Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 645: Hai con chim sẻ biến thành phượng hoàng



Edit: LaPlui

"Cô ấy hẳn không tự mình đi điều tra chuyện ảnh chụp thôi?" Tiêu Minh Lạc căng thẳng: "Cô ấy không một mình mà lại là đi cùng Giang Nam?"

"Cậu cảm thấy được gì?" Hàn Thất Lục nhếch nhếch khóe môi: "Nếu huấn luyện xong hai cô ấy còn không trở về, liền cùng đi tìm các cô ấy đi."

"Được." Tiêu Minh Lạc gật đầu đồng ý nói: "Tớ cũng lo lắng. Nhưng là... cậu cùng Sơ Hạ đã hoà giải rồi sao? Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người các cậu ra ngoài nói chuyện gì?"

Không đợi Hàn Thất Lục trả lời, Lăng Hàn Vũ giống như bóng ma nhẹ nhàng bay qua, âm âm u u nói: "Này - - hai người các cậu lén lút đang nói cái gì."

"Chúng tớ..." Tiêu Minh Lạc ngượng ngịu một hồi.

Dù sao hai bên đều là bạn bè của anh, bất luận điều gì với anh mà nói đều là không thể tồn tại một chút khuyết điểm. Nói ra, An Sơ Hạ thật đúng là để cho anh lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.

Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng rõ ràng, Lăng Hàn Vũ cùng Hàn Thất Lục hai người, tuy nhiên đồng thời thích An Sơ Hạ, là quan hệ "tình địch", nhưng hai người tuyệt đối sẽ không trở thành thù địch.

Đây là anh đối với ba người hữu nghị tín nhiệm lẫn nhau, mà sự thật, chính là như vậy!

"Đang nói An Sơ Hạ cùng Giang Nam hai người tự mình quay về trường sơ trung điều tra chuyện ảnh chụp rồi." Hàn Thất Lục trái lại không chút nào giấu diếm mà trả lời.

Sự kiện ảnh chụp người biết đến tuy là không nhiều lắm, nhưng Lăng Hàn vũ đương nhiên là người trong cuộc, anh hận không thể phái tất cả cảnh vệ Lăng gia đều đi điều tra ra người kia!

Vừa nghe Hàn Thất Lục nói lời này, Lăng Hàn Vũ nhất thời trở nên tức giận: "An Sơ Hạ điên rồi sao?! Thời điểm lần trước bị bắt cóc mới qua đi chưa lâu, cô ấy lại dám hướng khu vực kia đi!"

Tiếng còi vang dội mà dồn dập lại thổi lên, Tiêu Minh Lạc nặng nề mà thở dài một hơi nói: "Cùng huấn luyện xong nếu hai cô ấy vẫn ở chỗ này, chúng ta liền đi tìm bọn họ. Tuy nhiên, hiện tại phải huấn luyện trước."

"Lại là huấn luyện..." Lăng Hàn vũ bĩu môi, ai oán mà nhìn huấn luyện viên cách đó không xa oán giận nói: "Cái bà phù thuỷ này thật sự là người điên! Chúng ta mới nghỉ ngơi không lâu lại bắt đầu rồi!"

Hàn Thất Lục trái lại không oán giận, chạy từ từ rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Huấn luyện viên này mới tơi mấy ngày trôi qua, quả thật làm cho trình độ mọi người tăng cao không ít. Tuy nhiên, cường độ huân luyện càng ngày càng..."ma quỷ" hơn. Nhưng mọi người bất luận là thể lực hay là phương diện kỹ thuật đã tăng cao rõ ràng, thời điểm này nên chịu khổ!

Hàn Thất Lục anh trong mắt mọi người từ nhỏ lớn lên là đại thiếu gia, nhưng cay đắng anh cũng không phải chưa từng trải qua. Chỉ một chút mệt mỏi, anh vẫn sẽ không sợ khổ!

Một vòng huấn luyện mới, từ đấy bắt đầu!

Mà ở bên kia, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam xám xịt theo từ biệt bác bảo vệ cổng, sắc trời đã bắt đầu tối xuống, các cô một chuyến này xem như không đến rồi!

"Này, bên này xa không đợi được, chúng ta sang bên kia kêu xe taxi đi? Nếu là ngồi xe bus công cộng không chừng trễ quá vừa lúc giờ cao điểm, khẳng định không có chỗ ngồi trống." Manh Tiểu Nam đề nghị.

"Được." An Sơ Hạ gật đầu bày tỏ không có ý kiến khác.

Đây cũng không phải hai người các cô sợ đứng mệt, mà là An Sơ Hạ thân phận trước mắt là người có chồng (^_^) tới đứng chen chúc trên xe bus, không chừng bị tuyên truyền ra ngoài, An Sơ Hạ không chịu nổi mạo hiểm.

Lại thêm nữa... Tiền nhuận bút đầu tiên sắp đến chỗ cô! Cô rất nhanh có thể không cần dùng số tiền mà Hàn Lục Hải và Khương Viên Viên cho cô, vậy nên cô tất yếu không mạo hiểm mà tiết kiệm 30 đồng.

Hai người một mạch không nói gì nhìn hướng dòng xe cộ đông đúc trên đường cái đi đến. An Sơ Hạ chính là đang suy nghĩ tới người nào chính là người chụp ảnh. Đột nhiên cô nghe được tiếng nói chuyện, quay đầu nhìn phía trước vừa thấy, ngõ rẽ bên phải ở phía trước đang được bao quanh bởi hàng chục nữ sinh.

Những nữ sinh ở giờ phút này, chính là đang ở đó vây quanh một nữ sinh khuôn mặt đầy nước mắt, biểu hiện đều hung dữ, hiển nhiên là ở đó bắt nạt người!m

Rất nhanh, Manh Tiểu Nam cũng phát hiện, cô trừng mắt, thốt ra: "Triệu Dĩnh!"

Nói đến Triệu Dĩnh, bang người này cùng Manh Tiểu Nam hai người các cô tại thời điểm sơ trung kết lương tử. Lên cao trung do chuyển trường đến học viện Tư Đế Lan, tuy không cùng Triệu Dĩnh cũng học một trường, nhưng vài người trong nhà cư trú cùng con phố, vẫn lại là thường thường có thể chạm mặt nhau.

Ngược lại sau khi chuyển trường đến Tư Đế lan hậu cũng chưa từng gặp lại nhau rồi.

Triệu Dĩnh là điển hình của cô gái xấu xí, người trong gia đình cô ta mở một siêu thị loại nhỏ. Bởi vậy, thân hình cô béo hơn so với người bình thường. Mà cô từ cổ xuống đến bên má phải có một cái bớt dài màu đỏ. Hai điều này dường như khiến cô ta chịu ngăn cách với hai từ "cái đẹp".

Cũng bởi vì điều này, bị Triệu Dĩnh ghét nhất chính là nữ sinh xinh đẹp.

Nếu nhìn kĩ, liền không khó phát hiện nữ sinh đang khóc đến mắt đẫm như mưa kia, dáng điệu vẫn cực kỳ thanh tú. Nhưng lúc này một đống nước mũi mà một đống nước mắt, thanh tú như thế nào cũng bị phá huỷ.

Cực kỳ hiển nhiên, Triệu Dĩnh vì thấy nữ sinh này ngoại hình xinh đẹp mà bắt nạy cô ấy.

"Ai da!" Triệu Dĩnh lông mày cong lên một cách kỳ lạ, thái độ khiêu khích, dùng âm điệu ma quỷ nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai, lai chính là các cô - đôi chim phượng hoàng!"

"Phượng hoàng?" Manh Tiểu Nam nhăn mày, lập tức nghiêng đầu sang một bên.

Triệu Dĩnh dùng ngón tay tròn tròn của cô ta che miệng, vừa cười vừa nói: "Chim sẻ bay lên cảnh cao đương nhiên biến thành Phượng hoàng! Thế này đi, Giang Phượng hoàng?"

Ý thức được bản thân mình bị cười nhạo, Manh Tiểu Nam lập tức nổi trận lôi đình, nếu không có An Sơ Hạ lôi kéo, dường như vừa muốn xông lên cùng Triệu Dĩnh ẩu đả đánh nhau rồi.

Thời điểm sơ trung Manh Tiểu Nam sở dĩ luôn đánh nhau, chính là vì tính tình mạnh bạo không chịu được kích thích. Mà An Sơ Hạ tham dự vào, đều là vì bảo vệ Manh Tiểu Nam.

"Bình tĩnh lại!" An Sơ Hạ cảnh cáo mà nhìn chằm chằm Manh Tiểu Nam nói: "Chúng ta tới nơi này cũng không phải để đánh nhau, nhỡ lúc này lại bị chụp ảnh lại, đến lúc đó liền phiền toái rồi!"

Manh Tiểu Nam đối loại người như Triệu Dĩnh, không có việc gì làm đi bắt nạt người khác, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng An Sơ Hạ nói rất đúng, cô không thể lại gặp rắc rối, cô tới nơi này không phải tới đánh nhau.

Hít sâu mấy hơi, Manh Tiểu Nam cuối cùng là bình tĩnh rồi.

"Cút!" Triệu Dĩnh một tay xách người nữ sinh kia lên, nữ sinh vội vàng chạy đi, lập tức không thấy tung tích. Gặp Triệu Dĩnh vừa lưu manh trong lòng vừa ghen tị như vậy, coi như là cô xui xẻo rồi.

An Sơ Hạ ở trong lòng thở dài một tiếng, cô không phải đấng cứu thế, cũng không phải thánh mẫu Maria, không có khả năng quản tất cả sự đời. Nếu thực sự chuyện gì cũng quản, đó không phải người tốt mà là ngốc nghếch.

"Đi thôi." An Sơ Hạ lôi kéo ống tay áo Manh Tiểu Nam, hai người tiếp tục hướng đường cái đi.

"Đứng lại!" Sau người truyền đến tiếng nói Triệu Dĩnh.

Manh Tiểu Nam chân bước rõ ràng ngừng một hồi, nhưng biểu hiện trên mặt An Sơ Hạ một điểm biến hóa cũng không có. Chỉ là nắm lấy ống tay áo Manh Tiểu Nam chặt thêm, Manh Tiểu Nam hiểu ý, nhẫn nại tiếp tục đi về phía trước.

Dường như nhìn thấy hai người các cô không có phản ứng, Triệu Dĩnh hiển nhiên nóng nảy, nhanh chóng chạy tới chân tay ngăn ở trước mặt An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam.

"Đứng lại!" Triệu Dĩnh cau mày, hai cánh tay dang rộng của cô ta, trái lại hoàn toàn có thể ngăn cách đường đi của hai người.

"Cô tới cùng muốn làm gì?! Chúng tôi không rảnh với chơi đùa với cô!" Manh Tiểu Nam cắn chặt răng nói.

TriệuDĩnh cười lạnh một phen, tiện đà ngoảnh lại đối mặt với "Hộichị em gái nhỏ" ở phía sau nói: "Các cô đi về trướcđi, buổi tối nhớ tới nhà tôi vui vẻ một bữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.