"Tới cùng chuyện gì mà cậu lại thần thần bí bí như vậy?." An Sơ Hạ một bên hỏi một bên xoa tay, cô thực ra rất sợ lạnh, từ lúc mẹ qua đời sau đó tới Hàn gia trải qua lăn qua lăn lại, của thể chất của cô trươc đây cũng là không tốt rồi, càng lúc càng sợ lạnh.
Manh Tiểu Nam thần kinh thô sơ, tự nhiên cũng là không có chú ý tới điểm này. Cô nhìn xung quanh một chút, thời tiết lạnh như thế nen không ai đứng trên hành lang, lúc này mới thấp giọng nói: "Sơ Hạ, hôm nay tiết một là chủ nhiệm lớp, hết tiết đó, cậu có thểgiúp mình trốn học không?"
Việc trốn học này... trước kia An Sơ Hạ làm không thiếu.
Nhưng đó là bởi vì trong nhà có nhiều việc, cô không thể không chạy thoát buổi chiều sau cùng một tiết dọn ra thời gian cùng Manh Tiểu Nam cùng đi làm thêm. Nhưng Manh Tiểu Nam hiển nhiên không phải vì đi làm thêm mới trốn học.
"Cậu muốn phải nói rõ lí do cho mình." An Sơ Hạ kinh ngạc nhìn cô ấy hỏi: "Cậu hẳn không là gặp phải bọn vay nặng lãi?"
"Cậu đừng tưởng tượng phong phú như vậy!" Manh Tiểu Nam bĩu môi, vẻ mặt lửa giận nói: "Đều là ba mình. Nếubuổi sáng hôm nay không nghe được ông gọi điện thoại, mình còn không biết chuyện đó!"
Kết quả Manh Tiểu Nam giải thích, An Sơ hạ mới biết được sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên lai Giang ba mấy ngày nay đột nhiên có rất nhiều hợp tác thương không nguyện ý cùng ông hợp tác tiếp, thậm chí trong công ty cổ đông cũng bắt đầu triệt cổ. Cụ thể, Manh Tiểu Nam cũng không phải hiểu lắm, chung quy lại là - - công ty Giang ba gặp chuyện lớn.
Mà này nguy cơ, Manh Tiểu Nam đoán liền là vì Tiêu gia. Cho nên cô muốn vào hôm nay đi Tiêu gia gặp vài vị trưởng bối.
Việc này cô không hề muốn để cho Tiêu Minh Lạc biết, cho nên cũng cần phải gạt Hàn Thất Lục, cho nên cô mới có thể ở cửa trường học thấy Hàn Thất lục, trực tiếp im lặng.
"Đúng là... Cậu thấy bọn họ, hữu dụng sao?" An Sơ Hạ nói xong, nặng nề mà thở dài một hơi: "Cậu xác định việc này muốn gạt Tiêu Minh Lạc sao?"
"Ừ." Manh tiểu nam kiên định gật đầu: "Cậu ta cực kỳ phiền, mình không nghĩ muốn để sự tình trong nhà hắn cảm thấy được càng phiền. Sơ Hạ, nói với cậu, trong lòng mình liền yên ổn chút."
"Được!" An Sơ Hạ sảng khoái đáp ứng: "Xin phép khẳng định sẽ khiến cho chú ý, chẳng bằng trốn học rồi. Chủ nhiệm lớp gần đây quản lớp không tính nghiêm, rất ít sẽ đến lớp xem, chúng ta tiết 2 liền đi. Bất quá... Lúc hết tiết một, mình muốn trước đi xem đi lớp 11."
"Hả?" Manh Tiểu Nam hai tay chống nạnh, làm bộ cả giận nói: "Cậu hẳn không là muốn nói cho chồng cậu chứ? Mình nói cho cậu, không thể được, chồng cậu khẳng định nói cho Tiêu Minh Lạc!"
"Không phải" Lỗ tai An Sơ hạ đột nhiên đỏ lên, túm lấy bả vai Manh Tiểu Nam: "Cái gì chồng mình, đừng gọi bậy. Mình chỉ là đi lên đưa một phen đông tây, ngươi ở trong ban chờ mình là được rồi."
Manh Tiểu Nam bừng tỉnh ngộ, lôi kéo An Sơ Hạ nói: "Được rồi, kia vào đi thôi, quá lạnh!"
Sớm tự học sau khi kết thúc, toàn lớp cơ hồ đều vì buồn ngủ nằm úp sấp ở trên bàn. Trong lớp an tĩnh được không thể an tĩnh hơn.
Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một người - - Nam Cung tử phi.
"Tử phi..." An Sơ Hạ theo bản năng đứng lên.
Nam Cung tử phi cầm trong tay khăn quàng cổ màu lam nhạt, nhìn đồ đoán là khăn của con gái, lấy trong tay hắn có vẻ có chút đường đột.
"Sơ Hạ..." đôi mắt Nam Cung tử phi lóe lên.
Nhưng mà, một giây sau, Mã cách liền theo trên vị trí đi ra, vẻ mặt tươi cười đi tới cửa nói: "Tử phi, anh vội tới đưa khăn quàng cổ cho em à?"
"Ừ." Tầm mắt Nam Cung tử phi không thể không chuyển qua Mã cách thân thủ, tiện đà đem khăn quàng cổ đưa cho cô ta: "Cô quên ở trong túi xách của Đại Hổ rồi."
Mã Cách xấu hổ tiếp nhận khăn quàng cổ, nhưng ánh mắt rơi vào trên người An Sơ Hạ, nhưng An Sơ Hạ hiển nhiên không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là hơi nghi hoặc nhìn bọn họ.
"Thật sự là phiền toái anh rồi." khóe miệng Mã Cách dương lên: "Để cho Đại Hổ ca cho đưa tới thì tốt rồi, hoặc là nhắn tin cho em, như vậy đỡ phải chạy tới cho phiền toái."
"Không có việc gì." Nam Cung tử phi nói xong, nhưng là vi nhăn lại mày: "Nhấc tay chi lao."
"Sắp vào lớp rồi đấy nên anh đi sớm một chút,không lại đến muộn." Mã Cách nói xong, lại kéo tay Nam Cung tử phi, kéo hắn đi ra khỏi phòng học.
Đối với động tác này, Nam Cung tử phi tuy mắt nheo lại, nhưng cũng không thu tay, mà là thuận theo theo sát cô ta đi ra khỏi phòng học.
Trên hành lang vẫn ít người như cũ, thỉnh có mấy người ngang qua đi toilet.
"Vậy anh đi đi." Mã Cách buông Nam Cung tử phi, mặt vẫn mỉm cười.
Không thể không nói, Mã Cách cười rộ lên rất đẹp mắt, má lúm đồng tiền hiện ra, toàn thân cô toát ra một loại cảm giác điềm đạm, nhưng Nam Cung tử phi không hề rung động.
"Mã Cách." Ánh mắt Nam Cung tử phi nhìn chòng chọc vào Mã Cách.
Bị nhìn như vậy, Mã Cách có vẻ có chút không buông tay, hai tay không khỏi nắm chặt khăn quàng cổ: "Làm sao vậy?"
"Tôi nghĩ muốn, như vậy một đoạn thời gian ở chung xuống đến nơi, quy củ của tôi và cô cũng đều rõ ràng rồi." Đôi mắt Nam Cung tử phi lại trở nên lợi hại.
"Ý... anh là gì?" Mã Cách túm khăn quàng chặt thêm một chút.
"Vẫn còn không hiểu sao?" Nam Cung tử phi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô ta, âm điệu vẫn lạnh lẽo như cũ nói: "Vừa rồi... Là cố ý giữ chặt tay của tôi? Kéo tay của tôi cho ai xem?"
Hai vấn đề, làm khuôn mặt Mã Cách lập tức trở nên tái xanh.
"Tôi sẽ cố gắng quên cô ấy, nên cô không cần làm những chuyện làm cho tôi chán ghét, lại càng không được cố ý ở trước mặt cô ấy biểu hiện gì hết. Nếu còn xuất hiện chuyện như vậy..." Nam Cung tử phi dừng một chút mới tiếp tục nói: "Cô sẽ hối hận."
"Cô sẽ hối hận"
Những lời này không ngừng lặp lại trong đầu Mã Cách. Cho đến lúc cô ta trở lại phòng học, toàn thân vẫn cảm thấy vô tri vô giác.
"A - -" bụng bị một cảm giác đau đớn truyền đến, Mã Cách không khỏi nhỏ giọng hô một tiếng. Bởi vì cô không để ý, dẫn đến bụng không cẩn thận đụng vào góc bàn An Sơ Hạ.
"Cậu không sao chứ?" An Sơ Hạ vội vàng đứng lên, theo bản năng tiến lên hỏi.
Nhưng mà, sự quan tâm của cô khi vào trong mắt Mã Cách tất cả đều chuyển hóa thành sự chán ghét.
"Tránh ra! Đừng đụng vào tôi!"
Mã Cách đẩy cánh tay định giơ ra đỡ của An Sơ Hạ, bước đến trên chỗ ngồi của mìnhrồi ngồi xuống.
Khi An Sơ Hạ ngồi lại ghế, Filla nhịn không được thấp giọng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
"Không biết." An Sơ Hạ vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, nhớ lại vừa rồi Mã Cách vẫn tươi cười kéo Nam Cung Tử Phi ra ngoài, cô thật là đoán không được Mã Cách bị làm sao.
"Phỏng chừng là thời gian hành kinh." Filla thấp giọng nói, xong lại gục đầu, ngủ tiếp.
Mã Cách trước giờ vẫn ôn hòa, đột nhiên đối xử với An Sơ Hạ như vậy, chỉ có "sắp đến ngày hành kinh " mới có thể giải thích nổi.
Nhưng An Sơ Hạ cảm thấy được Mã Cách là lạ. Nhưng cũng may Manh Tiểu Nam ngủ thiếp đi, nếu không nhìn thấy một màn này phỏng chừng sẽ cùng Mã Cách ầm ĩ một trận rồi.
Rất nhanh, chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp cùng tiếng chuông vào lớp đi vào phòng học.
"Tất cả tỉnh táo lên, chúng ta bắt đầu học!"
Bên ngoài phòng học, gió thổi vù vù, không khí thay đổi càng thêm âm u, những đám mây màu xám dần dần tích tụ lại, làm cho người ta cảm thấy được hít thở không thông.
Tiết 1 rốt cục cũng kết thúc, chủ nhiệm lớp vừa đi, An Sơ Hạ lập tức đứng dậy đi về phía Manh Tiểu Nam.
Nếu là bình thường, An Sơ Hạ khẳng định sẽ tiếp tục ngồi trên ghế đọc sách hoặc là làm bài tập, nhưng giờkhông phải lúc bình thường, các cô muốn trốn học.
An Sơ Hạ tiến về phía sau Manh Tiểu Nam mới phát hiện người này nhìn thì tưởng là đang cúi đầu đọc sách, kì thật là dùng chồng sách lớn đặt bàn để che, còn người kì thật đang ngủ.
"Manh Tiểu Nam!" An Sơ Hạ không hề nể nang đẩy đẩy cô nói:
"Mình lên lầu một chuyến, cậu nhất định chuẩn bị xong thì đứng ở cầu thang chờ mình. Nhớ mang ba lô của mình theo, điện thoại của mình cũng ở trong đó."
"Ừ..." Manh Tiểu Nam mơ mơ màng màng lên tiếng, tiện đà duỗi thật dàicái lưng mệt mỏi nói: "Mình biết rồi."
An Sơ Hạ lúc này mới đi ra bên ngoài, hướng đến phòng học của Hàn Thất Lục.
Bầu không khí học tập của lớp 11 ít nhiều so với cao nhất dày đặc một chút, thời gian hết tiết cũng có vài người đứng ở bên ngoài hành lang thảo luận đề toán học.
An Sơ Hạ không khỏi nghĩ rằng, ngay cả những người bên ngoài hành lang cũng đang thảo luận đề toán học, vậy những người bên trong phòng họckhông phải cả đám đều đang hăng hái đọc sách sao?
Nhưng mà sự thực chứng minh,là cô suy nghĩ nhiều...
Đi đến cửa sau phòng học của Hàn Thất Lục, cô kinh ngạc phát giác trong phòng học yên tĩnh, cho dù là nói chuyện cũng là nhỏ giọng nói.
Rất nhanh, cô phát hiện nguyên nhâncủa việc này. Hàn Thất Lục, Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ, ba vị đại thiếu gia đều đang nằm úp sấp ở trên bàn ngủ ngon! Khó trách trên hành lang có người ở thảo luận toán học, trong phòng học lại an tĩnh như vậy.
Nguyên lai đều là vì sợ đánh thức ba vị đại thiếu gia này!
Tự đáy lòng An Sơ Hạ cảm thấy chính mình thật may mắn vì không phải cùng ba vị này đại thiếu gia cùng lớp!
"Kia không phải An Sơ Hạ sao..."
Ngay tại lúc An Sơ Hạ đứng ở cửa phòng học miên man suy nghĩ, rất nhanh có người phát hiện ra cô,cơ hồ tầm mắt của mọi người trong đều rơi vào trên người cô.
Loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm nay quả thật khó chịu, giống như sự khó chịu khi có nghìn vạn con kiến bò ở trên người.
"Khụ khụ..." Cô vội ho một tiếng, hít sâu một hơi, đàng hoàng đi vào phòng học. Dù sao, phỏng chừng cũng sẽ không có người dám giúp cô đánh thức Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục cái tên gia hỏa cái nết rời giường đúng là...Cơ hồ là đến cảnh giới của Độc Cô Cầu Bại rồi.
Từng bước đi của cô, mắt mọi người trong lớpliền theo cô di động một bước. Khoảng cách cơ hồ ngắn ngủn, cô lại cảm thấy giống như xa mấy km. Cô nhịn không được bước nhanh hơn, rốt cục đi tới bên cạnh bàn Hàn Thất Lục.
"Hàn Thất Lục..."
Cô gọi nhỏ một tiếng, tiện đà nghe được có người hít khí lạnh.
Nhưng mà vị kia đại thiếu gia lại gục xuống bàn không nhúc nhích tí nào.
Nghĩ tới việc trốn học trước khi giáo viên của môn học tiếp theo tới thì thời gian cô có thể ở lại đã không còn nhiều lẳm rồi.
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ không thể bình tĩnh, trực tiếp ra sức đẩy Hàn Thất Lục một cái.
Đầu Hàn Thất Lục vừa lệch, theo cánh tay trượt đến trên mặt bàn.