"Có lẽ... Là vì che dấu tai mắt người khác?" Lăng Hàn Vũ khóe miệngnhệnh nhếch lên, đáy mắt khinh bỉ lộ rõ: "Nước Mỹ không được nữa, cho nênmuốn tới thành phố A làm rắn ngóc đầu?"
Nam Cung Tử Phi biểu tình trên mặt vẫn như cũ không hề biến hóa, trái lại Đại Hổtrở nên giận giữ không kìm được, liền giơ nắm đấm muốn xông lên.
Nam Cung Tử Phi dùng một ánh mắt ngăn anh ta lại, quay đầu đối với Hàn Thất Lụcnói: "Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, cũng không chờ Hàn Thất lục trả lời, trực tiếp từ hướng phòng thay quầnáo đi ra. Đại Hổ tuy rất muốn đường đường đối mặt cùng Hàn Thất Lục bọn họ,nhưng hắn cũng không phải không có đầu óc, đành khẽ cắn môi, theo Nam Cung TửPhi ra ngoài.
Nhìn hai người rời khỏi, Tiêu Minh Lạc mở miệng nói: "Địa bàn của chúngta, đều đã xuất hiện chút phiền toái nhỏ."
Hiện tại nói lời này, hiển nhiên coi Nam Cung Tử Phi là ngọn nguồn dẫn đến nhữngthứ "phiền toái nhỏ" này.
Lăng Hàn Vũ nắm tay nắm quyền thật chặt, anh vừa rồi còn chưa động thủ ah, nếukhông liền nhằm thẳng miệng Đại Hổ kia giáng một nắm đấm. Anh hung hăng nói:"Nếu không, tôi phái người bắt hắn ta cho... làm?"
Hàn Thất lục nhẹ nhàng lắc đầu, Nam Cung Tử Phi nếu không tồn tại, với anh mànói là cực kỳ vui vẻ. Tuy nhiên, Nam Cung Tử Phi này không hề đơn giản, và dườngnhư chưa lộ ra thân phận thật sự. Hắn là một ẩn số, ai biết hắn còn bao nhiêuquân bài chưa lật ra.
Cho nên, tuyệt đối không thể vội vàng ra tay, như vậy ngược lại chính mình bàichưa lật đã bại lộ, cũng dễ dàng sập bẫy của đối phương.
Xắn cổ tay áo lên, Hàn Thất Lục quả quyết nói: "Tạm thời yên lặng xem xéttrước. Hơn nữa, hiện tại cũng không xác nhận được những chuyện này là hắn độngtay vào, cho nên vẫn cứ quan sát rồi nói tiếp. Thời gian không còn sớm, đithôi."
Nói xong, Hàn Thất Lục nhấc chân bước đi, hai người còn lại đồng ý gật đầu vớinhau một cái, cũng đi ra phía ngoài.
Thời điểm Hàn Thất Lục trở lại Hàn gia, vừa đúng bữa ăn, Khương Viên Viên tiệnkêu Hàn Thất Lục lên lầu gọi An Sơ Hạ xuống ăn cơm.
Hàn Thất Lục trái lại một chút phiền toái cũng không có, đem cởi khoác đưa choHàn quản gia sau đó liền lên lầu. Trên người anh đang mặc chính chiếc áo lenKhương Viên Viên muốn An Sơ Hạ mang cho anh.
Điểm này, Khương Viên Viên tự nhiên chú ý đến, khóe miệng cong một đường, đối vớiHàn quản gia nói: "Ông nói hai đứa trẻ này có phải cực kỳ xứng đôi haykhông?"
Hàn quản gia cười nhẹ: "Chính là vậy, quả thực là trời sinh một đôi. Vềsau kết hôn, sinh ra một tiểu thiếu gia khẳng định cũng cực kỳ đáng yêu."
"Không nhất định là tiểu thiếu gia, không đúng, sinh thiếu gia trước sauđó sinh tiểu công chúa." Khương Viên Viên khóe miệng vòng cung lại cao lênvài phần. Một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh là tiếng còi xe, KhươngViên Viên vui mừng nhướng mày: "Mau đi xem một chút, có phải Hàn Lục Hảitrở lại hay không?"
"Vâng ạ!" Hàn quản gia cung kính gật đầu một cái, xoay người hướng đạisảnh chạy đi đón tiếp.
Lúc đó, An Sơ Hạ đang ngồi ở bàn, máy tính để trước mặt hết sức chuyên chú viếttiểu thuyết. Nếu về lâu về dài, tiểu thuyết của cô duy trì tiến độ này, liên tụcviết tiếp mà nói, chắc chắn có một khoản nhuận bút kha khá.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào thu nhập từ nhuận bút, côkhông thể có đủ năm mươi vạn kia. Không nói đến Triệu Dĩnh quy định thời gian mộtngày thực sự quá ngắn. Cô căn bản không có bao nhiêu thời gian dùng để viết tiểuthuyết. Số lượng từ một khi không thể tăng lên, năm mươi vạn con số này, quả thựclà con số trên trời!
"Cốc cốc cốc - - "
Tiếng gõ cửa vang lên, An Sơ Hạ vội vàng lưu lại một tệp, sau đó tắt văn bản,cô mới đứng lên đối diện với cửa nói: "Mời vào."
Cửa đang khép hờ, Hàn Thất Lục liền đẩy vào.
Nhìn đến người gõ cửa là Hàn Thất lục, An Sơ Hạ ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng hỏi:"Anh trở về lúc nào? Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"