Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 678: Thay cô cầu xin



Ed: Ngọc Linh

Beta: Tiểu Mãn

​ Bà của Hứa Niệm Niệm là người Nga, khi ba-lê Nga nổi tiếng trên thế giới, bà cô đúng lúc là một người múa ba-lê. Ở lúc ấy, cũng là một vũ công nổi danh, sau lại gả cho ông cô. Mà Hứa Niệm Niệm là hoàn toàn thừa kế tài khiêu vũ thiên phú của bà, cho tới nay đã giành được rất nhiều giải thưởng.

​Dĩ nhiên, Hứa Niệm Niệm không phải là múa ba-lê, mà là múa hiện đại

​Cho nên, bố trí nghệ thuật ở trường, dĩ nhiên không thể thiếu Hứa Niệm Niệm.

​"Thì ra là như vậy..." An Sơ Hạ gật đầu: "Tôi tới Tư Đế Lan không lâu, còn không biết bố trí nghệ thuật, cô biết không?"

​Phỉ Lợi Á lắc đầu: "Nghe nói hàng năm dự tính không giống nhau, bất quá khai mạc nhất định sẽ có múa mở màn. Bất quá, tôi nghe nói... Năm nay nghệ thuật còn có dạ hội thời trang! Tôi ghét nhất là bị hiểu lầm, tôi cũng rất ghét để lộ đôi chân của tôi!"

​"Rất sẵn lòng..." An Sơ Hạ cố ý trêu chọc cô nói: " Phỉ Lợi Á chân to sớm đã không còn là một bí mật phải không?!"

​Phỉ Lợi Á mặc dù có một chút "Không quá gầy", nhưng không thể phủ nhận một chút ưu điểm là Phỉ Lợi Á dáng dấp tựa như búp bê, ánh mắt vụt sáng nhấp nháy rất là đáng yêu.

​"Trời ạ!" Phỉ Lợi Á không để ý tới An Sơ Hạ tức giận, che miệng kinh ngạc nhìn cửa phòng học: "Cái đó là sinh vật bí ẩn?"

​Giơ lên hai túi đồ lớn, tóc bởi vì bị gió thổi mà có vẻ xốc xếch, Manh Tiểu Nam bị Phỉ Lợi Á miêu tả thành "sinh vật bí ẩn". Cô liếc mắt, cánh tay dùng sức đem một túi đặt lên trên bàn học của An Sơ Hạ

​"Cậu..." An Sơ Hạ tầm mắt rơi vào túi đồ Manh Tiểu Nam thả trên bàn: "Đây là cái gì?"

​Manh Tiểu Nam đem một túi đồ khác để lên chổ của cô, sau đó mới đi tới trả lời: "Thuốc bổ."

​"Thuốc bổ?" Phỉ Lợi Á ấp úng: "Hai người các cô không phải là mang thai chứ? Nếu không uống thuốc bổ làm cái gì?"

​Manh Tiểu Nam lần nữa lật ra cái tròng mắt trắng, hai tay chống nạnh nhìn Phỉ Lợi Á nói: "Trời ạ, cô thật là một đứa trẻ. Mới vừa nói tôi là sinh vật kì bí còn chưa tính, bây giờ còn dám nói chúng tôi mang thai?"

​Phỉ Lợi Á nhún vai: "Được rồi, vậy cô nói đi cô mua nhiều thuốc bổ như vậy tới làm gì?"

​"Những thứ này đều là bổ não." Manh Tiểu Nam vừa nói vừa một lần cởi túi ni-long ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp: "Đây là thuốc tiêu hóa tôi đến tiệm thuốc mua, cái đó do nhân viên bán hàng tiệm thuốc gợi ý cho tôi. Nói là nếu uống một chai thì có thể tinh thần tỉnh táo, bổ não..."

​"Vậy có phải uống hai bình còn có thể vĩnh không mệt nhọc?" Phỉ Lợi Á học Manh Tiểu Nam dáng vẻ liếc mắt nói: "Cô có phải đã thấy nhiều tình yêu nhà trọ hay không?"

​"Tới địa ngục đi!" Manh Tiểu Nam cầm lên một chai liền uống vào: "Cái này là chuẩn bị cho thi tốt nghiệp trung học sắp tới, tôi muốn giữ vững trạng thái đến thời khắc thi tốt nghiệp trung học, các cậu nghỉ trưa đi, tôi đi giải quyết bài toán kia! Tắc có cái kia!"

​Nói xong, Manh Tiểu Nam chạy thẳng tới bàn mình, thật đúng là ngồi xuống làm bài tập về nhà.

​"Cậu ta gần đây bị cái gì kích thích sao?" Phỉ Lợi Á nghi ngờ vò đầu: "Người ta nói là mặt trời sắp mọc phía tây?"

​"Ở trong gương nhìn mặt trời mọc, mặt trời chính là mọc từ phía tây." An Sơ Hạ nửa lắc đầu nói: "Bất quá, cậu ấy đúng là bị kích thích."

​Sau giờ nghỉ trưa, tiết ngữ văn đầu tiên, Manh Tiểu Nam liền gục xuống bàn ngủ. Những chất lỏng trong miệng từ từ chảy xuống...

​An Sơ Hạ đi tới chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam, chính là thấy cảnh tượng như vậy.

​Cô không thể làm gì liền thở dài, lấy mấy tờ khăn giấy ném tới trên mặt cô: "Manh Tiểu Nam, nước miếng của cậu đang làm cho mấy con khiến bò trên bàn chết đuối! Mau dậy đi đến lớp thể dục!"

​Manh Tiểu Nam mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lấy cùi chỏ chống đầu ngồi dậy, chân tay mềm nhũn giống như động vật thân mềm.

​"Lớp thể dục sao?" Manh Tiểu Nam còn buồn ngủ, nói xong còn đánh gật một cái.

​"Ừ." An Sơ Hạ cau mày đẩy cô một cái nói: "Ba mươi buổi nuôi heo cũng không phải là nuôi cậu, muốn học tập thật giỏi sẽ phải tiến hành theo từng bước, không thể như cậu vì cái trước mắt mà làm mệt mỏi bản thân mình. Mau dậy đi thể dục cho tỉnh táo một chút, có nghe hay không?"

​Manh Tiểu Nam mê man gật đầu, nói xong cả người lại cũng trở về trong khuỷu tay, mơ mơ màng màng nói: "Cậu đi tìm thầy thể dục nói, nói tớ đau đầu nên xin nghỉ một tiết."

​Thầy thể dục vì phòng ngừa có người kiếm cớ cố ý bỏ tiết đã thông báo nếu là xin nghỉ thỉ phải có chữ kí của chủ nhiệm lớp mới có thể xin nghỉ được, nếu không có được coi là trốn học

​An Sơ Hạ nghĩ tới đây, đành phải đánh thức cô lần nữa: "Cậu đừng có ngủ, muốn xin nghỉ phải đi tìm chủ nhiệm lớp xin chữ kí, tớ giúp cậu giao cho thầy thể dục."

​Đời này Manh Tiểu Nam ghét nhất đi đến phòng làm việc cùng Tiêu gia, cô chỉ đành phải giùng giằng đứng lên, đi một đoạn đường sau rốt cục đầu óc tỉnh táo một chút.

​"Đi học quá đau khổ!" Manh Tiểu Nam kêu thảm: "Tớ chẳng lẽ thật sự không đọc thông báo? Tại sao phải như vậy..."

​"Là cậu quá nghiêm túc, không cho bản thân thời gian nghỉ ngơi. Lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, ai có thể hai mươi bốn giờ không ngừng học tập chứ." An Sơ Hạ ở một bên khuyên.

​Hai người sóng vai đi, chờ các cô đến sân tập, mọi người đã sớm xếp thành hàng, thầy giáo thể dục đang hai tay ôm ngực dù bận vẫn ung dung nhìn các cô.

​Nhìn thế trận này, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cũng biết là không tránh khỏi.

​"Hai người các cô tốc độ như con rùa, còn muốn mọi người chờ các cô bao lâu?" Thầy thể dục hai tay đặt sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn bọn họ.

​Hai người vội vàng chạy như điên đến tập hợp hô báo cáo.

​"Tôi không muốn nghe bất kỳ cớ nào của các cô." Thầy thể dục trực tiếp nói: "Tôi nói phần giáo dục thể chất, đã trễ mấy phút thì phạt chạy mấy vòng. Các cô đã trễ 6 phút, các cô là nữ sinh nên phạt chạy năm vòng, mọi người có ý kiến gì không?"

​Manh Tiểu Nam đầy hi vọng nhìn các bạn học, mong mỏi có vài người có thể đứng ra năn nỉ một chút. Thầy thể dục mặc dù nhìn qua rất nghiêm nghị, nhưng là rất nhu nhược.

​"Không có!" Giọng nói đồng thanh dập tắt sự chờ đợi trong lòng Manh Tiểu Nam.

​Không thể ngờ... Không có một người ra nói giúp các cô.

​Tình huống này An Sơ Hạ ngược lại đã sớm dự đoán được.

​Lúc này, có hai giọng đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người nhìn sang.

​"Thầy giáo!" "Thầy giáo!"

​Giọng nói này, theo thứ tự là Phỉ Lợi Á cùng Mã Cách. Phỉ Lợi Á sẽ tới năn nỉ giúp, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam tuyệt đối không ngạc nhiên. Phỉ Lợi Á trước kia rất hướng nội, hiện tại lại trở nên vui vẻ, cùng An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam có quan hệ rất tốt. Nhưng Mã Cách sẽ cầu xin thì hai người ngược lại rất kinh ngạc.

​Cung Tử Nam cùng An Sơ Hạ lúc trước có xảy ra chuyện, tin rằng Mã Cách nhất định biết nhưng tại sao thay các cô cầu xin?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.