"Hướng Mạn Quỳ." Hàn Thất Lục hướng về phía điện thoại di động kêu một tiếng.
Không hề đáp lại.
"Hướng Mạn Quỳ!" Anh lại hô một tiếng, thanh âm có chút lớn, anh lo lắng cách vách An Sơ Hạ nghe được, vội vàng lại hạ giọng nói: "Cô tới cùng đang làm cái gì? Nói!"
Trong lòng hắn, dâng lên dày đặc dự cảm bất thường.
Thật giống như... Sắp phát sinh chuyện không tốt.
"Hướng Mạn Quỳ, cô tốt nhất nói chuyện với tôi." Hàn Thất Lục vừa nói, tay đã mở đèn trong phòng, chẳng quan tâm điều chỉnh tầm mắt, Hàn Thất Lục đã híp mắt đi tới tủ quần áo trước, nhanh chóng lấy một bộ quần áo ra.
Không tới một phút đồng hồ, hắn đã mặc chỉnh tề, lấy di động, ra khỏi phòng.
Nhưng anh thật không ngờ tới, An Sơ Hạ lại có thể mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng của cô.
Nghe được âm thanh, tầm mắt An Sơ Hạ lập tức rơi vào trên người anh.
"Anh muốn đi đâu?"
Vừa rồi, một tiếng Hướng Mạn Quỳ, cô chính xác là không có nghe lầm, nghe được rõ ràng như vậy.
Hay là... Không có quên cô ta sao?
An Sơ Hạ khóe miệng gợn lên một độ cong đau buồn không dễ dàng phát giác.
"Anh ra ngoài một chuyến gặp người bạn, em đi ngủ sớm một chút." Hàn Thất Lục đưa tay xoa nhẹ đầu của cô một phen, nhanh chóng chạy xuống lầu, bước chân như thế vội vàng.
Chưa nói với cô là đi chỗ nào, nhưng mà, ngoại trừ đi gặp Hướng Mạn Quỳ, còn có thể đi đâu?
Nửa đêm đột nhiên cô ta gọi, cho nên chạy đi gặp cô ta sao?
Trí nhớ đã khôi phục, rõ ràng đã nhớ lại cô - An Sơ Hạ, vì sao... còn có thể thời điểm nửa đêm tỉnh mộng, hô lên cái tên đó?
Bởi vì... vẫn còn yêu sao?
Vậy cô được xem là cái gì?
Chẳng lẽ thời gian làm bạn nhiều như thế, vẫn là không chống lại một người đã từng là mối tình đầu - Hướng Mạn Quỳ sao? Chẳng lẽ những ngày cùng chung như thế, đều có thể tùy ý quên sao?
Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ đưa tay sờ nơi vừa rồi Hàn Thất Lục đã xoa một phen, nơi đó một mảnh lạnh lẽo.
Lòng của cô nhẹ nhàng mà đau đớn một phen, giống như là xe lên núi cao đột nhiên từ chỗ cao rơi xuống, làm cho trái tim không ngừng đập nhanh.
Không!
An Sơ Hạ mạnh mẽ nắm chặt nắm tay, xoay người vào phòng.
Cô không tin vị trí của cô trong lòng Hàn Thất Lục lại không chịu nổi một kích.
Cô nhanh chóng chạy vào phòng, lục lọi di động đặt trong tủ đầu giường, bấm số di động của Hàn Thất Lục.
Nhưng mà...
"Thực xin lỗi, số điện thoại người gọi đang bận, xin gọi lại sau."
Giọng nữ cứng nhắc, giống như biểu thị thứ gì đó phải kết thúc.
Bên kia, Hàn Thất Lục một bên kéo khóa áo khoác một bên hướng nhà để xe bên kia mà đi, lại không nghĩ thiếu chút nữa đâm đầu đụng vào một bóng đen. Theo bản năng, Hàn Thất Lục vươn tay ra bắt lấy cổ của bóng đen kia.
"Người nào!" Thanh âm cực kỳ lãnh khốc.
"Là tôi." Lưu Đông Vũ khó khăn nói ra hai chữ này, một giây sau, giam cầm trên cổ liền biến mất, hắn thở phì phò: "Thất Lục, anh làm gì vậy hả?"
Hàn Thất Lục nghe được là thanh âm của Lưu Đông Vũ mới buông tay, lúc này anh vội vã xin lỗi nói: "Không nghĩ tới là ngươi, ta còn tưởng rằng có trộm vào."
"Ngươi cảm thấy kẻ trộm dám tiến vào Hàn gia sao?" Lưu Đông Vũ oán giận một câu, tiếp theo nghi ngờ dò hỏi: "Đã trễ thế này, ngươi không ngủ chạy tới nơi này làm gì?"
Nhà để xe cách nơi ở của những người giúp việc rất gần, Hàn Thất Lục vừa lúc đụng phải người ngủ không được ra ngoài tản bộ - Lưu Đông Vũ.
"Xảy ra chút chuyện, phải đi ra ngoài một chuyến." Nói một câu như vậy, Hàn Thất Lục chuẩn bị rời khỏi, mới vừa bước ra một bước, lại lập tức thu hồi bước chân nhìn Lưu Đông Vũ nói: "Ngươi ngủ không được sao? Cùng ta ra ngoài đi."
Nếu thực xảy ra chuyện gì, mang thêm một người không có gì xấu.
Nghe Hàn Thất Lục nói như vậy, Lưu Đông Vũ cũng không hỏi là đi đâu, trực tiếp đồng ý ngay: "Được."
Xem vẻ mặt Hàn Thất Lục nghiêm túc như thế, trong lòng hắn đoán được khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hai người nhanh chóng lên xe, nhanh chóng rời khỏi Hàn gia.
Tốc độ chạy xe tốc hành của Hàn Thất Lục, ngay cả Lưu Đông Vũ này trước kia chỉ biết chơi đua xe máy cũng vì Hàn Thất Lục làm toát mồ hôi. Lúc này nếu như xảy ra chuyện gì đúng là một xe hai mạng!
Xe vượt qua một chiếc lại một chiếc xe phía sau, rốt cục tới đích.
Hướng về phía nhà Hướng Mạn Quỳ!
Hàn Thất Lục chân lướt như bay, nhanh chóng đi tới cửa nhà Hướng Mạn Quỳ, đưa tay gõ cửa: "Mở cửa!"
Thay vì nói là gõ cửa còn không bằng nói là đập cửa, cửa bị đập vang lên "PAPA", Lưu Đông Vũ lo lắng nhà bên cạnh sẽ ra trách cứ, nhưng đập xuống mấy cái nhà bên cạnh cũng vẫn không có xuất hiện.
Chẳng lẽ không có ai ở?
Ngay nháy mắt Lưu Đông Vũ xuất thần, Hàn Thất Lục đưa điện thoại di động cho anh ta: "Giúp ta cầm."
"Ừ?" Theo bản năng, Lưu Đông Vũ đưa tay nhận lấy di động, Hàn Thất Lục lui về phía sau vài bước.
Xem tư thế này, giống như là muốn đạp cửa?
Quả nhiên là vậy!
Hàn Thất Lục lui về phía sau vài bước trước, kế tiếp chân đột nhiên dùng lực, cả người như là tên rời cung "倐 mà chạy đến trước cánh cửa vừa mới đập, một cái bay vọt, cả cánh cửa theo tiếng mở ra.
Đây chính là cửa chống trộm! Phải có bao nhiêu lực mới có thể làm cho cửa bị đá văng?
Nhưng lúc này khiếp sợ không phải cái này, mà là... Hàn Thất Lục lại có thể đem cửa nhà người ta đá văng. Người ở nhà này là ai? Tại sao Hàn Thất Lục phải nửa đêm tới đạp cửa nhà người ta?
"Cái kia, Thất Lục à..." Lưu Đông Vũ mới vừa mở miệng chuẩn bị hỏi, Hàn Thất Lục đã chạy vào phòng.
Thấy Hàn Thất Lục đã chạy đi vào, Lưu Đông Vũ bất đắc dĩ cũng chỉ phải đi vào theo. Trong phòng một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, đèn nhà người bình thường đều thiết lập tại gần cửa ra vào. Hắn đưa tay sờ một phen, quả nhiên đụng đến công tắc đèn điện.
"PIA" một tiếng, căn phòng đưa tay không thấy được năm ngón đột nhiên sáng lên.
"Nhanh, gọi điện thoại kêu xe cứu thương!" Thanh âm Hàn Thất Lục truyền đến, Lưu Đông Vũ theo thanh âm nhìn sang, lúc này mới phát giác Hàn Thất Lục đang ngồi chồm hổm bên cạnh bàn trà ở giữa phòng khách, mà trên mặt đất bên cạnh bàn trà kia có một người đang nằm.
Nhìn lại một lần nữa, Lưu Đông Vũ mới kinh ngạc phát hiện bên cạnh bàn trà thảm màu trắng trên sàn cư nhiên bị nhiễm lên rất nhiều máu tươi.
Cực kỳ rõ ràng, máu tươi này là trên người cô gái nằm trên mặt đất chảy ra.
Từ hướng này vừa lúc anh ta có thể thấy mặt của cô.
Hướng Mạn Quỳ! Nữ thần Hướng Mạn Quỳ mà rất nhiều nam sinh đang thảo luận! Mà hiện tại vị nữ thần này tóc lộn xộn không thể tả, sắc mặt lại tái nhợt như một tờ giấy, một bộ váy màu trắng thuần bị nhuộm thành màu đỏ!
"Hướng Mạn Quỳ, cô tỉnh tỉnh!" Hàn Thất Lục hô to, nhưng mà người nằm trên đất vẫn không nhúc nhích.
"Đây là... Chuyện gì xảy ra?" Lưu Đông Vũ thần kinh đại não chưa có phản ứng kịp, chỉ là mở to hai mắt kinh ngạc nhìn toàn bộ. Vị này bị rất nhiều người xưng là nữ thần của trạch nam, lại có thể ở nhà tự sát?
"Ngớ ra làm gì? Ta kêu ngươi gọi xe cứu thương!" Thanh âm của Hàn Thất Lục truyền đến, lúc này Lưu Đông Vũ mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, dùng điện thoại của Hàn Thất Lục đưa gọi điện cho xe cứu thương của bệnh viện.