Tất cả mọi chuyện xung quanh đã chẳng còn quan trọng nữa, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Nếu như não bộ của Hàn Thất Lục là một chiếc máy tính, thì giờ phút này màn hình máy tính là một màu xanh lam, hoàn toàn là màu xanh lam!
An Sơ Hạ đỏ mặt hôn lên, ban đầu chỉ là cánh môi anh, sau đó cô nắm chặt nắm đấm, lấy dũng khí, đầu lưỡi từ từ tiến sâu vào.
Màu xanh lam, dĩ nhiên chuyện này cũng chỉ xảy ra trong mấy giây thôi.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Hàn Thất Lục lập tức từ bị động sang chủ động, mang theo hơi thở bá đạo, lấp đầy tất cả.
Vài giây sau, từ bên ngoài truyền đến giọng nói.
"Tớ cũng không nhất định phải mặc bộ đồ đó mới quấn quít tốt được!"
"Quấn quít cái gì ấy? Tớ đã nói rồi, hay là mặc bộ màu trắng này đi, da cậu trắng, rất hợp với màu trắng. Đừng có mà quấn quít!"
Giọng nói truyền vào màng nhĩ của An Sơ Hạ, cô lập tức phản xạ có điều kiện đẩy Hàn Thất Lục ra, sắc mặt đỏ ửng.
Hàn Thất Lục cực kỳ vui vẻ câu lên khóe miệng, nhẹ nhàng ghé xuống nói bên tai cô: "Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta tiếp tục ở kia đi?"
Vừa nói, anh vừa chỉ chỗ thay quần áo cách gian kia.
An Sơ Hạ tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, xoay người rời khỏi phòng. Hàn Thất Lục vội vàng đuổi theo sau.
"A ——" Nữ sinh thấy bọn họ, bị dọa hết hồn, thấy đó là An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục phía sau, hai nữ sinh liền vội vàng tiến lên chào hỏi: "Sơ Hạ, Thất Lục thiếu gia. Các cậu đều ở đây à."
An Sơ Hạ có chút chột dạ gật đầu: "Ừ, tới để quần áo."
Nói xong, cô ra nhanh khỏi hội quán nghệ thuật, Hàn Thất Lục đi theo sau cô không một tiếng động, nụ cười trên mặt tràn đầy sự đắc ý.
Đến khi hai người trở lại lớp học, chuông vào học vừa đúng lúc vang lên. Buổi sáng vẫn phải đi học bình thường, buổi chiều mới chính thức bắt đầu khai mạc cuộc thi văn hóa nghệ thuật.
Cả một buổi sáng, An Sơ Hạ đều đứng ngồi không yên, cho đến tiết học âm nhạc cuối cùng, do thầy dạy âm nhạc có việc gấp ở hội quán nghệ thuật, đương nhiên lúc này sẽ sửa thành giờ tự học.
Phỉ Lệ Á lại sát gần cô, thấp giọng nói: "Sơ Hạ, cậu còn nhớ lúc chúng ta mới gặp mặt không?"
Lúc mới gặp mặt...
An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, cô được xếp ngồi cùng bàn với Phỉ Lệ Á. Thời gian đó Phỉ Lệ Á rất nhát gan, bẩm sinh là đáng yêu, tính cách lại rất hướng nội.
Thật ra thì, chuyện này cũng không phải là ký ức quá lâu, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại thoáng có cảm giác giống như đã cách một đời vậy.
Cô không biết tại sao Phỉ Lệ Á đột nhiên hỏi vậy, nhưng cô vẫn gật đầu một cái: "Đương nhiên là nhớ, cậu lúc đó so với bây giờ thì hướng nội hơn nhiều."
Phỉ Lệ Á ôm cánh tay, nằm trên bàn, thấp giọng nói: "Đúng vậy, khi đó cậu đối với tớ mà nói, giống như chính là nữ thần thực sự vậy. Sau khi quen đã biết lâu, mới phát hiện ra rằng cậu là một nữ thần điều hành."
An Sơ Hạ đang muốn làm bộ nổi giận, nhưng Phỉ Lệ Á lại tiếp tục nói: "Cậu nghĩ thế nào, nữ thần điều hành có chuyện gì phải sợ chứ? Nữ thần điều hành không có chuyện gì phải sợ cả, cậu còn nhớ khoảng thời gian cậu dẫn dắt chúng tớ học các môn trước đây không? Khi đó cậu đã rất tự tin mà? Cho nên, không cần căng thẳng, cậu phải tin tưởng chính bản thân mình, tớ cũng tin tưởng cậu, nhất định có thể làm được!"
Nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì để cho cô giảm bớt căng thẳng.
Lòng cô, ngay tại giây phút này liền trở nên ấm áp.
"Phỉ Lệ Á, cậu thật là tốt." Hốc mắt An Sơ Hạ phiếm hồng, chân thành nói.
"Thật buồn nôn đi!" Phỉ Lệ Á làm bộ như rất chán ghét nói: "Tớ là sợ cậu đi lên làm lớp chúng ta mất thể diện, hiểu không?"
Mãn Cách ngồi sau lưng An Sơ Hạ đột nhiên tiến lên trước tụ tập, cười nói: "Đúng vậy, Sơ Hạ à, cậu cũng đừng nên căng thẳng. Cũng không thể phụ lòng mọi người đã tin tưởng cậu nha."
Nghe vậy, người An Sơ Hạ liền cứng đờ, quay đầu lại nhìn Mãn Cách. Nụ cười trên mặt Mãn Cách nửa thật nửa giả, thật không giống với nụ cười trên mặt Phỉ Lệ Á. Dường như là nói đùa, mà cũng không phải nói đùa.
Khóe miệng An Sơ Hạ cong lên, lại trở về dáng vẻ tươi cười, nói: "Tớ sẽ cố gắng hết sức."
Vào đúng lúc này, cánh cửa bị gõ, An Sơ Hạ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hứa Niệm Niệm đang đứng ở cửa lớp, Hứa Niệm Niệm nói: "An Sơ Hạ, ra ngoài một lát đi."
Tìm cô ư?
An Sơ Hạ nghi ngờ đứng lên, sau đó liếc thấy Manh Tiểu Nam cũng đứng lên. Cô liền xoay người lại, trợn mắt nhìn Manh Tiểu Nam một cái, lúc này nha đầu kia mới chịu ngồi xuống.
Đợi đến lúc ra khỏi lớp học, trên mặt Hứa Niệm Niệm đã hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Sao mà chậm chạp vậy?"
Vừa nãy vì không để cho Manh Tiểu Nam ra ngoài, cô đã phải tốn một chút thời gian, cô tự biết mình đuối lý, đúng mực nói một câu: "Xin lỗi."
Từ chóp mũi Hứa Niệm Niệm phát ra một tiếng khó chịu, tiếp đó nói vào đề tài chính: "Buổi chiều ăn cơm xong thì tới ngay hậu trường để chuẩn bị nhé, mở màn thứ hai sân khấu, trang điểm và trang phục phải chuẩn bị xong trước đó. Bản thân có thể kêu một người tới giúp đỡ, nhưng mà số người chỉ có thể là một thôi. Điều này rất quan trọng, nhớ đấy."
Chỉ có thể là một người, như vậy... Khương Viên Viên nhất định sẽ mang hết mấy người đến. Xem ra, cô cần phải gọi điện thoại cho Khương Viên Viên rồi, việc trang điểm này, tự cô cũng có thể làm được, dù sao các thứ đồ trang điểm của trường học ở trên bàn có rất nhiều, cần cái gì cũng có.
Nếu có thể chọn có một người, chính là Manh Tiểu Nam đi!
Quyết định xong, cô liền vội vàng gật đầu: "Tôi nhớ rồi."
Nghe vậy, Hứa Niệm Niệm cũng gật đầu theo, nhưng lại nói: "Chuyện nên nói tôi đã nói xong, bây giờ nói đến chuyện không nên nói."
An Sơ Hạ lắng nghe: "Có chuyện gì không nên nói sao?"
Hứa Niệm Niệm do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Chắc hẳn cậu cũng biết, tôi đã được Tiêu gia nhận định là vị hôn thê của anh Minh Lạc. Một khi tin tức này công khai, bạn cậu Giang Nam chính là tiểu tam đó. Nếu như anh Minh Lạc không chịu về, tôi nghĩ, ông Nhị nhất định sẽ dùng thủ đoạn buộc anh ấy phải trở về."
An Sơ Hạ trong lòng hiểu rất rõ lời này của Hứa Niệm Niệm là có ý gì, nhưng cô vẫn cố ý hỏi một câu: "Cho nên là?"
"Cho nên là tốt nhất cậu khuyên anh Minh Lạc về nhà đi, hoặc là, khuyên Giang Nam đó không quấn lấy anh Minh Lạc nữa. Những lời này không muốn nói thẳng với Giang Nam, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết chứ." Hứa Niệm Niệm nói từng câu từng chữ.
Đối với chuyện lần này, An Sơ Hạ không hề đáp lại, chỉ thở dài một cái, hỏi: "Hứa Niệm Niệm, thích một người sẽ chẳng thích lại cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mệt mỏi sao?
Yêu một người, mà người đó không yêu, vĩnh viễn sẽ không được đáp lại.
Hứa Niệm Niệm ngẩn người, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt mình: "Xem ra, cũng không nói rõ ràng với cậu được."
Nói xong, cô ta nhấc chân rời đi, cầm trong tay tờ đơn, đến một lớp học sau gõ cửa.
Mặt An Sơ Hạ đang thoải mái liền trở nên cứng đờ, xoay người trở về lớp học.
Vừa ngồi xuống, Phỉ Lệ Á kì lạ sát lại gần, hỏi: "Sơ Hạ, Hứa Niệm Niệm không phải đến tìm gốc chứ?"
An Sơ Hạ lắc đầu: "Là tới thông báo cho tớ biết ăn cơm xong thì đến hội quán nghệ thuật, đừng hiểu lầm."
Lúc này, tiếng chuông báo tan học buổi trưa vang lên.
Trên đường đi tới phòng ăn, cô với Manh Tiểu Nam nói việc giúp cô chuyện hội quán nghệ thuật, Manh Tiểu Nam hoàn toàn đáp ứng. Cô vui vẻ còn không kịp, sao lại không chịu chứ?
Mấy phút sau, cô bấm số điện thoại Khương Viên Viên: "A lô?"
Khương Viên Viên ở đầu bên kia dường như không có ở trong nhà, âm thanh trong đầu điện thoại di động bên kia có chút ồn ào: "Là Tiểu Sơ Hạ à? Có chuyện gì vậy? Mẹ đang chọn thợ trang điểm cho con."
Một loại tình cảm áy náy dâng lên trong lòng, nhưng cô vẫn phải nói sự thật mà Hứa Niệm Niệm vừa nói cho Khương Viên Viên nghe.