"Cảm ơn!" An Sơ Hạ đối với bóng lưng chú công nhân hô một câu, tiếp theo kéo ngăn kéo phía dưới bàn tìm di động. Nghĩ đến đó là Manh Tiểu Nam cố ý giấu ở trong sách để thầy trực nhật không phát hiện.
An Sơ Hạ cũng không có lấy điện thoại ra xem, mà trực tiếp bỏ lại chỗ cũ sau đó đóng ngăn bàn lại. Cô chỉ là muốn biết Manh Tiểu Nam có quay lại đây lấy di động hay không, nếu di động đã được mang đi, có thể là cô ấy đã ra khỏi Tư Đế Lan.
Hiện tại di động còn ở đây, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời nhanh chạy đến phòng giám sát.
Cô lại vẫn lo lắng nếu đụng phải thầy giáo thì phải giải thích như thế nào, không tồi trên đường đi đã không gặp phải ai hết. Đến Tư Đế Lan đã lâu, cô đương nhiên biết phòng giám sát nằm ở đâu, đi tới phòng giám sát, bên trong bác bảo vệ đang ở cúi mặt ăn, cả phòng toàn mùi mì ăn liền.
Trước khi mở cửa, cô lễ phép gõ cửa rồi mới nói: "Bác bảo vệ..."
Bác bảo vệ đang gắp một miếng mì, mùi vị càng đậm hơn, khiến An Sơ Hạ theo bản năng nhíu mi - - cô không thích mùi vị của mì ăn liền, cô thích ăn rau và đồ ăn loãng hơn.
Nghe có người gọi, bác bảo vệ cực kì không vui dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía cửa: "Có chuyện gì?"
An Sơ Hạ lúc này mới đi vào, ôn tồn nói: "Cháu muốn xem camera một chút, có thể được không ạ?"
Bác bảo vệ vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cô tự xem đi, không thấy tôi đang ăn sao?"
"Được." An Sơ Hạ vội vàng đáp ứng, câu trả lời này cô cầu còn không được.
Chỉnh đến thời điểm trận đấu xếp chai kia kết thúc, cô thấy Manh Tiểu Nam thoát khỏi đám người, hướng tòa lầu của phòng học đi đến. Ngay sau đó xuất hiện tại lớp mình, theo dõi vừa lúc có thể nhìn đến cô ấy ngồi ở chỗ mình, bộ dạng ủ rũ gục đầu xuống
Một phút đồng hồ, 2 phút...
Thời gian tựa hồ như ngừng lại, cô ngồi ở trên ghế ngẩn người, ngay lúc Sơ Hạ tưởng camera có vấn đề, Manh Tiểu Nam đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi phòng học.
Ngay sau đó cô ấy xuất hiện tại trên camera theo dõi ở hành lang, cô không có dừng bước, mà là hướng cầu thang đi lên. Lần cuối cùng mà camera theo dõi ghi lại được là cô ấy ở lầu năm của dãy phòng học nơi cầu thang.
Nơi đó, nối thẳng đến sân thượng!
Đáng chết! Cô như thế nào lại quên sân thượng! Cô liền chạy theo hướng sân thượng, thậm chí cũng chưa nói cảm ơn bác bảo vệ.
Cô quá sốt ruột, một khi sốt ruột, các loại lễ phép đều bị ném qua một bên. Bác bảo vệ cực kì bất mãn thì thầm một tiếng, nhưng sau đó lại quay lại ăn mì.
An Sơ Hạ một đường chạy tới dãy phòng học, vừa vặn đụng phải hiệu trưởng từ một hướng khác đi tới, trái tim nhỏ của cô đột nhiên đập liên tục.
"Sơ Hạ a..." Hiệu trưởng cực kì thân thiện đối với cô cười nhẹ một tiếng, cô lúc này mới chú ý tới hiệu trưởng đang cần trong tay một tấm bản đồ đang mở ra.
"Chào hiệu trưởng." An Sơ Hạ vội vàng gục đầu xuống che dấu bối rối trong lòng.
"Ôi chao, ai, ôi!" Hiệu trưởng cười tít mắt trả lời một tiếng, nói: " Ta quên tờ sơ đồ phân bố vị trí chợ bán đồ cũ ngày mai ở sân, cho nên trở về lấy. Con ở chỗ này làm gì?"
An Sơ Hạ kiên trì nói: "Thân thể không được thoải mái, nên con trở lại trước."
"A! Con thân thể không thoải mái nên khẩn trương đi đến phòng y tế. Chắc là cảm nắng đúng không? Cũng không chỉ là trời nóng nực mới có thể bị cảm nắng, trời lạnh cũng sẽ bị cảm nắng." Hiệu trưởng vẻ mặt trịnh trọng.
An Sơ Hạ nở nụ cười cứng nhắc, hỏi: "Người vẫn còn không đi sân thể dục sao?"
Hiệu trưởng một vỗ đầu: "Ôi cái trí nhớ của ta, con nhớ đi phòng y tế kiểm tra, ta đi trước."
Nói xong, thầy vội vã hướng sân thể dục đi đến, nhìn dáng đi tập tễnh mà An Sơ Hạ trong lòng áy náy cực kỳ. Cô lại nói dối thầy hiệu trưởng rồi.
Đúng là Manh Tiểu Nam còn đang ở trên sân thượnng, sân thượng đối với người đang có tâm tình tốt mà nói, là nơi ngắm phong cảnh tuyệt nhất. Nhưng với người tâm tình không tốt, cũng không phải là nơi để giải sầu, mãi mãi luẩn quẩn trong lòng...
Cô lắc lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ miên man của chính mình, thần tốc chạy lên lầu.
Một hơi chạy tới cửa sân thượng, cô đã là sắp thở không được rồi. Tay cô đẩy, cửa sân thượng không nhúc nhích tí nào - - bị khóa rồi.
An Sơ Hạ nhất thời lại hoảng loạn cả lên, cô đập cửa, thở hồng hộc nhắm tới cửa đang đóng chặt: "Giang Nam! Là cậu ở bên trong sao? Giang Nam!"
La vài tiếng, bên trong mới truyền đến giọng nói lạnh lùng của Manh Tiểu Nam: "Cậu đi đi, tớ muốn ở một mình."
Nghe được âm thanh, An Sơ Hạ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất đã tìm thấy cô ấy.
Cô hít sâu một hơi, đối với cửa lớn tiếng nói: "Xin lỗi Giang Nam, cậu nói cho tớ biết tớ sai chỗ nào, chúng ta không cần cãi nhau có được không?"
Lời của cô thậm chí mang theo ngữ khí cầu xin, bên trong trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó nói: "Tớ nghĩ muốn ở một mình suy nghĩ."
"Được được." An Sơ Hạ đáp ứng: "Vậy sau khi một mình suy nghĩ, cậu xuống dưới nha, tớ ở trong lớp chờ cậu."
Nói xong, cô chờ bên trong trả lời. Nhưng là không có âm thanh nào phát ra.
Cô thở dài, xoay người xuống lầu.
Cô không biết là, trên sân thượng Manh Tiểu Nam, lưng phải dựa vào cánh cửa kia, cô hung hăng hít một hơi bắt chước theo Tiêu Minh Lạc trước kia rồi từ từ nhả khói ra, phun ra một cái vòng khói, vòng khói từ từ căng phồng lên, giống như mặt cô trở nên lập loè.
Mà ánh mắt cô, còn lại là ngây ngốc nhìn phía xa bầu trời.
Làm sao vậy?
Chỉ là đột nhiên... Cảm thấy mệt mỏi quá.
Có bạn trai ưu tú như thế, có một người bạn tốt như thế, cô tới cùng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì có được những thứ này?
An Sơ Hạ đi xuống cầu thang, mọi người đã lục tục trở lại.
Cô ngồi trở lại vị trí, không lâu sau đó, Phỉ Lỵ Á liền sôi nổi vào phòng học, vui vẻ nói với An Sơ Hạ: "Ngày mai là chợ bán đồ cũ, vị trí lớp chúng ta ngay phía trước dãy hà tổng hợp, vị trí này thực sự tốt..., tất cả mọi người đều đi qua nơi đó."
"Là sao?" An Sơ Hạ lộ ra một nụ cười cứng ngắc, cô biết, chính mình hiện tại cười với khóc đều giống như nhau.
Quả nhiên, Phỉ Lỵ Á cũng thấy ra nét mặt có phần không ổn, lôi kéo cô hỏi: "Sơ Hạ! Cậu làm sao vậy!"
Cô nói có phần lớn, vừa lúc Mã Cách đi vào phòng học nghe thấy được. Mã Cách đi trở về bàn, mỉm cười nói với Phỉ Lệ Á: "Cô đừng làm phiền Sơ Hạ, cô ấy cùng Giang Nam cãi nhau, tâm tình không tốt."
Một câu nói làm Phỉ Lỵ Á đột nhiên sửng sốt. Phải biết rằng, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, quan hệ quả thực còn hơn chị em ruột, từ lúc biết Sơ Hạ đến giờ, chưa từng nhìn thấy cô cùng Manh Tiểu Nam cãi nhau.
"Thật vậy sao? Sơ Hạ?" Phỉ Lỵ Á dò hỏi.
An Sơ Hạ không trả lời Phỉ Lệ Á, mà là xoay người, sắc mặt có chút không tốt nhìn Mã Cách hỏi: "Chúng tôi không có cãi nhau, xin hỏi, cô vì cái gì cảm thấy được chúng tôi cãi nhau rồi hả?"