An Sơ Hạ sửng sốt, cô không nghĩ tới Nam Cung tử phi vậy mà biết trong lòng cô đang cực kỳ áp lực.
Đúng vậy, cô cực kỳ áp lực.
Tuy nhiên ngoài mặt xem ra hai người ở chung cực kỳ là hòa hợp, đúng là cô nhịn không được liền đối với Nam Cung tử phi bắt đầu khách khí, hai người vốn chỉ quen biết nhau một khi đã khách khí, chính là không biết bắt đầu như thế nào.
Cô nén lại sự căng thẳng, nặng nề mà gật đâu: " Được rồi, tôi hẳn đã không còn cảm thấy áp lực nữa rồi."
" Không cần lại nói lời cảm ơn với tôi." Nam Cung tử phi nói xong, dẫn đầu nhấc chân đi về phía trước: " Tôi đưa cô về, nếu đi taxi cô còn phải đợi một lúc nữa."
" Được." An đầu hạ gật đầu, bước nhanh đi theo.
Vì không muốn cho Hàn Thất lục biết cô tìm đến Nam Cung tử phi học đàn, cô cố ý để điện thoại ở trong phòng học. Để tránh tên gia hỏa Hàn Thất lục kia lại dùng phần mềm định vị trong điện thoại của cô lập tức liền biết cô đang ở đâu.
Biệt thự của Nam Cung tử phi cũng có một bãi cỏ rất lớn, cũng là dùng để đánh Cao Nhĩ Phu, nhưng là đây là mùa thu, mặt cỏ biến thành một mảng kim sắc, tuy nhiên phân sinh cơ đã ít đi, nhưng là cũng vẫn rất đẹp.
"Sơ Hạ, cô phải đi sao?" Mã Cách từ nơi không xa chạy tới, thân hậu đi theo Đại Bảo cùng tiểu bảo.
Cô cùng những người sống ở đây cũng không thân thiết, đặc biệt là hai con chó đang ở trước mặt
. "Đúng vậy, thời gian không còn sớm rồi." Giác quan thứ sáu của con gái luôn cực kì chuẩn, cô hiện đã doán ra vì sao Mã Cách đối với cô có một loại địch ý, bởi vì cô, Mã Cách mới không thể chiếm được một vị trí trong lòng Nam Cung tử phi. " Tôi tiễn cô, cô đ0ang muốn gọi taxi sao?" Mã Cách sắc mặt tốt lên rất nhiều, xem ra bao tử đã không còn đau, cực kì nhiệt tình.
" Không cần, tôi đưa cô ấy về." Nam Cung tử phi trong giọng nói nghe không ra cảm xúc, nhưng Mã Cách vẫn lại là từ bên trong ngửi được một tia không kiên nhẫn.
Mã Cách cực kỳ thông minh ngậm miệng, Nam Cung tử phi liền về phía gara, An Sơ Hạ đứng đây chờ.
" Sơ Hạ." Mã Cách đột nhiên nói: " Cô cùng Thất Lục thiếu gia quan hệ đã tốt rồi sao?"
An Sơ Hạ trong lòng suy tư một phen, chậm rãi hồi đáp: " Phải, tôi rất yêu anh ấy."
Ngữ tốc độ tuy nhiên chậm, nhưng lời nói lại mang theo tình cảm chân thành. Nơi này không có người khác, cô cũng không phải thẹn thùng. Trái lại Mã Cách có chút kinh khi cô nói như vậy.
Một lát sau, Mã Cách gật đầu: " Tôi cũng giống cô, rất yêu Tử Phi." " Tôi biết." An Sơ Hạ nhìn Nam Cung tử phi đang lái xe tiến về phía này, liền đối với Mã Cách khoát tay: "Ngày mai gặp, tôi đi trước."
Trở lại học viện Tư Đế lan lấy điện thoại di động, Hàn Thất lục vẫn xong trận bóng, An Sơ Hạ chờ ngay cửa sân bóng rổ, đã rất muộn rồi nên cô cũng không có ý định vào trong.
Ước chừng quá chừng mười phút đồng hồ, tiếng bước chân ồn ào vang lên, một đám nữa sinh phấn son đần độn dũng mãnh tiến ra. Ngay sau đó cô trước mắt cô là cảnh đoàn người vây quanh Nam Cung tử phi
. "Cảm ơn, cám ơn." Tiêu Minh Lạc hướng phía cô gái đã tặng cho hắn một lãng hoa thả ra một nụ "hôn gió", lập tức tạo nên hiệu ứng, tiếng thét chói tai vang lên cả một góc sân bóng rổ.
Đứng một góc, An Sơ Hạ nhịn không được nhíu nhíu mày, cô hiện tại rốt cuộc biết vì cái gì ngay từ đầu Manh Tiểu Nam cực kỳ thích đi xem bọn hắn đấu bóng, hiện tại lại càng ngày càng không thích xem nguyên nhân rồi.
"Nam Cung tử phi." An đầu hạ hạ quyết tâm, ra sức chen vào đám người thân thủ, túm lấy tay áo của Tiêu Minh Lạc.
Tựa hồ không đoán được là cô, Tiêu Minh Lạc sửng sốt một phen, tiện đà đối với An Sơ Hạ cười nhẹ một tiếng, lộ ra cái răng nanh trăng muốt, chỉnh tề nói: " Sơ Hạ, là cô à? Thất Lục vẫn đang tắm, trận đâu hôm nay kết thúc muộn." "Tôi biết." Cô sớm đã nhận được tin nhắn của Hàn Thất Lục, bảo cô đứng chờ ở cửa, cô ngừng lại một chút, trung khí mười phần nói: "Tôi là muốn tìm anh."
Tiêu Minh Lạc trên mặt kinh ngạc càng sâu, hắn gật gật đầu, hiểu quay qua nói với đám nữ sinh: " Các cô gái xinh đẹp, tôi cùng Sơ Hạ có việc muốn nói."
Các nữ sinh thổn thức vài tiếng, nhao nhao tán đi. Rất nhanh, cô cùng Tiêu Minh Lạc đến một nơi yên tĩnh.
"Nói đi, chuyện gì." Tiêu Minh Lạc rốt cuộc không biết An Sơ HẠ muốn nói gì, cực kì thả lỏng hỏi han, ánh mắt có phần cực kỳ bằng phẳng, An Sơ Hạ do dự một chút, hạ quyết tâm mới lên tiếng: "Tôi cảm thấy, anh cùng nữ sinh quá khác như vậy là thân mật rồi."
Nguyên bản Tiêu minh lạc ánh mắt cực kì thả lỏng, hiện tại đột nhiên liền khẩn căng một phen, hắn vội vã dò hỏi: "Là Tiểu Nam bảo cô tìm tôi nói chuyện này?"
An Sơ Hạ nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, lắc lắc đầu: " Cậu ấy không là người hẹp hòi như vậy, khả cho dù là như vậy, anh cũng không thể cứ gặp người khác lại kêu là mỹ nữ, anh đừng quên bản thân mình là người đã có bạn gái."
Từ sâu thẳm, An Sơ Hạ đều đã nhìn ra hắn đối với Manh Tiểu Nam là thật lòng, đúng là những thứ này là thòi quen khó bỏ, nhưng nếu không thật sự thay đổi, một ngày nào đó Manh Tiểu Nam chứng kiến cảnh này sẽ mất đi sự tin tưởng vào hắn.
Nghe cô nói như vậy, Tiêu minh lạc thần sắc lại trầm tĩnh lại: "Tôi biết, Tiểu Nam không những không ghen, mà còn..."
An Sơ Hạ chờ hắn nói tiếp, lời nói kế tiếp tựa hồ rất khó mở miệng, nhưng Tiêu minh lạc sau cùng vẫn lại là nói: "Rất nhiều khi, tôi cảm thấy cô ấy không coi trọng tôi như trong tưởng tượng."
"Minh Lạc, anh biết không?" An Sơ Hạ thần sắc nghiêm túc nói: "Anh là mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy trước kia cũng đã từng thân thiết cùng với nam sinh khác, nhưng cũng đều chỉ là bạn bè thân thiết thời tuổi thơ. Nhưng là, cậu ấy thật sự rất thích anh, rất nhiều chuyện cậu ấy không biết là anh đang muốn dạy cậu ấy, cậu ấy không hiểu ghen là gì, anh cũng không cần cảm thấy là cậu ấy không cần anh. Hoặc là, khả năng chỉ là anh đang cảm thấy cậu ấy không biết ghen."
Tiêu minh lạc đột nhiên "Phốc xuy" một tiếng vui vẻ: " Sơ Hạ, tôi cảm thấy chúng ta nếu tiếp tục tán ngẫu, Thất Lục chắc chắn sẽ cầm dao chém chết tôi."
Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu cô nhìn về phía sau, An Sơ HẠ lúc này mới xoay người sang chỗ khác, phát giác Hàn Thất Lục đang đứng cách họ chỉ mười bước chân, nhìn về phía này.
"Tôi đi đây, anh nhất định phải nhớ lời nói của tôi." Khi cô nói chuyện, Hàn Thất lục đã tiến tới đây.
Anh nhíu đôi lông mày đẹp, hỏi: "Cô bảo cậu ấy nhớ lời cô nói để làm gì?"
Trở lại Hàn gia, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, Hàn Thất lục sau khi đã hỏi rõ cô cùng Tiêu minh lạc nói gì đó, trầm mặc một lúc nói: "Là cô suy nghĩ nhiều, Minh Lạc hiện tại đã không tái hát hoa ngắt cỏ rồi. cậy ta là mối tình đầu của Giang Nam mối tình đầu không sai, nhưng theo một góc độ khác mà nói, Giang Nam cũng là mối tình đầu của hắn. Chuyện tình cảm của họ cô đừng có mù quáng mà quan tâm."
"Tôi nào có mù quáng quan tâm." An Sơ Hạ có chút mất hứng, nháy mắt tiếp theo, cổ tay cô đã bị Hàn Thất lục bắt được.
cô bị ép nhìn vào anh mắt Hàn Thất lục, Hàn Thất lục cổ tay dùng lực, trực tiếp liền đem não đại án của cô đến trước ngực mình: "An Sơ Hạ, cô là nên dành nhiều sự quan tâm đến chuyện của chúng ta hơn, không phải sao? " "Chuyện của chúng ta thì có gì đáng quan tâm?" An Sơ Hạ ngẩng đầu, rầu rĩ nhìn anh