Manh Tiểu Nam không vui, không phải vì cho Hứa Niệm Niệm nhảy mở màn.Mà là...
"Chết tiệt!An Sơ Hạ, tớ Manh Tiểu Nam làm sao có thể vì vậy mà không vui a? Tại sao cậu hư vậy không biết tớ như vậy? Tell me why!"
Manh Tiểu Nam vẻ mặt có chút kích động, tay cũng không nhịn được kéo tay áo An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ không rõ cho nên trừng cô: "Cậu rốt cuộc ở đây nói lung tung cái gì? Tớ một chữ cũng nghe không hiểu.
"Manh Tiểu Nam thu hồi tay của mình, sưng mặt lên, cắn môi nói: "An Sơ Hạ, cậu cố ý nói như vậy? Tớ tức giận không phải là cái Hứa Niệm Niệm nhảy mở màn, mà là cậu!"
"Tớ?" An Sơ Hạ trên mặt thoáng qua kinh ngạc, mê man lấy tay chỉ chỉ mình, cô còn thật không biết mình đã làm sai điều gì để cho Manh Tiểu Nam tức giận như vậy.
"Không sai." Manh Tiểu Nam rốt cục nói vào chuyện chính: "Cậu nha báo danh tham gia biểu diễn nghệ thuật đêm liên hoan, chuyện này tớ cư nhiên một chút xíu cũng không biết. Cậu tốt nhất cùng tớ giải thích nói đây là cậu cho tớ ngạc nhiên, nếu không tớ nhất định phải tuyệt giao với cậu!"
Nghe được lời này, An Sơ Hạ trên mặt lộ ra từng tia vài vết nứt. Ngay sau đó, trong đầu cô đã tiêu hóa xong lời nói của Manh Tiểu Nam, cả người lập tức giống như hóa đá, cũng không nhúc nhích.
Thần kinh đại não Manh Tiểu Nam không chút nào chú ý tới vẻ mặt của An Sơ Hạ, tiếp tục nói: "Tớ trước kia cũng không biết cậu còn có thể chơi đàn dương cầm, tớ nhớ cậu ngay cả đàn điện tử cũng không có chạm qua? Thành thật khai báo, có phải Thất Lục thiếu gia dạy cậu đánh đàn hay không?"
Nói xong, Manh Tiểu Nam nhìn chăm chú vào An Sơ Hạ, chờ cô trả lời, nhưng là An Sơ Hạ cả người đơ ở đó, Manh Tiểu Nam cuối cùng là chú ý tới cô có cái gì không đúng.
"Cậu làm sao vậy? Cậu tại sao lại không nói chuyện a?" Manh Tiểu Nam nghi ngờ hỏi.
"Manh Tiểu Nam." An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại nói: "Tôi nói cậu phải tin.
"Manh Tiểu Nam thấy An Sơ Hạ vẻ mặt nghiêm túc làm cho không có tính khí, chỉ có thể nại ở tính tình, "Cậu nói đi.
"An Sơ Hạ lôi đầu đuôi gốc ngọn ra nói: "Tơ căn bản không có ghi danh biểu diễn đêm văn nghệ. Hơn nữa, tớ căn bản không biết đánh đàn.
"Bây giờ đến phiên Manh Tiểu Nam hóa đá, cô chỉ cảm giác bầy quạ đen bay đỉnh đầu, hơn nữa để lại sáu đốm đen nhỏ. Cô thấy thật đáng xấu hổ, khó trách mới vừa rồi An Sơ Hạ nghe không hiểu lời của cô.
"Chẳng lẽ là... Tớ nhìn lầm rồi? Hoặc là có người cùng tên cậu?" Manh Tiểu Nam nói như vậy, lập tức lại kéo tay của cô vào phòng học.
Phòng học người tới càng nhiều, vây ở trên bục giảng tập luyện văn nghệ cũng nhiều hơn.
Mới vừa rồi mọi người vây ở nơi nào nhìn, chính là danh sách tiết mục chương tình buổi tối.
"Nhường một chút!" Manh Tiểu Nam dắt cổ họng kêu, vừa lôi kéo An Sơ Hạ, vừa dùng sức chen đến giưac bục giảng.
Tiết mục đơn của người thứ 3, rõ ràng viết "An Sơ Hạ, Piano độc tấu".
Liếc mắt nhìn lớp học, đúng là bọn họ không vào nhầm lớp.
Cũng chính là, An Sơ Hạ thật muốn tham dự diễn xuất, không có ngoài ý muốn.
"Sơ Hạ, không nghĩ tới cậucòn có thể đàn dương cầm a, tôi đến lúc đó nhất định đi lên tặng hoa cho cậu!" "Chính là, tôi cũng sẽ đi lên tặng hoa cho cậu!"
Một bên không biết chuyện các bạn học rối rít nói như thế.
"Tại sao có thể như vậy?" Manh Tiểu Nam nghiêng đầu..., kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ giờ phút này cũng không mất đi lý trí, cô suy nghĩ một lát, hướng về phía Manh Tiểu Nam nhẹ nhàng lắc phía dưới, ý bảo cô trước không nói ra.
Phía trên cũng không chú thích bài hát Piano độc tấu, điều này nói rõ, cô coi như là đi lên chơi các bài hát sinh nhật cũng có thể!
Mặc dù không biết là người nào "Tốt bụng" giúp cô báo tên, nhưng là, nhìn dáng dấp cô là dù sao cũng phải lên. Dù sao là muốn đi lên biểu diễn, như vậy, còn không bằng để cho người khác biết cô là bị buộc lên sân khấu.