"Vậy cũng chưa chắc sẽ chán! Phải biết, những con nhà giàu này tư vị gì đều hưởng qua, thỉnh thoảng cũng thích ăn nhẹ. Hơn nữa, có một câu nói không phải đã nói rồi sao, không có được mới là tốt nhất!" Manh Tiểu Nam không có ý tốt cố tình lấy vai mình dụng vào An Sơ Hạ một hồi: "Bằng không, cậu với anh ấy thử xem? Không chừng có thể làm cái gì nữ chính hồ đồ đấy!""
"Thử cái gì mà thử, tớ thấy là cậu lại ngứa mình rồi muốn bị đánh sao!" An Sơ Hạ trừng Manh Tiểu Nam một chút, ánh mắt ngược lại hạ xuống trên người Lạc thiếu đang đứng tình tiền đằng kia: "Tớ cảm thấy...... Y phục kia chúng ta vẫn là đừng lấy nữa."
Manh Tiểu Nam nghiêng đầu: "Không lấy? Tại sao không lấy? Có câu châm ngôn không phải đã nói rồi sao, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, không lấy thì thật phí."
"Tớ chỉ biết có câu châm ngôn nói, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí." An Sơ Hạ nói xong liền lôi Manh Tiểu Nam ra bên ngoài chạy điên, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các cô.
"Không phải chứ! Đi thật à?!"
"Không đi cậu không sợ bị hắn ăn hết xương cốt đến không còn mảnh vụn à?" An Sơ Hạ tức giận trừng mắt liếc Manh Tiểu Nam một chút, lôi kéo cô tiếp tục chạy.
Hai người vẫn chạy xuống tòa nhà lớn này mới dừng bước.
An Sơ Hạ há to miệng hít lấy không khí, chỉ nghe thấy Manh Tiểu Nam thở hồng hộc nói rằng: "Tớ hôm nay hình như là chị lớn đến thăm! Lúc này cùng cậu chạy một lát, tớ cảm giác nó đang kháng cự.""
Manh Tiểu Nam nói chuyện vĩnh viễn như thế nói không nghĩ.
Cô lườm một cái, đi tới vỗ vai xuống Manh Tiểu Nam: "Tớ tin tưởng chị lớn của cậu sẽ thông cảm, đi thôi!"
"Còn đi nữa sao?" Manh Tiểu Nam con mắt trợn lên giống như hai cái chuông: "Vị kia cái gì thiếu khẳng định không đuổi kịp đến đây."
"Không đi cậu định ở chỗ này ngủ sao?" An Sơ Hạ lần thứ hai lườm một cái: "Nhanh nghĩ lại, còn có nơi nào quần áo đẹp. Tiền bạc tớ sẽ giúp cậu thanh toán, xem như là trả nợ chị lớn của cậu."
Manh Tiểu Nam bĩu môi: "Quên đi, có một số chuyện tớ hiểu rất rõ, tớ dù sao cũng không thay đổi được thân phận của mình, trong mắt những người ở Tiêu gia chính là cặn bã, chẳng bằng cứ là chính mình là được. Dứt khoát đơn giản lúc xuất hiện trước mặt bọn họ chỉnh chu là được."
Manh Tiểu Nam mặc dù nói cũng không sai, có câu nói Phật dựa vào cà sa người dựa vào ăn mặc, An Sơ Hạ suy nghĩ một chút vẫn là lôi Tiểu Nam đi mua quần áo. Như thế nào đi nữa, lần đầu tiên gặp mặt cũng không thể làm cho người ta coi thường được.
Hai người mua quần áo tốc độ đúng là cũng nhanh, chọn một cái áo khoát bằng len sợi cực kỳ tôn lên vóc dáng của Manh Tiểu Nam, ngày mai chỉ cần ở bên trong mặc một bộ áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần cạp cao liền là OK rồi.
Sau khi hai người về nhà của mình, An Sơ Hạ trực tiếp trở lại gian phòng của mình viết tiểu thuyết, đọc giả hối thúc này càng nhiều tựa như đòi mạng, tiếng gõ ở bên trên bàn phím, thời gian đúng là cũng rất nhanh sẽ trôi qua.
Nhưng sáng ngày thứ hai như một khúc nhạc dạo ngắn, điều này làm cho An Sơ Hạ không thể không hoài nghi Hàn Thất Lục đến.
Bởi buổi tối ngủ tương đối trễ, vì lẽ đó sáng ngày thứ hai An Sơ Hạ rời giường lúc đó cũng đã gần tám giờ. Cũng còn tốt lúc xuống lầu Khương Viên Viên cũng vừa rời giường không lâu. Cô vừa mới chuẩn bị đi xuống cầu thang đã bị Khương Viên Viên dặn dò đi gọi Hàn Thất Lục rời giường.
Gọi Hàn Thất Lục rời giường không phải là một cái chuyện đơn giản, vị đại thiếu gia kia ở cuối tuần gọi rời giường sẽ cực kỳ bực bội, không cẩn thận sẽ chuốt họa vào thân.
Cô đi tới cửa phòng Hàn Thất Lục, đưa tay gõ vài cái lên cửa, đáp lại cô chỉ là âm thanh im lặng trong không khí.
Cửa phòng cũng không có khóa, cô không thể làm gì khác hơn là mở ra một cái khe, nói một câu "Tôi vào đây.""
Đi vào gian phòng, phóng tầm mắt nhìn tới, trong phòng sắp xếp chỉnh tề, thế nhưng lại tiến vào trong xem......
Hàn Thất Lục ngang dọc tứ tung nằm ở trên giường, trên đất còn rơi xuống một cái gối. Cái mền có một nửa rơi xuống đất, nửa kia thì bị Hàn Thất Lục dùng để quấn lấy chính mình, cũng chính là may mắn cái giường này cũng cực lớn mới đủ cho thân thể anh nằm.