"A..." Mạnh Tiểu Nam độc miệng nói: "Cậu lại vẫn nhớ đến ăn sao? Sao không cắt thịt trên đùi của mình mà ăn, tuyệt đối béo mà không ngấy!"
"Mạnh Tiểu Nam, cậu đi chết đi!" Phỉ Lợi Á hổn hển đuổi theo đánh Mạnh Tiểu Nam.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ cười cười, mở sách giáo khoa ra bắt đầu ôn tập.
Sau tuần lễ Văn hóa nghệ thuật, đối với cô mà nói điều quan trọng là cuộc thi sắp tới. Bây giờ nếu cuộc thi đạt được giải nhất mà nói, chẳng những có thể được cử đi học, còn có thể huỷ bỏ xử phạt lần trước.
Nhưng cũng bởi vì lần xử phạt đó, số người cử đi học rất có khả năng liền tính cũng không tới phiên cô, nhưng có thể huỷ bỏ cái xử phạt cũng được.
"Sơ Hạ, cậu lại vẫn ôn tập sao? Tớ đi về nhà trước đây!" Phỉ Lợi Á nói xong tư thế "Cúi chào", đeo túi sách về nhà.
"Sơ Hạ, vậy cậu ôn tập, tớ đi đến câu lạc bộ bóng rổ đây!" Mạnh Tiểu Nam tự biết cô ở trong lớp chỉ thêm quấy rầy đến An Sơ Hạ, cực kỳ tự giác đi xem huấn luyện.
Trong phòng học đồng hồ tí tách vang theo nhịp, An Sơ Hạ ở trong sách "tiếng sột soạt" viết xuống giải phương trình phức tạp. Nghĩ muốn tư duy tốt chỉ đọc sách và cố gắng là phương pháp duy nhất, cô tự nhận mình không thông minh, cho nên từ nhỏ đã rất cố gắng so với người khác.
"Hai công thức ở trong này có vẻ như không dùng được..." An Sơ Hạ nhíu mày, tạo thành hình chữ "Xuyên"
Bỗng nhiên, trước mắt cô tối đen, một bàn tay che khuất tầm mắt của cô.
"Người nào a?!" An Sơ Hạ theo bản năng chụp cái tay kia.
Trong không khí lập tức vang lên giọng Hàn Thất Lục: "Đau! An Sơ Hạ, em là đang mưu sát chồng đó?"
Hóa ra là Hàn Thất Lục!
An Sơ Hạ quay đầu đi, nhìn Hàn Thất Lục bộ dạng giả vờ ủy khuất, nhịn không được cười lên tiếng: "Ai kêu anh đột nhiên che mắt người ta, anh đi đường lại không phát ra âm thanh, em còn tưởng là ai, làm em sợ muốn chết!!"
"Còn có thể là ai? Ai còn dám che mắt em?" Hàn Thất Lục vừa nói, một bên cúi người để bút trong tay cô xuống: "Không làm nữa, về nhà đi."
"Chờ em làm xong đề này, làm được một nửa rồi, giờ về nhà em liền quên ở bước trước làm như thế nào á. Anh cứ đi trước, em lập tức về ngay." An Sơ Hạ lại cầm bút, tiếp tục bản nháp viết viết bôi bôi trên giấy.
"Em còn làm bài tập nữa sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, anh cũng không muốn về sau sinh ra tiểu Thất Lục là mọt sách." Hàn Thất Lục giang tay, ngồi đối diện phía trước bàn học.
An Sơ Hạ không để ý anh, cô dùng các loại công thức thay vào đề bài, đang sửa lại cách làm, cô cảm giác mình bị ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn! Đừng nói là cái gì, dù sao cũng khiến toàn thân không chút thoải mái.
Cuối cùng cũng giải quyết xong bài, An Sơ Hạ thở phào một cái, quay đầu xem Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục vừa lúc cũng nhìn cô, đối diện nhau, An Sơ Hạ dời ánh mắt đầu tiên, cúi đầu thu xếp đồ đạc.
Không thể không nói, cái tên Hàn Thất Lục kia, thật đúng là càng nhìn càng đẹp trai! Đẹp trai đến mức khiến ta có phần ghen tị với anh rồi!
Sáng sớm hôm sau, dưới bầu trời những âm thanh tí tách của mưa.
"Rõ ràng dự báo thời tiết bảo hôm nay mặt trời chói chang, sao đã có mưa rồi!" Phỉ Lợi Á cầm ô tiến vào phòng học, trên tóc cô vẫn đọng lại một vài giọt mưa.
"Tớ thà tin tưởng ông trời cũng không tin dự báo thời tiết, cậu là heo sao, đến năm nay vẫn còn xem dự báo thời tiết? Xem dự báo thời tiết còn không bằng nhìn xem buổi tối có sao hay không đấy!" Mạnh Tiểu Nam dùng sở trường độc xà công lực, nhưng đổi lại kết quả là, Phỉ Lợi Á truy đuổi cô trọn vẹn mười vòng quanh phòng học.
Tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp theo tiếng chuông đi vào phòng học, đúng giờ từng giây từng phút không kém.
"Ngồi vào vị trí của mình đi." Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy gọng kính mỏng mạ vàng của mình, nhìn xung quanh phòng học một vòng, thấy không ai muộn, cực kỳ hài lòng gật gật đầu nói: "Buổi sáng hôm nay vẫn còn một buổi tiệc hóa trang, nhưng do vấn đề thời tiết, chúng ta tạm thời hoãn lại. Sân khấu ngoài trời là không thể dùng được nữa, nên hoãn đến tối hôm nay, cùng tổ chức tiệc bế mạc."
"Vũ hội hóa trang là thứ gì?" An Sơ Hạ nghi hoặc đẩy đẩy Phỉ Lợi Á hỏi.
An Sơ Hạ quả như lời đồn cái gì cũng không biết, Phỉ Lợi Á trực tiếp trả lời: "Là một cái hoạt động của Anime-club và Hip-hop club. Cùng loại với Cosplay, nhưng mà, y phục bọn họ tất cả đều là dùng phế phẩm làm, rất vui a...!"
"Làm từ phế phẩm?" An Sơ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Cậu là nói, vỏ chuối hoặc vài thứ kia?"
Phỉ Lợi Á trợn trừng mắt, để sát vào tai cô nói: "Đại tiểu thư của tôi, tôi cũng không biết nên nói sao với cậu rồi. Nói cậu không có chỉ số thông minh, thì thành tích đứng đầu danh sách, nói cậu chỉ số thông minh cao, cậu liền... Coi như quên đi, tớ cũng không biết nói sao, tối hôm nay cậu tự khắc sẽ biết."
"Hơn nữa, chúng ta đã làm báo tường sắp xong rồi, giờ mọi người vui chơi. Chú ý đừng chạm mặt với các lớp khác, chờ chúng ta bố trí lại lớp một chút, tất cả cán bộ theo tôi ra ngoài." Chủ nhiệm lớp nói xong, đi ra khỏi lớp.
Xếp hạng làm báo tường có nội dung bao gồm sắp xếp và vệ sinh lớp học, và sáng nay thì phải sắp xếp lớp học để buổi chiều chờ đánh giá.
An Sơ Hạ cùng Phỉ Lợi Á được phân công lau cửa sổ, còn Mạnh Tiểu Nam cùng các nữ sinh còn lại được phân công ra cửa hàng mua đồ về trang trí lớp học.
Buổi chiều chấm điểm, thứ mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến. Mọi người tạo dáng ngồi đoan chính thật lâu sau, tất cả cái gì trên mặt bàn đều bị nhét vào phía dưới bàn học, nhưng mà...
Một giờ sau...
"Đã một giờ rồi, Giáo viên cho điểm sao còn chưa tới? Không phải là bỏ sót lớp chúng ta rồi chứ?" Có người nhịn không được tức giận.
" Đừng suy nghĩ mọi việc tệ như vậy! Nói vậy thì tổn hại quá! " Mạnh Tiểu Nam nhíu mi, cực kì nghiêm túc nói: "Không chừng là tiêu chảy, ngồi chồm hổm trong WC một giờ đó!"
"Dựa vào đâu, cái này của cậu mới càng tổn hại hơn sao?!"
"Có sao?" Mạnh Tiểu Nam chợt nhíu mày, vừa lúc thoáng nhìn thấy một đám người từ đầu hành lang kia đi tới, vội vàng ngồi thẳng người nhỏ giọng nhắc nhở: "Hey! Trật tự đi! Giáo viên chấm điểm đến rồi!"
Nếu lớp quá nhốn nháo, ấn tượng đầu tiên của giáo viên cho điểm sẽ không tốt, cho nên mọi người lập tức liền lấy lại tư thế học sinh tiểu học ngồi nghe giảng bài, hai tay đặt chỉnh tề, nín thở chờ giáo viên cho điểm tiến vào.
Chủ nhiệm lớp trở về văn phòng một giờ trước, thời khắc quan trọng như vậy, chủ nhiệm lớp lại không có ở đây, mọi người trong lòng đều có phần hoang mang.
Nhưng may mà mấy giáo viên bình thường cũng cực kỳ nhìn quen mắt, vừa tiến đến phía trước cùng mọi người chào hỏi.
"Các vị bạn học, thật sự là có lỗi khi đã tới chậm, chúng ta lúc đến mới phát hiện phòng dụng cụ bị khóa, mà giáo viên quản lý phòng dụng cụ hôm nay vừa lúc xin nghỉ. Nhưng mà camera và những thứ này tất cả đều đặt ở phòng dụng cụ, cho nên đành phải đi tới phòng giáo viên để lấy chìa khóa, nhất thời chậm trễ, hi vọng mọi người bỏ qua cho." Nữ giáo viên đứng lên bục giảng xin lỗi.
"Không sao ạ!" Tất cả học sinh cùng lúc trả lời.
Tất cả các giáo viên đều đã đi tới, An Sơ Hạ mới hiểu được cái gọi là cho điểm cũng không phải là lập tức cho ra điểm. Chấm điểm chia làm ba phần, phần đầu tiên trong tự nhiên là quan trọng nhất bởi chụp ảnh báo tường, do giáo viên chụp ảnh đem ảnh chụp chụp được.Và phần thứ hai sẽ là trang trí lớp học, do giáo viên cầm camera quay lại toàn bộ lớp học.
Phần thứ ba là mức độ ngăn nắp của lớp, chỉ có phần này là điểm chấm ngay tại chỗ, nhưng phần này chiếm tỷ lệ nhỏ nhất, về cơ bản, mỗi lớp đều có thể lấy được điểm tuyệt đối.
Sau khi quay, chụp xong toàn bộ các báo tường và phòng học của các lớp, các giáo viên sẽ quay về văn phòng, tiến hành xem xét cẩn thận, cuối cùng các thầy giáo sẽ cùng chấm, sau đó lấy điểm cao nhất và thấp nhất cộng lại chia trung bình và thêm điểm vệ sinh phòng, đó là điểm số cuối cùng.
Cho điểm học sinh ở đây xem như là đã kết thúc rồi, mọi người có thể hoạt động tự do. An Sơ Hạ vốn định làm bài tập toán một lúc, nhưng Mạnh Tiểu Nam đã chạy đến muốn cô cùng đi mua đồ uống.
"Uống gì thì uống nha, đồ uống không tốt cho sức khỏe, đi lấy nước sôi uống, ngoan a!" An Sơ Hạ nói xong, vỗ đầu Mạnh Tiểu Nam.
Mạnh Tiểu Nam lập tức mất hứng chu miệng lên: "Cậu buổi sáng sao lại cùng Phỉ Lợi Á đi mua đồ ăn vặt?? Cậu là có mới nới cũ, cảm thấy chán tớ, còn Phỉ Lợi Á thì tốt rồi!"
Đang gặm chân gà Phỉ Lợi Á lập tức bất mãn: "Ôi chao, ai, ôi! Tớ nói Mạnh Tiểu Nam, tớ đây là gặm chân gà cũng chẳng buông tha! Tớ phát hiện cậu mấy ngày nay đặc biệt đáng ăn đòn, không cần nhiều lời, tớ với cậu đánh một trận!"
Rất nhiều đồ ăn đi vào trong bụng cũng không phải tất cả đều đã biến thành phân, cô cũng không tin, sử dụng toàn bộ sức lực có thể không đánh lại một người gầy như Mạnh Tiểu Nam!
Thấy đại chiến thế giới lần thứ ba sắp bùng nổ, An Sơ Hạ vội vàng đứng lên kéo tay chuẩn bị nghênh chiến của Mạnh Tiểu Nam nói: "Được rồi được rồi đừng làm loạn nữa, tớ đi với cậu được chưa?"
Mạnh Tiểu Nam lúc này mới toét miệng cười: "Sớm nói như vậy không phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Đi, cùng bổn vương đẫn nàng đi mua nước!"
Mạnh Tiểu Nam nói xong, hơi chút khí phách đem tay mình đặt lên vai cô một cái, ôm cô đi ra khỏi phòng học.
Đằng sau Phỉ Lợi Á kêu la: "Đồng chí Giang Nam, tự xưng vương, đợi biến thành Heo vương rồi nói!"
Mạnh Tiểu Nam dừng chân, hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới siêu thị, mới phát giác hiện tại siêu thị có rất nhiều người, cơ hồ đến cả nhấc chân cũng có thể giẫm lên chân người khác. Rất nhiều người đều đã bởi vì tự do hoạt động cảm giác đến nhàm chán cho nên tới siêu thị mua đồ ăn.
"Muốn mua đồ uống gì?" Mạnh Tiểu Nam chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng đã chọn một lon không tốt cho sức khỏe nhất – Coca Cola
Do quá nhiều người, cho nên An Sơ Hạ không vào siêu thị. Nhìn thấy Mạnh Tiểu Nam cuối cùng cũng trả tiền xong, đang chen lấn ra ngoài, cô lập tức đứng lên khỏi ghế công cộng, đi lên phía trước hỏi: "Cậu sao không mua giúp Phỉ Lợi Á một lon? Cậu ấy gặm chân gà nhất định sẽ cảm thấy khát."
Mạnh Tiểu Nam vừa nghe, yên lặng nhăn mày nói: "Sơ Hạ, trong lòng cậu có tớ là được rồi, đối với cô nhóc béo kia tốt như vậy là sao? Tớ ghen tị rồi đấy! Có nghe không? Không cho phép cậu tốt với cậu ấy như vậy!"
Trước kia đều là cô và Sơ Hạ có đôi có cặp, đột nhiên xuất hiện Phỉ Lợi Á, thành kẻ thứ ba, cô có thể không ăn ghen sao?
An Sơ Hạ không nề hà cười cười: "Cậu có thể đừng tính trẻ con được không?"
Ánh nắng chiều, dần dần vui đùa trong màu sắc, âm thanh trở nên mờ nhạt hơn, như màu mơ mộng dần dần biến mất ở phía chân trời. Đêm, đang lặng lẽ đến gần.