"Ngây ra làm gì thế?!" Một bàn tay lớn kèm theo giọng nói của Hàn Thất Lục, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.
An Sơ Hạ giật mình, lập tức lui về sau một bước.
"Em đỏ mặt cái gì?" Hàn Thất Lục nhíu mày, nhìn cô hỏi: "Vừa rồi em đang suy nghĩ gì thế?"
Cô không thể để cho anh biết cô đang suy nghĩ gì!
An Sơ Hạ cắn chặt môi, xoay người bước về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Không có gì, đi thôi."
Nếu để cho Hàn Thất Lục biết cô nghĩ về chuyện liên quan đến anh, thì chắc chắn sẽ rất mất mặt!
Một nữ giúp việc chạy về phía họ, ân cần nói: "Thiếu phu nhân, tôi cầm túi giúp cô, thứ này rất nặng."
Một chút nặng này đối với An Sơ Hạ mà nói không cần tính đến, nhiều nhất ngón tay chỉ bị hằn một vết. Nhưng đối với ý tốt của người giúp việc này, cô chỉ khéo léo từ chối. Chuyện chưa đến mức phải làm phiền người khác, vẫn không nên làm phiền thì tốt hơn.
Mặc dù An Sơ Hạ không quay đầu lại nhìn, nhưng cô biết Hàn Thất Lục vẫn từ từ đi theo phía sau cô.
Thật không có phong độ của đàn ông!
Thấy một cô gái xách đồ cũng không chủ động tới giúp đỡ!
Trong lòng An Sơ Hạ hơi chút không vui. Nhưng nghĩ lại, khi nãy ngay cả nữ giúp việc kia muốn giúp đỡ, cô cũng từ chối. Như vậy Hàn Thất Lục không giúp cô cũng là hợp tình hợp lý.
Đang suy nghĩ miên man, cô bỗng cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hàn Thất Lục khom lưng cầm túi.
Cô nghi ngờ nhíu mày: "Anh..."
"Anh cái gì mà anh?" Hàn Thất Lục trực tiếp cướp túi đựng bánh ngọt trong tay cô, vẻ mặt chán ghét nói: "An Sơ Hạ, rốt cuộc em có phải là con gái hay không?"
An Sơ Hạ cảm thấy khó hiểu: "Lời này là có ý gì? Tôi đương nhiên là con gái!"
"Em thử đi trên đường phố rồi nhìn xem, có cô gái nào lại giống đàn ông như em! Em không biết giả bộ yếu đuối một chút hay sao? Em thích khoe thân thể khoẻ mạnh của mình mọi người xem phải không?" Hàn Thất Lục cau mày nói.
Hàn Thất Lục cũng không phải không muốn nhìn "thân thể khoẻ mạnh" của An Sơ Hạ, mà anh tức giận vì cô căn bản không nghĩ đến sự hiện diện của anh. Nếu như trong lòng cô thật sự có anh, sẽ để anh giúp đỡ xách đồ mới phải? Nhưng cô lại tự làm việc đó!
Hàn Thất Thất Lục suy nghĩ như vậy, biểu hiện trên khuôn mặt càng ngày càng khó chịu.
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Tôi cũng không biết tại sao anh đột nhiên tức giận." An Sơ Hạ hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi muốn đi thăm Đông Vũ, không phải muốn ở đây cãi nhau với anh."
"Đông Vũ?" Hàn Thất Lục nhíu chặt đôi mày lại: "Gọi cũng thân thiết quá nhỉ."
Cô có thể chịu được Hàn Thất Lục trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, nhưng cô không thể nhịn được anh hiểu lầm cô như vậy.
Điều này đối với cô mà nói thật là một sự sỉ nhục lớn.
"Anh nổi điên làm gì? Anh không đi thì đưa đồ trả lại cho tôi!" An Sơ Hạ tiến lên mấy bước, giơ tay giằng lấy túi trong tay Hàn Thất Lục.
Cũng may chiếc túi chất làm từ chất liệu khá tốt, nếu không giằng như vậy đã đứt rồi.
An Sơ Hạ chưa đi được mấy bước, một bên cánh tay cô cảm thấy nặng trịch, mà bên tay đang cầm túi đồ kia lại đột nhiên nhẹ tênh.
Hàn Thất lục giúp cô xách chiếc túi lớn, còn một tay khác cũng thuận tiện khoác lên vai, vòng tay ôm lấy cánh tay cô. Ai không biết, còn tưởng là bọn họ rất tình cảm.
"Anh làm gì thế!" An Sơ Hạ giơ tay đẩy cánh tay Hàn Thất Lục đặt trên người cô ra, nhưng là anh giữ thật chặt, không hề có dấu vết của sự buông lỏng.
"Em là vị hôn thê của tôi, chúng ta như thế này không phải là rất bình thường sao?" Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô nói: "An Sơ Hạ, em ăn chùa uống chùa lâu như vậy, cũng không chừa cho tôi chút mặt mũi sao? Nếu bây giờ em hất tay bản thiếu gia ra, như vậy mặt mũi của tôi để ở đâu?! Em biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta không? Mỗi hành vi của chúng ta mẹ tôi đều sẽ biết. Em không muốn bà bị tổn thương thì phải phối hợp cùng tôi!"