Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 62: Thứ em muốn là đứng nhất toàn thành phố



"Học bổng đương nhiên chỉ là vấn đề nhỏ, chủ yếu là, rõ ràng là chủ nhiệm lớp A, lại luôn bị thầy cô giáo lớp khác ghét bỏ. Cái này chính là khinh thường lớp chúng ta a!" Nói xong, thầy chủ nhiệm gần nửa trăm tuổi còn than thở khóc lóc.

"Thầy! Lần này chúng ta tuyệt đối sẽ đứng nhất!" An Sơ Hạ nhịn không được, đứng lên nói với thầy chủ nhiệm ở trên bục giảng.

"Đúng! Có Sơ Hạ ở đây, chắc chắn sẽ đứng nhất!" Không biết ai cư nhiên có thể nói một câu như vậy. Sau đó dường như cả lớp đều nói: "Sơ Hạ! Cố lên! Sơ Hạ! Quyết thắng!"

Nhìn thấy tình hình như vậy, An Sơ Hạ có chút muốn khóc, đây là tình huống gì đây a! Cũng không phải chỉ một mình cô tham gia a! Nếu chỉ một mình cô tham gia, cô nhất định sẽ cố gắng đứng thứ nhất. Nhưng là giải thưởng về điểm trung bình a! Chỉ cần có ba bốn con không xuất hiện, cô sẽ không có cơ hội đạt điểm tối đa nữa a.

"Im lặng!" Cô cầm quyển sách đập thật mạnh xuống bàn. Lập tức cả lớp đều yên lặng, chờ cô nói tiếp.

Nhìn xung quanh lớp, giọng cô có chút kích động vang lên: "Kì thi lần này không chỉ dựa vào một mình tớ a, mọi người còn không hiểu sao? Là điểm trung bình, điểm trung bình nha!"

Cả lớp vẫn trầm mặc.

"Thầy, chúng ta đã hết tiết tự học rồi ư?"

Thầy giáo trên bục giảng vẫn còn ngẩn ngơ nhìn An Sơ Hạ đang có cảm xúc mãnh liệt, gật đầu một cách máy móc nói: "Đúng, bây giờ đã bắt đầu giai đoạn ôn tập."

"Vậy thì, chỉ còn lại một tuần, có thể cho em một cơ hội, một cơ hội... sửa đổi lại lớp chúng ta." Nhìn ánh mắt An Sơ Hạ chân thành lại kiên định như vậy, thầy chủ nhiệm không chút suy nghĩ liền gật đầu.

Dù sao bây giờ An Sơ Hạ đã là kỳ tích đạt điểm tối đa thứ hai rồi. Mà kỳ tích đạt điểm tối đa đầu tiên, chính là... Hướng Mạn Quỳ. Nghe nói đó là một người như trong truyện truyền thuyết, nhưng bây giờ học sinh đó đã trở thành điều cấm kỵ.

"Vâng, vậy thì, thầy à, xin thầy giao toàn bộ thời gian ôn tập cho em, để em hướng dẫn họ ôn tập."

Nghe vậy, thầy chủ nhiệm sửng sốt, nhưng vẫn là đáp ứng một cách dễ chịu. Thầy bước xuống, đi đến trước mặt An Sơ Hạ nói: "Sơ Hạ, nếu lần này không phải đứng nhất từ dưới đếm lên, thầy sẽ sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho em."

An Sơ Hạ bĩu môi nói: "Không phải chỉ thoát khỏi vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên đó, em muốn có thể đứng vị thứ nhất toàn thành phố."

Lời nói của cô bá đạo lại mang theo sự uy nghiêm tuyệt đối làm cho rất nhiều người trong lớp dao động. Bạn học đang gấp máy bay giấy ở đằng kia nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy tay cậu ấy đang run nhè nhẹ.

"Thầy à, thầy có thể ngồi ở chỗ của em được không? Em muốn bây giờ bắt đầu ôn tập!" Sau khi được thầy chủ nhiệm đồng ý, An Sơ Hạ hắng hái bắt đầu.

Việc đầu tiên cô làm không phải đi lên bục giảng, mà là đi về phía cái bàn có một hộp thuốc là và một cái bật lửa nằm trên đó, giơ tay ném bật lửa vào thùng rác.

Sau đó cô cầm lấy bật lửa đi đến bên cạnh bàn của các bạn học đang chơi bài, giơ tay đốt hết bộ bài. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, An Sơ Hạ giống như một vị thần bước lên bục giảng.

Lúc đó cô còn vứt đi gương soi trong tay một bạn nữ sinh.

"Từ hôm nay trở đi, tớ không muốn nhìn thấy trong lớp có thứ đồ không liên quan đến học tập! Nghe rõ chưa?!"

Phía dưới truyền đến một thanh âm rất nhỏ: "Đã biết..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.