Hai người vùng vẫy rút cục cũng tới góc rẽ cầu thang, nơi này là khu vực tương đối yên lặng, cũng không có người quấy rầy. Lúc này Hàn Thất Lục lúc mới buông An Sơ Hạ ra, tức giận nói: "Ai cho phép em tới tìm hắn ta?!"
Nam Cung Tử Phi đối với An Sơ Hạ có tâm tư, Hàn Thất Lục làm sao lại có thể không biết.
Nghe Hàn Thất Lục mang theo ngữ khí trách cứ, An Sơ Hạ tính tình ngang ngượng lập tức muốn chạy trốn, quay sang Hàn Thất Lục lạnh lùng nói: "Cái này dường như không dính dáng tới anh, Thất Lục đại thiếu gia!"
Hàn Thất Lục tính tình vốn tàn bạo, vừa nghe An Sơ Hạ nói như vậy, lửa giận nhất thời trở nên bùng lên, trực tiếp kéo áo An Sơ Hạ, hung hăng đối với An Sơ Hạ nói: "Em đừng cho rằng tôi thích em, tôi cũng không dám đánh em!"
Hai tính tình mạnh bạo đồng thời cùng nhau nổi giận lên, nếu không ai ở bên cạnh dập lửa, tuyệt đối sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!
An Sơ Hạ hơi ngẩng cổ, không sợ chết ở đó đối với Hàn Thất Lục quát: "Anh đánh! Đánh luôn vào đây đi." Cô chỉ tay vào mặt mình.
Cô gái ngang ngược này!
Hàn Thất Lục cắn chặt hàm răng, hai tay gân xanh cũng bắt đầu nổi lên, đặc biệt đôi mắt kia giống như có thể toé ra lửa, nhưng An Sở Hạ vẫn giương mắt nhìn không hề sợ hãi.
Sau đó Hàn Thất Lục giơ tay lên trong nháy mắt, An Sơ Hạ cho rằng anh thật sự muốn giáng xuống một nắm đấm, chốc lát cô phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng, thực sự cố không tưởng tượng được rằng...
Cô chỉ cảm thấy đột nhiên trên vai xuất hiện một sức nặng. Ngay sau đó, cô lùi lại phía sau, lưng chạm vào tường. Không kịp thét lên một tiếng kinh hãi, Hàn Thất Lục đã hôn lên môi của cô.
Đã bao nhiêu lâu... Hai đôi môi không chạm vào nhau.
Đã bao nhiêu lâu... Hai người không giống như trước đây dễ dàng chung sống rồi hả?
Những ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu An Sơ Hạ.
Tiếng chuông ở phía sau vang lên, An Sơ Hạ bản năng liền muốn đẩy Hàn Thất Lục ra.
Lẽ nào Hàn Thất Lục lại dễ dàng đồng ý? Anh vừa mới bắt đầu hôn, tại sao có thể nói kết thúc liền kết thúc?!
Hàn Thất Lục không chịu buông cô ra, phía sau lưng cô là tường, phía trước cũng cứng rắn không khác gì tường, ở trong vòm ngực Hàn Thất Lục, có thể nói là thân hôn lưỡng nan. (Hôn không có đường lui keke)
Đầu lưỡi anh từng chút từng chút xâm nhập, lúc bắt đầu còn bá đao giờ biến thành dòng nước dịu dàng. Chìm đắm vào bên trong, thưởng thức hương vị ngọt ngào tinh tế trong khoang miệng cô. Đôi lưỡi giao nhau, bốn phía giống như nở đầy hương vị tử đinh hương.
Dồn dập tiếng bước chân ở phía sau vang lên, nhìn đến Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ một màn này, tiếng bước chân bỗng nhiên im bặt.
"Thất... Thất Lục thiếu gia!"
Thời điểm đang say sưa thưởng thức nụ hôn mà bị quấy rầy, giống như bỗng nhiên bị người khác tặng một bạt tai. Bất luận ai cũng vậy, huống chị là Hàn Thất Lục tính tình hung bạo?
Hàn Thất Lục dừng động tác, quay người, lạnh lùng hướng tìm nguồn gốc âm thanh kia...một nam sinh vẻ mặt xấu hổ đứng đó. Nghĩ đến, nam sinh này hẳn là nghe được chuông vào lớp vội vã về lớp học, chẳng qua gặp vận, đụng phải một màn như vậy, cũng tính là hắn xui xẻo!
"Cút!" Hàn Thất Lục lạnh lùng nói.
"Là là là, tôi cút..." Nam sinh run rẩy hai chân, bỏ mạng chạy một mạch lên lầu.
An Sơ Hạ rảnh ra, tự nhiên là dùng hết sức lực thoát khỏi sự giam cầm của Hàn Thất Lục, hướng phía bên phải di chuyển đi vài bước, dùng ánh mắt phẫn nộ căm giận nhìn về phía Hàn Thất Lục, cắn răng nói: "Hàn, Thất, Lục!"
"Ôi chao ôi!" Hàn Thất Lục một chút coi thường mà nhếch miệng nói: "Như thế nào? Ông xã em kỹ thuật hôn có tiến bộ không?"
Lưu manh! Cảm giác nếu để cho các nữ sinh khác thấy, không chừng cho rằng gặp quỷ rồi. An Sơ Hạ nhịn không được sắc mặt đỏ lên, trong chớp mắt, nổi giận dậm chân, hai tay chỉ vào Hàn Thất Lục nói: "Tại sai anh lại không biết xấu hổ như vậy?!"
"Tôi không biết xấu hổ?" Hàn Thất Lục sắc mặt lạnh lùng, nhưng rất nhanh sau đó, anh thở ra, rồi hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình, từ trong miệng phun ra một câu: "Thật sự đuổi không kịp em rồi. An Sơ Hạ, mẹ nó, cuối cùng đến khi nào mới cùng bản thiếu gia hoà giải? Mẹ nó, tới cùng là muốn hay không muốn sống cùng bản thiếu gia hả?"