"Một hai ba!" Rất nhiều người đều hô cùng một khẩu hiệu.
Rốt cục!
Lưu Đông Vũ không kiên trì nổi, trọng tâm bị kéo về phía trước, cả người bất ngờ không mất đà bị quẳng ngã trên mặt đất, mấy người phía sau do quán tính đều ngã về phía trước, đè lên lưng Lưu Đông Vũ.
"A - - "
Một tiếng kêu đau đớn, người đầu tiên xông lên đè anh chính là Manh Tiểu Nam.
"Này - - Lưu Đông Vũ! Anh còn sống không!" Manh Tiểu Nam một bên gọi tên, vừa vỗ vào mặt anh ta.
Cả trường vừa rồi ồn ào nhốn nháo liền lâm vào trầm mặc đầy quỷ dị.
"Không được rồi!" Lưu Đông Vũ mở to mắt, nửa cười nói: "Vốn không chết cũng bị cô đè chết rồi".
"Lại vẫn thất thần làm gì? Nhanh lên đỡ đi đến phòng y tế!" Hàn Thất Lục bỏ lại dây thừng liền đi đến chỗ Lưu Đông Vũ xem tình hình.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại, các thầy cô liên hệ phòng y tế, rất nhanh người của phòng y tế đem cái cáng đến.
"Tôi đi cùng anh ta xem sao, các anh cũng không cần đi theo, ở lại tiếp tục trận đấu nha." Manh Tiểu Nam để lại một câu như vậy liền chạy theo mấy người đang khiên cái cáng.
An Sơ Hạ vốn định đi theo Lưu Đông Vũ, đúng là sau một lúc lâu do dự vẫn lại là quyết định ở lại. Cô đi cùng, Lưu Đông Vũ nhất định sẽ không vui mừng...
Tuy nhiên làm như vậy tựa hồ có phần có lỗi với Tiêu Minh Lạc, đúng là đây cũng là việc duy nhất cô làm vì Lưu Đông Vũ rồi.
Mà Tiêu Minh Lạc, nhìn hướng Manh Tiểu Nam rời đi, mi tâm đột nhiên tựu thành một chữ "Xuyên" ( 川), nhìn qua tựa hồ trong lòng cực kỳ rối bời.
Tuy vòng một thắng, nhưng là không ai lộ ra nét tươi cười, đến cả mấy fan nữ cũng thu lại nét tươi cười trên mặt, mà fan của Lưu Đông Vũ cả đám đều chạy tới phòng y tế rồi.
Lại một lần nữa tiếu tiếng vang lên, trọng tài sau khi tuyên bố thắng thua, lại nhấn mạnh lại một lần nữa vấn đề an toàn, thậm chí đều đã kêu mấy bác sĩ trong phòng y tế ở lại, lỡ có sự cố gì xảy ra.
"Thất thần ở đó làm gì!" Hàn Thất Lục vỗ vỗ vào vai Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt nhìn Hàn Thất Lục thấp giọng nói: "Tôi có phải hay không là quá vô tâm?"
"Hả?" Hàn Thất Lục nhiếu mi, cân nhắc nói: "Cậu đến bây giờ mới phát hiện chính mình cực kì vô tâm?"
Tiêu Minh Lạc biểu tình cứng đờ. Ngay sau đó trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, đè thấp thanh âm nói: "Tôi lại có điểm ghen tị với Lưu Đông Vũ, tôi nhất định là điên rồi, nhất định là điên rồi."
Anh vẻ mặt tự trách mình xong nói, Hàn Thất Lục nhún vai, tiếp lời Tiêu Minh Lạc nói: "Là điên rồi. Bất quá... Tôi nếu là cậu, không chừng so với cậu càng quá khích hơn."
Tiêu Minh Lạc chân trước mới vừa đi, sau lưng Hàn Thất Lục liền đi đến bên người An Sơ Hạ, kéo vai cô đến bên cạnh thấp giọng hỏi: "Chuyện Lưu Đông Vũ thích Giang Nam, có bao nhiêu người biết?"
An Sơ Hạ trên mặt biểu tình cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: "Không có ai khác".
Vừa mới dứt lời, Hàn Thất Lục liền đứng thẳng người, nhìn thoáng qua hướng Lưu Đông Vũ bị khiêng đi, nhẹ giọng nói một câu: "Không cần để cho người thứ ba biết, tuyệt đối không."
Như vậy, đối người nào cũng đều có lợi.
An Sơ Hạ trầm mặc một hồi, không trả lời, nhưng vẫn gật gật đầu.
Cô biết, Lưu Đông Vũ cũng không hy vọng để cho người thứ ba biết.
Một trận đấu mới lại bắt đầu, Lớp của Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc như là không hề trì hoãn hoàn đánh bại hàng ngũ đối phương, một đường "Chém giết" đến vòng chung kết.
Có thể đánh đến sau cùng một vòng cũng không phải bất tài, trận đầu lớp của Hàn Thất Lục thắng, nhưng trận thứ hai lại thua.
"Tới cùng một bên sẽ thắng? Hi vọng Thất Lục thiếu gia bên này thắng, như vậy lớp mình sẽ thắng" Một nữ sinh lớp đôi phương xoắn xuýt nói, bị mọi người xung quang khinh bỉ.
Phỉ Lỵ Á không biết khi nào đi đến bên người An Sơ Hạ, một bên ăn uống chăm chú một bên mơ hồ không rõ hỏi han: "Sơ Hạ, cậu cảm thấy được Thất Lục thiếu gia có thể thắng hay không?"
"Không biết." An Sơ Hạ quyết đoán lắc đầu.
Đội của đối phương đều là người to con, cho dù là mỗi ngày tiếp thu huấn luyện ma quỷ của câu lạc bộ bóng rổ các thành viên trong đội cũng không nắm chắc phần thắng.
"Được." Người trọng tài tại thời khắc này đi đến giữ mảnh vải đỏ ở giữa, tay gắt gao nắm dây thừng, hai đội đã ngầm phân cao thấp, còn chưa nói bắt đầu mà bắt đầu dùng lực.
Trọng tài đành phải phất tay để cho hai đội đều buông dây thừng.
An Sơ Hạ cũng có chút khẩn trương nhìn Hàn Thất Lục, nội tâm cô hiện tại thật sự là so với người nữ sinh kia vẫn còn xoắn xuýt, một bên là hi vọng Hàn Thất Lục thắng, một bên lại không quá hi vọng anh có thể thắng.
Loại tâm lý này, miễn bàn có bao nhiêu xoắn xuýt rồi!
"Sau khi tiếng còi vang lên mới được dùng lực." Sau khi người trọng tài nói một câu như vậy, mọi người mới chỉnh lại tư thế, nắm chặt dây thừng ở trong tay.
Ngay khi trọng tài một lần nữa để tay tại mảnh vải đỏ trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đột nhiên trước mắt tất cả mọi người buông dây thừng trong tay ra.
Mọi người ở đây nghi hoặc, cằm anh hất lên, cuồng ngạo không kềm chế được, đối diện với đội đối phương nói: "Đội Bàn Tử nghe đây, ván này ai dám thắng, Hàn Thất Lục tôi đợi lát nữa liền tìm các cậu dùng trà!"
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, lại cầm lấy dây thừng, đối với người trọng tài nói: "Bắt đầu đi"
Uy hiếp! Điều này hiển nhiên liền là uy hiếp!
Không ai bì nổi!
Dùng thành ngữ này để miêu tả sự bá đạo của Hàn Thất Lục có khi còn không hết.
"Oa! Thất Lục thiếu gia thật khí phách!" "Thất Lục thiếu gia đẹp trai quá!"
Nhóm fan nữ bắt đầu điên cuồng mà ồn ào, ngay lúc An Sơ Hạ cho rằng đối phương có lợi thế về đội ngũ, bị khích liền muốn thắng bằng mọi giá, ngay lúc đó đội trưởng của đội bên kia đương nhiên là Hàm Hàm, nở nụ cười nói: "Chúng tôi muốn thắng cũng không có được bổn phân thắng a!"
Một câu, nói chung quanh hư thanh một mảnh.
Cư nhiên liền như vậy thỏa hiệp rồi... An Sơ Hạ cả kinh, cằm đã rớt xuống đất.
Tiếng cười vang lên, ngay từ đầu dây thừng vẫn lắc lư bất định, đến khi đội Hàn Thất Lục dùng sức, mảnh vải đỏ nhất định đi theo hướng đội anh ta đã định.
"Oaaaaaa" lại là một tiếng tiếu vang, đội Hàn Thất Lục thắng, mọi người bắt đầu hoan hô.
Người trọng tài tuyên bố cuối cùng thành quả, Hàn Thất Lục lại lập tức đi tới trước mặt cô, mím môi nhìn cô, trong mắt viết đắc ý tươi cười: "Tôi thắng!"
Nhiều người đang nhìn về hướng họ, cô bĩu môi, phun ra bốn chữ: "Thắng không phục!"
Dám ở trước mọi người nói anh như vậy, liền cũng chỉ có An Sơ Hạ cô.
"Cái gì thắng không phục..." Hàn Thất Lục hít sâu một hơi khiến cho chính mình bình tĩnh trở lại: "Đám người của Bàn Tử từ đầu vốn là không thể thắng đội của bọn anh? An Sơ Hạ, em thua cược rồi!"
An Sơ Hạ nhìn ánh mắt Hàn Thất Lục, khó phân biệt thật giả.
Bất quá nói ra, nếu thật sự toàn bộ dựa vào thực lực kéo co, đội Hàn Thất Lục cũng chưa chắc sẽ thua.
Nhưng cô như thế nào có thể thừa nhận? Nếu thừa nhận, chẳng khác nào mỗi ngày đều phải chủ động hôn anh sao! Đây cũng quá doạ người nha!