Nếu có thể dễ dàng buông xuống như vậy, cô đã không trở lại Trung Quốc phát triển!
Nhưng mà những lời này, cô ấy không thể nói với chị Sài, chỉ có thể chôn cả dưới đáy lòng.
"Tôi biết rồi." Hướng Mạn Quỳnh cong khóe môi: " Không phải chị nói mọi người đều đang đợi tôi sao? Vậy sao chị còn thái độ như thế?"
Vì thế chị Sài cũng không nói thêm gì, bước nhanh hơn dẫn cô ta đi đến văn phòng giáo sư Cao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc ăn cơm, An Sơ Hạ vẫn có vẻ không yên lòng. Cô vẫn nhớ lại Hướng Mạn Quỳnh làm sao có thể đi tới Tư Đế Lan.
"Lão Đại,linh hồn xuất khiếu a?"
"Lão đại, tâm hồn cậu đi đâu nữa rồi?" Manh Tiểu Nam dùng chiếc đũa quơ quơ trước mặt An Sơ Hạ, những người khác có mặt cũng đều nhìn về phía cô.
An Sơ Hạ lấy lại tinh thần, thấy tất cả mọi người đang nhìn cô, cô xấu hổ cười cười: " Không có, đang nghĩ đề bài lão sư nói trên lớp."
"Có phải không?" Một nam sinh mở to mắt nhìn cô: " An Sơ Hạ, cô tẩu hỏa nhập ma sao? Ăn cơm cũng nghĩ đến bài tập?"
Bữa cơm ngày hôm nay đều là huynh đệ tốt trong đội bóng rổ với Lưu Đông Vũ vì chúc mừng anh ấy bình phục thân thể, cố ý mời vài người nhà ở đây ăn bữa cơm. Do huấn luyện viên có việc bận đội bóng rổ tạm dừng một ngày. An Sơ Hạ và mấy người Lưu Đông Vũ quan hệ tốt, đương nhiên cũng được mời.
Tất nhiên, Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ cũng ngồi ở đây, nhưng mà tối hôm qua, Lăng Hàn Vũ ngủ không đắp kín mền, bị cảm lạnh, ăn vài miếng thì chạy vào WC, sau đó đã đi ngay đến bệnh viện.
Thế nhưng, có một người chậm chạp không xuất hiện.
Ngay khi nam sinh kia nói xong câu đó, một giọng nói đột nhiên xuất hiện: " Làm sao nói chuyện?"
Hàn Thất Lục!
Ánh mắt của mọi người nhất thời nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
An Sơ Hạ cũng nhìn sang, Hàn Thất Lục cầm trong tay một túi quà màu xám tro, bước chân của anh không ngừng lại, đi thẳng tới chỗ trống bên cạnh An Sơ Hạ ngồi xuống - chỗ đó vốn là Lăng Hàn Vũ ngồi.
Nam sinh mới vừa nói kia sắc mặt xám tro, có chút thận trọng nói: "Học trưởng, vừa rồi tôi nói đùa."
"Ta biết." Hàn Thất Lục cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu không thì cô cảm thấy ngươi còn có thể ngồi ở chỗ đó sao?"
Cái chuyện cười này có chút lạnh, nhưng không khí so với vừa rồi xem như dịu đi nhiều.
Lưu Đông Vũ gọi người phục vụ tới một lần nữa thay đổi bát đũa, tiếp tục bữa cơm trưa.
"Cậu sao lại tới trễ như vậy?" Tiêu Minh Lạc lúc này đã ăn không sai biệt lắm, có chút oán giận nói: "Tớ chờ cậu cũng đã lâu, không phải cậu nói với tớ lập tức tới liền sao?"
Làm hại anh ta ở cửa trường học đợi, nếu không phải Manh Tiểu Nam gọi điện thoại tới, anh ta đoán là phải chờ tới bây giờ rồi."Quy tắc cũ." Hàn Thất lục đứng lên: "Tới trễ phạt ba chén!"
Ở đây, phần lớn là người trong đội bóng rổ, biết Hàn Thất lục mặc dù nhìn lạnh nhạt, nhưng thật ra là cực kỳ chơi đùa khai, mọi người lập tức ồn ào nói cái chén quá nhỏ, đổi thành bát.
Lúc này tất cả đều uống bia, Hàn Thất Lục đơn giản kêu người phục vụ lấy tới bát đựng cơm, uống xuống bụng ba bát, An Sơ Hạ không nhịn được lo lắng Hàn Thất Lục uống xong trực tiếp té xuống đất không đứng dậy nổi.
Nhưng mà sự lo lắng của cô rõ ràng là dư thừa, ba bát bia xuống bụng, Hàn Thất lục sắc mặt đều không đỏ một chút, đem bát để xuống, ngồi xuống.
"Tốt!" Manh Tiểu Nam làm cổ động vương, ra sức vỗ tay, tiếp theo, cô cũng kêu người phục vụ lấy tới một cái bát, làm bộ chúc Lưu Đông Vũ không bao giờ sinh bệnh nữa.
"Cô quên nó đi!" Tiêu Minh Lạc nắm lấy tay phải đang cầm bình rượu của Manh Tiểu Nam, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Nữ sinh uống rượu? Cô muốn kính thì kính Sprite đi."
Hai người ầm ĩ rất lâu, cuối cùng Manh Tiểu Nam bại trận, dụng Sprite thay thế rượu.