cao điểm, thời gian trở lại nhà họ Hàn cũng rút ngắn đi không ít.
Vừa vào đại sảnh, Khương Viên Viên lập tức liền chạy tới: "Tiểu Sơ Hạ, có phải con đến nhà họ Lăng đúng không?"
An Sơ Hạ sửng sốt, trong lòng nghi ngờ, làm sao Khương Viên Viên lại biết được. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Hàn quản gia đứng chờ cô ở cửa nhà họ Lăng, ông gọi điện thoại cho Khương Viên Viên biết cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ tới đây, cô thành thật gật đầu một cái: "Vâng ạ."
Khương Viên Viên kinh ngạc trong lòng, đương nhiên trên khuôn mặt cũng thoáng qua một tia sợ hãi, điều này khiến cho An Sơ Hạ càng thêm nghi ngờ, liền vội vàng hỏi: "Mẹ sao vậy ạ? Sắc mặt của mẹ hình như không tốt lắm?"
"Không sao, không sao." Khương Viên Viên vội vàng khoát tay: "Cơm tối cũng sắp nguội rồi, con nhanh đến ăn cơm đi. Mẹ trở về phòng đi tắm trước, cảm thấy hơi mệt mỏi..."
An Sơ Hạ nghi ngờ nhìn theo bước chân Khương Viên Viên vội vàng đi lên lầu, quay đầu lo lắng nhìn về phía Hàn quản gia, hỏi: "Đây là mẹ làm sao vậy ạ? Thân thể không tốt sao?"
"Chắc phu nhân hơi mệt mỏi một chút." Hàn quản gia rời tầm mắt về phía bàn ăn: "Thiếu phu nhân, cô mau đến ăn cơm đi, thức ăn nguội sẽ không tốt."
"Vâng." An Sơ Hạ cũng không tiện hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cơm tối.
Nói đến Hàn Thất Lục, sau khi tan học liền lái xe đến nhà Hướng Mạn Quỳ, nhưng lại gặp đúng giờ cao điểm buổi chiều tối, mọi ngả đường đều tắc nghẽn.
Tại nhà Hướng Mạn Quỳ, cửa vừa đẩy ra, cô cúi xuống cởi giày cao gót, trên khuôn mặt hiện ra vẻ mệt mỏi.
Lớp trang điểm dày cộp trên mặt cô vẫn chưa kịp tẩy đi, thân thể quá mệt mỏi liền đi đến ghế sô pha gieo mình nằm xuống. Làm bất cứ chuyện đều phải trả một cái giá rất đắt. Ví dụ như, mặc dù cô lấy được vai diễn mới của Lạc lão gia, nhưng cũng vì quan hệ mới giành được vai nữ chính, cho nên tổ diễn từ trên xuống dưới không ai nhìn cô bằng ánh mắt thiện cảm.
Ngay cả Lạc lão gia chờ cô đứng trước ống kính, cũng sẽ nghiêm khắc dị thường.
Tất cả những điều này, hết thảy đều làm cho cô cực kỳ mệt mỏi, cộng thêm dự án phim truyền hình mới của Lạc lão giã, vai nữ chính hầu hết phải ghi hình ở bên ngoài. Cô còn phải nhận một loạt các loại thông báo, những chuyện này tạo thành áp lực khiến cô dường như không thể thở nổi.
Nếu như không phải hôm nay cần thay đổi địa điểm, mà tạm thời vẫn không tìm được địa điểm tốt, cô căn bản không có thời gian trở về nghỉ ngơi.
Bởi vì đột nhiên cô nằm xuống, toàn bộ chìa khóa trong túi đều rơi xuống mặt đất, phát ra một loạt âm thanh huyên náo. Hướng Mạn Quỳ chỉ nhíu mày một cái, cũng không thèm nhặt lên, cô đã quá mệt mỏi.
Nhưng cô vừa mới nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi không được bao lâu, điện thoại cố định trong nhà liền "Reng Reng Reng" vang lên. Liên lạc với tất cả mọi người cô đều sử dụng điện thoại di động, rất ít người biết đến số điện thoại cố định của cô, chỉ có...
Hướng Mạn Quỳ đột nhiên mở mắt, nhanh chóng đứng lên từ trên ghế sô pha đứng, bước mấy bước tới nhận điện thoại: "Alo"
Giọng nói đầu dây bên kia lập tức vang lên: "Hướng tiểu thư, tối ngày hôm qua có người lẻn vào nhà tôi, hồ sơ bệnh án của cô bị đánh cắp ra ngoài rồi!"
Hướng Mạn Quỳ siết chặt ống nghe trên tay, lo lắng hỏi: "Ông nói gì?! Là ai?! Có tìm lại được bệnh án hay không?!"
Bởi vì căng thẳng quá mức, Hướng Mạn Quỳ thở hổn hển, mặc dù khuôn mặt được trang điểm kĩ càng nhưng khó có thể giấu được sắc mặt tái nhợt.
Bên đầu dây kia nói tiếp: "Nếu như tìm lại được tôi đã không gọi điện thoại cho cô. Tuy nhiên, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm lại giúp cô! Ít nhất người đó là ai... Trong lòng tôi đã đoán ra được một chút, xin cô cho tôi thêm ba ngày!"
Hướng Mạn Quỳ cắn môi, nắm chặt điện thoại, nói: "Nếu như chuyện kia bị người khác biết được, tôi nhất định sẽ khiến ông chết không được tử tế!"
Giọng nói bên kia ngừng lại một chút, cuối cùng "Vâng" một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô nói xong liền đặt điện thoại về chỗ cũ, cả người lảo đảo bước về phía ghế sô pha.
Đó là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô, nếu như mọi người biết, đời này cô vĩnh viễn sẽ không ngóc đầu dậy được!
"Leng keng, leng keng."
Chuông cửa đột nhiên vang lên vào lúc này, Hướng Mạn Quỳ sửng sốt, thời gian này ai có thể đến nhà cô? Người quản lý của cô cũng tận dụng thời gian này về nhà và nghỉ ngơi.
Bối rối một lúc, cô điều chỉnh lại tâm trạng tốt, bước tới hiên nhà mở cửa.
"Thất Lục? Tại sao là anh?" Khuôn mặt Hướng Mạn Quỳ thoảng qua vẻ hoảng hốt, đồng thời cũng hàm chứa sự nghi ngờ.
"Gọi điện thoại cho em, em không nhận." Hàn Thất Lục đáp lại câu hỏi: "Không hoan nghênh anh đến sao?"
"Hoan nghênh!" Khuôn mặt Hướng Mạn Quỳ bỗng nhiên xếp chồng lên một nụ cười: "Tại sao có thể không hoan nghênh anh! Mấy hôm nay em gần như kiệt sức, cũng không có thời gian ở bên anh."
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước vào trong phòng.
"Công việc của em bận rộn như vậy, việc em nói trở lại học ở Tư Đế Lan có phải sẽ chậm trễ hay không?" Hàn Thất Lục dừng bước, ánh mắt rơi vào ống nghe điện thoại đặt xiêu vẹo ở trên bàn.
Xem ra... Cô ta đã biết bệnh án của mình bị người ta lấy mất.
"Có lẽ vậy, tuy nhiên vừa mới khai máy khó tránh khỏi sẽ bận rộn một chút, qua một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ rảnh hơn." Hướng Mạn Quỳ vừa nói, vừa nở nụ cười ngọt ngào: "Anh như vậy là muốn em đi học với anh, phải không?"
Hàn Thất Lục thu hồi tầm mắt từ trên điện thoại, không để lại chút dấu vết, anh nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Cùng đi học với em dường như là chuyện rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức... Anh gần như cũng quên mất đã tồn tại chuyện đó."
Hướng Mạn Quỳ vòng tay ôm lấy Hàn Thất Lục, giống như tiểu cô nương đã làm chuyện gì khuất tất, nói: "Thật xin lỗi! Thất Lục, anh đợi thêm em một chút, rất nhanh thôi, chắc chắn em sẽ cùng với anh đến Tư Đế Lan học, cho tất cả mọi người phải ghen tị."
"Có biết hôm nay anh tới tìm em, là có việc gì không? Hàn Thất Lục đột nhiên hỏi, chân bước lui về sau một bước, rời khỏi vòng tay của Hướng Mạn Quỳ.
Vóc dáng Hướng Mạn Quỳ vốn không cao như Hàn Thất Lục, anh lui về phía sai như vậy, cánh tay Hướng Mạn Quỳ muốn ôm cũng vô ích.