Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 572: Lễ vật



Edit: juki_mai

Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)

​Hàn Thất Lục ăn mặc trang trọng, toàn thân ngay ngắn, nói là trang trọng, kỳ thực vẫn là rất giản dị, chính là xem ra tương đối nghiêm túc. Anh dường như biết trước rồi, nghe xong cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ hỏi một câu "Địa điểm?"

​"Cậu ấy nói là mười giờ gặp, chưa nói địa điểm." Hàn quản gia hình như nói thật, còn không quên nhắc đến An Sơ Hạ: "Minh Lạc thiếu gia còn nói, phải đem theo thiếu phu nhân cũng đi đến đó."

​Hàn Thất Lục gật đầu một cái, trực tiếp đi tới bàn ăn, anh cũng không có nhìn đến An Sơ Hạ, chỉ là nói: "Thời gian còn sớm, không cần quá gấp."

​An Sơ Hạ biết Hàn Thất Lục đúng là đang cô nói, nhưng bệnh án kia của Hướng Mạn Quỳ đã trở thành nỗi khúc mắc lo lắng của cô, cô đơn giản tìm một cái cớ, buông đũa xuống cùng Khương Viên Viên nói một tiếng sau đó khi lên lầu.

​Khương Viên Viên vẫn nhìn An Sơ Hạ sau khi lên lầu mới chịu nói với Hàn Thất Lục rằng: "Thằng nhóc! Ta để Sơ Hạ gọi con rời giường, con không phải đã làm gì con bé rồi chứ?"

​"Con làm cái gì?" Hàn Thất Lục một bên hỏi, một bên cho sốt cà chua lên sandwich.

​"Khi mẹ lên lầu, đã gặp con bé từ phòng con đi ra, một bộ dạng dáng vẻ tâm sự nặng nề, còn giống như sắp khóc. Con nói xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

​Nghe nói, Hàn Thất Lục sắc mặt cứng đờ, anh lúc đó chỉ là lo lắng An Sơ Hạ nhìn thấy bệnh án, thêm vào anh vẫn luôn bực bội rời giường, vì lẽ đó lúc đó không tự chủ được nói mấy câu nặng lời với cô.

​"Không có gì." Những việc này anh cũng không muốn nói cho Khương Viên Viên, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục cho thêm xốt cà chua.

​Khương Viên Viên lần này cũng không có đối với Hàn Thất Lục tức giận, chỉ là liếc mắt thật sâu nhìn anh nói: "Thằng nhóc, con không biết vì Sơ Hạ suy nghĩ một chút hay sao."

​Lời này ngữ khí cũng quá mức phức tạp, Hàn Thất Lục ngẩng đầu lên khỏi miếng sandwich, nhìn Khương Viên Viên một cái, chỉ thấy Khương Viên Viên trên mặt tràn ngập ý không đồng tình.

​Không nghi ngờ chút nào, vẻ mặt này là bởi vì An Sơ Hạ.

​"Mẹ có vẻ rất thích cô ấy." Anh không dấu vết thu hồi ánh mắt của chính mình, làm bộ cực kỳ bình tĩnh ăn sandwich: "Là bởi vì sao mẹ lại như thế, luôn muốn che chở cô ấy? Giống như đối với con đây, do chính mẹ sinh ra còn không tốt được như vậy?"

​Khương Viên Viên nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh phản ứng lại hồi đáp: "Mẹ lúc đó sinh vốn là muốn sinh con gái, Sơ Hạ cũng giống như là con gái của mẹ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ có thể không thích sao?"

​"Muốn làm con gái mẹ không thiếu."" Hàn Thất Lục lườm một cái: "Tại sao một mực coi cô ấy là thành con gái mẹ rồi hả?"

​Khương Viên Viên ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: "Sáng sớm con sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như thế? Không phải cùng Tiêu Minh Lạc có hẹn sao, đợi con lề mề ăn xong đã hơn mười giờ rồi!""

​Nói xong, Khương Viên Viên nhanh chóng hướng về phòng làm việc của mình mà đi đến. Chân bước rất vội vàng, giống như là đang muốn trốn tránh cái gì. Hàn Thất Lục híp mắt nhìn, quay đầu nhìn Hàn quản gia.

​Hàn quản gia giống như không chú ý bên này, chính là đang thu dọn báo buổi sáng.

​Chuyện này, anh nên đi thăm dò một chút.

​An Sơ Hạ thay một bộ đồ phong cách gần giống Hàn Thất Lục, để cho an toàn, cô không dám mặc quần áo kiểu khác, nếu như đúng là đi đến Tiêu gia gặp các vị trưởng bối, không những không giúp được gì, trái lại còn bị người chế nhạo.

​"Hàn Thất Lục đâu?" Khi cô đi tới, trong phòng khách chỉ có hai nữ giúp việc đang thu dọn bàn ăn, Hàn quản gia cũng không thấy bóng người.

​"Thiếu gia đến xem Phách Thiên rồi ạ." Nữ giúp việc nghe được âm thanh, vội vã cung kính mà đứng thẳng người hồi đáp.

​An Sơ Hạ vốn là muốn ở đại sảnh xem ti vi, nữ giúp việc nói Hàn Thất Lục có căn dặn, khi nào cô xuống thì nói cô đi tìm anh.

​"Tôi biết rồi." An Sơ Hạ gật đầu, đi ra đại sảnh.

​Sáng sớm không khí rất trong lành, mặc dù có chút lạnh, thế nhưng cũng may mặt trời đã mọc, trái lại là cũng không lạnh lắm. Trên sân cỏ cũng còn đọng chút sương, cô cứ việc rất cẩn thận đi tới, ống quần vẫn ướt rồi.

​Xa xa đã nhìn thấy Phách Thiên đuổi theo Hàn Thất Lục đang chạy, vừa chạy vừa vui sướng kêu, xem ra chơi rất vui vẻ. An Sơ Hạ xa xa mà nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc.

​"Hàn Thất Lục, anh đến cuối cùng, lúc nào mới có thể nhớ tới trong lòng anh đã từng có sự tồn tại của em?" Cô như là lầm bầm lầu bầu, cũng như đang hỏi.

​Đáp án không tìm được, nhưng Hàn Thất Lục đã thấy cô, dừng bước, mang theo Phách Thiên hướng về phía bên cô đi tới.

​Phách Thiên đi theo bên người Hàn Thất Lục, vui sướng cắn đuôi.

​"Biết nó là giống chó gì không?" Hàn Thất Lục đi tới lớn tiếng hỏi.

​An Sơ Hạ lắc đầu, cô đối với chó thật sự không biết nhiều lắm.

​"Kỳ thực tôi cũng không biết." Hàn Thất Lục nhún nhún vai: "Kỳ thực nó là tôi nhặt về, hẳn là loại chó lai cỡ lớn đi. Lúc tôi tìm thấy nó, nó còn rất nhỏ, cả người bẩn thỉu, đang bị mấy đứa trẻ bắt nạt."

​An Sơ Hạ gật đầu, dáng vẻ không hiểu, cô không hiểu Hàn Thất Lục làm gì đột nhiên nói tới cái này.

​Có điều nói đến, Phách Thiên cũng thật may mắn, được Hàn Thất Lục dẫn theo trở về, bằng không, khẳng định chỉ có thể là vẫn chó hoang, chắc chắn sẽ không có chỗ ở tốt như ngày hôm nay. Chẳng trách Phách Thiên cùng Hàn Thất Lục thân thiết như thế, chó cũng là rất biết tri ân báo đáp.

​"Biết tôi tại sao nói cái này không?" Hàn Thất Lục cố ý hỏi.

​An Sơ Hạ lại là lắc đầu: "Không biết."

​"Không biết cũng không sao, cái này không quan trọng." Hàn Thất Lục ho khan một tiếng, dùng tay đụng mũi một cái nói rằng: "Quan trọng là, tôi nghĩ nói với cô...... Chuyện hồi sáng này, thật xin lỗi."

​Những gì anh muốn xin lỗi kì thực còn rất nhiều, nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nói xin lỗi chuyện này.

​An Sơ Hạ rất nhanh ý thức lại Hàn Thất Lục đây là vì chuyện sáng sớm nổi giận với cô giải thích. Côkỳ thật rất muốn hỏi một chút Hàn Thất Lục, chuyện bệnh án kia là thế nào, đứa bé kia là của ai, nhưng là...... Cô không thể.

​Nếu lỡ như đứa bé kia là của Hướng Mạn Qùy cùng Hàn Thất Lục, chuyện của Hàn Thất Lục xem ra, cô hiện tại cũng không quyền hỏi đến.

​"Cô làm sao vậy?" Đại khái là Hàn Thất Lục nhìn vẻ mặt cô thấy không đúng, liền tiến lên một bước ân cần hỏi han.

​"Không có chuyện gì." An Sơ Hạ lắc đầu một cái: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới trước kia...... Tôi chỉ là, nhớ tới trước đây của mẹ của tôi. Bà cũng rất yêu thích chó."

​"Hôm nào rảnh tôi sẽ mang Phách Thiên đến gặp mẹ cô." Hàn Thất Lục vẻ mặt nghiêm nghị nói.

​Vẻ mặt này làm cho cô không khỏi cảm động, nhưng cũng càng cảm thấy khổ sở trong lòng. Cô hít sâu một hơi: "Bây giờ thời gian không còn sớm lắm? Chúng ta bây giờ liền xuất phát?""

​"Ừ, còn phải đi mua cho bọn họ lễ vật, đi thôi." Hàn Thất Lục nói xong, đưa tay gọi người chăn sóc Phách Thiên đến, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.

​Xe đã sớm dừng ở cửa lớn Sơn Trang, hai người liền trực tiếp đi thẳng tới cửa chính. An Sơ Hạ người mặc màu quần bò tối, cô vốn chân đã gầy, mặc vào thấy càng thêm khí chất, nhưng ống quần kia một phần ướt làm cho cô cảm giác lạnh rất không thoải mái.

​Đi tới cửa lớn, vừa vặn một chiếc BMW màu đen ở cửa Hàn gia dừng lại, bước ra hai người mặc tây trang màu nâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.