Edit: LaPluie (lapluie99 )Beta: Linh Linh (LinhLinh685822 )Không sai, cô không cần phải về nhà, trong nhà căn bản cũng không có khách nhân, mà là...
Cô giơ nắm tay lên, chăm chú nhìn trên cổ tay một lúc, gương mặt lạnh lùng hướng đến một nơi khác. Biểu tình này, giống với thời kì chiến tranh kháng Nhật, một dạng với chiến sĩ hồng quân công nông Trung Quốc đầy phẫn nộ muốn đi tìm bọn quỷ Nhật Bản quỷ tính sổ, vẻ mặt đầy sát khí.
Rất nhanh, Manh Tiểu Nam đã đến phía trước giảng đường, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
"Vậy thì không dám, tối hôm nay anh mời khách!"
"Đương nhiên, đi thôi!"
Ở góc cầu thang truyền đến âm thanh quen thuộc, Manh Tiểu Nam nhất thời toàn thân trở nên cảnh giác, chân vội bước nhanh hơn.
"A - -" Cầu thang trên lầu đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, Hứa Niệm Niệm lập tức bị hoảng sợ, cho đến khi thấy rõ người bước sau là ai, căn giận nói: "Giang Nam, cô là quỷ sao? Đi đường đều không phát ra tiếng động!"
"Chỉ có tiểu nhân làm việc sai trái mới sợ gặp quỷ, Hứa Niệm Niêm, cô thành thật khai báo với tôi!" Manh Tiểu Nam bước dài mấy bước, đi đến trước mặt Hứa Niệm Niệm.
Hứa Niệm Niệm thấy mấy người bạn học mới bước ra từ nhà vệ sinh, có lẽ vừa đi vệ sinh xong liền đi tới cầu thang bên cạnh xuống lầu. Cho nên lúc này chỉ có một mình cô, trong lòng cô bèn toan tính một chút, sợ rằng lúc này thực sự động thủ, khẳng định rằng Giang Nam chính là Mẫu Dạ Xoa!
Cho nên lúc này, tuyệt đối không thể đối đầu!
"Cô lại nói bậy bạ gì đó, tôi phải về nhà, không rảnh với cô!" Hứa Niệm Niệm nói xong liền muốn bước qua người Mạnh Tiểu Nam đi xuống. Nhưng Mạnh Tiểu Nam làm sao có thể để cho cô rời khỏi?
Hứa Niệm Niệm chân mới vừa nâng lên, thân thủ Manh Tiểu Nam đã ngay lập tức mà bắt được cánh tay của cô.
Manh Tiểu Nam sức lực vốn lớn, Hứa Niệm Niệm lập tức nhíu mày, cực kì bất mãn nói: "Cô tới cùng muốn làm gì? Buông tay!"
"Cô không nói rõ ràng sự tình tôi hôm nay không để yên cho cô! Không nói cho rõ ràng, cô hôm nay cũng đừng nghĩ muốn trở về đi!" Mạnh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghĩ đến An Sơ Hạ bị mài xước đầu gối, cô lửa giận bùng lên, quả thực giống như núi lửa phun trào!
"Tôi nghe không hiểu cô nói gì, cô tới cùng lại nói bậy bạ gì thế!" Hứa Niệm Niệm cau chặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nếu là lại không buông tay, có tin tôi hay không làm cho cô thêm một lần bị xử phạt?!"
"Xử phạt?" Manh Tiểu Nam cười lạnh một tiếng nói: "Tôi Manh Tiểu Nam này là ai nào? Là loại sợ hãi các người xử phạt sao?"
Nghe lời đó, Hứa Niệm Niệm sắc mặt càng thay đổi, cắn chặt môi dưới suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Manh Tiểu Nam.
Cuối cùng, Hứa Niệm Niệm đành phải đối với Manh Tiểu Nam hỏi: "Cô tìm đến tôi tới cùng vì sự tình gì? Nói nhanh lên rồi mau buông tay!"
Manh Tiểu Nam nhìn chằm chằm Hứa Niệm Niệm vài lần, lúc này mới dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: "Không phải cô?"
"Cái gì có phải tôi hay không?" Hứa Niệm Niệm cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Cô tới cùng đang nói cái gì?"
"Thời điểm thao chạy, đẩy ngã Sơ Hạ, chẳng lẽ không đúng cô sao?" Manh Tiểu Nam nheo mắt lại, ánh nhìn hạ tại đó xem xét kĩ Hứa Niệm Niệm.
"Tự do, lớp học chúng tôi ngăn cách với lớp học các người ba lớp nha, làm thế nào tôi đẩy cô ta? Tôi cũng không phải biết bay, nhanh buông thẳng tay ra." Hứa Niệm Niệm tức giận nói.
Nghe nói như thế, Manh Tiểu Nam sửng sốt một chút, tiện đà cầm lấy cánh tay Hứa Niệm Niệm dùng lực lớn nhanh chóng hất ra, hung tợn nói: "Sơ Hạ của chúng tôi lúc đang thắt dây giày bị người đẩy ngã, cô không phải thời điểm đó cố tình đẩy cô ấy sao?"
Hứa Niệm Niệm hít sâu một hơi, ý đồ đem tay mình rút ra, rốt cô cũng rút được tay mình về. Cô xoa một bên tay bị Manh Tiểu Nam nắm chặt, vừa nói: "Tôi là loại thấy người thì đẩy sao?"
Manh Tiểu Nam vừa nhấc mí mắt, thản nhiên nói: "Không phải sao?"
"Tôi không rảnh nói vô nghĩa với cô! Tránh ra!" Hứa Niệm Niệm biết rõ chính mình giải thích không rõ ràng lắm, đơn giản không thể giải thích.
"Chột dạ rồi hả?" Manh Tiểu Nam lập tức đứng ở trước mặt Hứa Niệm Niệm, ngăn lại đường đi của cô.
Cầu thang vốn là nơi hẹp, bị Manh Tiểu Nam thân thủ cản lại, Hứa niệm niệm đương nhiên không qua được. Cô hít sâu một hơi, thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi nói không phải tôi, chột dạ cái gì? Cô không thể ngậm máu phun người nha?"
"Ngậm máu phun người? Ai nào ngậm máu phun người rồi hả? Không phải cô còn có thể là kẻ nào?!" Manh Tiểu Nam dùng ngữ khí đáng tin đối với Hứa Niệm Niệm nói.
Hứa Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, tiện đà nói: "Cô cho rằng Tư Đế Lan chỉ có tôi đối địch cô cùng An Sơ Hạ sao? Đừng nói giỡn... Thất Lục thiếu gia cùng lưỡng vị thiếu gia kia, trong cảm nhận tất cả nữ sinh đều nam thần, hai người các ngươi từ sớm đã là mục đích để mọi người chỉ trích rồi. Đừng thấy các nữ sinh trong lớp đối tốt như vậy với các người, họ chính là đang ngụy trang thôi! Xảy ra chuyện này, tôi dám cam đoan, họ không một ai không vụng trộm vui vẻ."
Manh Tiểu Nam bĩu môi nói: "Cô nói lời này tới cùng có ý gì?"
" Ý tứ của tôi lại vẫn không rõ ràng sao? Tại Tư Đế Lan này, hai người các người muốn cũng không chống lại được nhiều người, đừng luôn luôn cho rằng kẻ thù địch của hai người chỉ có tôi!" Hứa Niệm Niệm trợn trừng mắt, cánh tay đẩy tay Manh Tiểu Nam đang chắn ngang cô, thần tốc đi xuống dưới lầu.
Manh Tiểu Nam dừng tại chỗ nghĩ một lát, bỗng nhiên thần kinh nhảy lên, xoay người thần tốc chạy xuống cầu thang.
Bên này Hứa Niệm Niệm vừa mới đi xuống cầu thang, không kịp thở ra, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Thân thể cô cứng đờ, mới vừa xoay người sang chỗ khác, cánh tay lại bị Manh Tiểu Nam gắt gao ở đó bắt được.
"Cô lại làm gì?!" Hứa Niệm Niệm nghiến răng nghiến tại đó đối mặt với Manh Tiểu Nam nói: "Đều nói không phải tôi, cô lại vẫn muốn làm gì?!"
Manh Tiểu Nam nghiêm mặt nói: "Tôi không tin lời cô nói, trừ phi cô theo tôi đến phòng giám sát."
"Phòng giám sát?" Hứa Niệm Niệm không dám tin nói: "Phòng giám sát ở khu vực rất xa, đi tới mất hai mươi mấy phút, lúc đó trời đã tối rồi! Tôi còn phải dự tiệc, cô muốn xem tự mình xem!"
"Không được!" Manh Tiểu Nam nắm chặt cánh tay Hứa Niệm Niệm, không nghi ngờ nói: "Cô phải theo tôi cùng đi!"
"Tôi vì sao phải cùng cô đi? Tôi nói không phải tôi, tai cô có vấn đề gì à!" Hứa Niệm Niệm thật sự tức giận, nhất quyết kéo tay mình về, lại nhân tiện đẩy Manh Tiểu Nam một cái.
Chỗ Manh Tiểu Nam đứng vừa lúc chỉ có một bậc thang, bị Hứa Niệm Niệm đẩy như vậy, toàn bộ thân thể đều đã mất cân bằng. Mắt thấy cô muốn ngã sấp xuống, Hứa Niệm Niệm cũng trong lòng thất kinh, Manh Tiểu Nam nếu té xuống như vậy, Tiêu Minh Lạc ấn tượng với cô chắc chắn càng kém. Đến lúc đó cục diện khẳng định bất lợi cho cô.
Nghĩ như vậy, cô vội vã đi lên giữ chặt Manh Tiểu Nam, lúc này Manh Tiểu Nam lúc này mới không bị rơi lật ngược trở lại.
Nhưng Manh Tiểu Nam vốn là vì chuyện của An Sơ Hạ bị đẩy ngã. Tính tình Hứa Niệm Niệm không có gì tốt, tự nhiên bị Hứa Niệm Niệm đẩy như vậy, cô lập tức nhận định chính là Hứa Niệm Niệm làm, đồng thời kiên quyết muốn kéo cô ta đến phòng giám sát.
Manh Tiểu Nam vừa đứng thẳng liền túm được áo Hứa Niệm Niệm, túm cô bằng được đến phòng giám sát. Phòng giám sát nằm ở phía Bắc của trường, đi bộ phải mất gần hai mươi phút.
"Cô hôm nay nhất định cùng tôi đến phòng giám sát." Manh Tiểu Nam túm Hứa Niệm Niệm kéo đi, đúng lúc quay người lại, thân thể lại cứng ngay tại chỗ.
Rảnh ra Hứa Niệm Niệm lập tức thoát khỏi tay Manh tiểu nam, đang chuẩn bị mở miệng hét to, ánh mắt bỗng nhiên thấy cách đó không xa một người đang đứng.
Người kia cư nhiên là Mẹ Tiêu Minh Lạc, Tiêu mẫu!
Hứa Niệm Niệm đồng thời sửng sốt một phen, ánh mắt nhìn về phía Manh Tiểu Nam bên cạnh. Hiển nhiên, Manh Tiểu Nam so với cô càng kinh ngạc hơn. Hoặc đó là...kinh hãi. Một loại cảm xúc tên là "Mừng thầm" hiện lên trong lòng Hứa Niệm Niệm.
Vốn Tiêu mẫu đối loại nữ nhân nhà giàu mới nổi này không có gì hào cảm, hiện tại thấy cảnh này, Tiêu mẫu nhất định đối với Manh Tiểu Nam càng thêm bất mãn. Cứ như vậy, Manh Tiểu Nam đừng mơ tưởng tiến vào cửa Tiêu gia! Cho dù là Tiêu Minh Lạc bây giờ còn xương cốt cứng rắn, cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng Tiêu Minh Lạc là được bao bọc từ nhỏ lớn lên, khổ ngày một ngày hai còn lâu dài, nhất định sẽ chịu không nổi trở về nhà.
Cô cũng không tin, Manh Tiểu Nam có thể cùng Tiêu minh lạc đi đến cuối cùng.
Manh Tiểu Nam ý thức lại, thân thể vội vàng đứng thẳng, câu nệ mà gọi một tiếng: "Bá mẫu..."
"Xem Minh Lạc nhà ta để tâm đối với cô, liền diễn một tiết mục rời nhà trốn đi, ta nghiêm túc nghĩ đến cô xem cô có phẩm chất gì ta chưa phát hiện. Xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi, loại hài tử lớn lên trong nhà giàu mới nổi, có thể có phẩm chất gì tốt?" Tiêu mẫu gương mặt lạnh lùng nói: "Mẹ cô ở nhà đều đã làm gì? Cô giống loại người không có người giáo dưỡng, cả đời đừng có mơ tưởng bước vào cửa Tiêu gia chúng ta!"
"Cô..." Manh Tiểu Nam khó thở, cô thề, nếu nữ nhân ở trước mặt không hơn cô mấy vòng niên kỷ, không phải mẹ Tiêu Minh Lạc, cô nhất định sẽ xông lên, hung hăng không ngừng đánh cô ta một trận!
Mắng cô cũng không việc gì, dù sao cô da mặt rất dày, tuy nhiên, tại sao có thể đồng thời mắng mọi người liên quan trong gia đình cô?!
Đôi bàn tay Manh Tiểu Nam gắt gao nắm chặt, nhưng ngậm miệng không nói được lời nào. Bộ dạng này của Manh Tiểu Nam làm cho Hứa Niệm Niệm nhịn không được nhếch miệng lên.
"Dì..." Hứa Niệm Niệm ngọt ngào mà kêu một tiếng, bước nhanh bước đến bên người Tiêu mẫu nắm nhẹ lấy cánh tay và nói: "Con cùng Giang Nam chỉ là đang đùa, người thôi đừng hiểu lầm..."
"Ta không phải không có nhãn quang, cô ta túm áo của cháu thế nào ta đã thấy rõ, cháu không cần nói giúp cho cô ta. Đi thôi, theo giúp ta đi tìm Minh Lạc, thật lâu không có tới Tư Đế Lan, ta ngay cả câu lạc bộ bóng rổ đều đã tìm không thấy rồi." Tiêu mẫu nói xong, không hề để ý tới Manh Tiểu Nam.
"Vâng, được, đi phía này." Hứa Niệm Niệm ngọt ngào lên tiếng, kéo Tiêu mẫu rời đi, vẫn không quên quay đầu vẻ mặt ảm đạm liệc Mạnh Tiểu Nam một cái.
Hơn hai mươi phút đồng hồ sau, Manh Tiểu Nam đã điều chỉnh lại tâm trạng, bước tới cửa phòng giám sát.
Vốn Tiêu mẫu đã không thích cô, nhất định hiện tại chỉ là trở nên càng không thích cô, cô sẽ không thèm để tâm!
Tuy nhiên, như vậy là trong lòng cô khuyên bảo chính mình, đúng là vẫn lại nhịn không được hơi nhếch môi.
Vừa vào lúc này, cửa phòng giám sát "lạch cạch" một tiếng mở ra, một nhân viên mặc trang phục an vệ mang theo một hộp cơm đi ra. Nhìn đến Manh Tiểu Nam, hiển nhiên sửng sốt một phen, tùy cơ mở miệng hỏi: "học sinh này, cháu có chuyện gì sao?"
Manh Tiểu Nam còn tưởng rằng lúc này phòng giám sát đã không ai, nghe bảo vệ hỏi như vậy, vội vàng trả lời: "Cháu bỏ đi lung tung, muốn tới xem màn hình theo dõi một chút."
"Cái này..." Bảo vệ kia chần chờ một chút nói: "Ta hiện tại muốn đi lấy cơm, chỉ một mình cháu xem đi, thao tác rất đơn giản, cô bạn trẻ, phải tự mình tra rồi.