Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 796: Thấy chướng mắt



Editor: Phương Hằng

Beta: Gấu

Thời gian từng phút từng giây qua đi, mấy lãnh đạo rốt cục từ sau sân khấu đi tới, vẫn là hiệu trưởng đi lên chủ trì mọi việc.

Hiệu trường vốn xoa xoa thái dương, tiện đà mới nói nói: "Ta cùng các thầy giáo đã cùng bàn bạc cuối quyết định, đem lớp A năm nhất giải nhất hạ xuống còn giải nhì, bắt đầu phát giấy khen cho các lớp, mời lớp trưởng của các lớp này lên nhận thưởng..."

" Không được!" Phỉ Lệ Á nắm chặt nỗi nhục trong tay, cực kì phẫn nộ nói: "Cứ như vậy, lớp của Hứa Niệm Niệm không phải là giải nhất rồi hả?"

Nguyên nhân mọi người nghĩ như vậy là trước đây lớp của Hứa Niệm Niệm là đối thủ lớn nhất, mà bây giờ đây, giải nhất đã trong tay rồi còn bị lớp của Hứa Niệm Niệm giành mất. Như vậy tới nay, giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất lập tức liền càng thêm khó cầm.

Từ khi học tổ chức tuần lễ hoạt động văn hóa nghệ thuật tới nay, trong lớp từng học sinh đều đã dùng hết khả năng nghệ thuật của mình để tham gia, đúng là hiện tại xem ra, cái giải thưởng đã tuột khỏi tầm tay, biến thành khó có thể lấy.

Kết quả như vậy, các lớp khác tuy vẫn lại là không hài lòng lắm, nhưng xem bọn họ từ giải nhất bị kéo xuống, trái lại ổn định rồi.

" Sơ Hạ... Bằng không cậu cũng làm như Hứa Niệm Niệm, đoạt lấy micro của hiệu trưởng nói đạo lý đi? Nể mặt cậu, nói không chừng hiệu trưởng đem giải nhất trả lại cho chúng ta." Một người nữ sinh chần chờ nói.

Nghe người nữ sinh đó nói như vậy, bạn học khác cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy Sơ Hạ, cậu nhanh đi cùng hiệu trưởng nói một chút. Hoặc là, cậu đi cùng Thất Lục thiếu gia nói một chút, Thất Lục thiếu gia một câu, giải nhất này lại vẫn không phải chúng ta?"

"Đúng vậy..." Một vị nam sinh nói: " Tố Viện cũng là cậu mời đến, nói ra còn không phải bởi vì cậu chúng ta mới bị tố cáo sao. Bằng không, cậu liền hy sinh một phen..."

An Sơ Hạ xiết chặt mép váy, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người Phương Viên.

Nếu không là vì Phương Viên, cô thậm chí cũng không biết Tố Viện kia là ai. Nếu không là vì Phương Viên khuyên bảo, cô lại làm sao có thể gọi Tố Viện tới giúp đỡ?

Nhưng mà cái người đề xuất gọi một người bận rộn như Tố Viện đến giúp, lúc này lại đang nhìn xuống chân mình một câu cũng không nói.

Có lẽ, đây là lòng người?

An Sơ Hạ thu hồi ánh mắt, mâu quang của cô vẫn bình tĩnh, như vậy hiểu được, thật đúng là để cho lòng người lạnh ngắt.

"Nguyên nhân là do cô gọi Tố Viện đến... Vậy cô nên đi đem giải nhất của chúng ta trở về đi." Trong đó một người nữ sinh thậm chí có chút gây sự nói như vậy.

Cô thật sự là thật không ngờ, nguyên bản vẫn là mất đoàn kết, cư nhiên trong nháy mắt mọi người đã chỉ hướng về phía cô.

Nên làm cái gì bây giờ? Phát giận là tất nhiên không thể, sẽ chỉ làm sự tình càng thêm xấu đi.

Chẳng lẽ, thật sự là phải làm giống Hứa Niệm Niệm?

Đúng là làm như vậy cũng hiển nhiên là không làm được, sẽ chỉ làm cho các lớp khác càng thêm dùng ánh mắt khác thường mà nhìn lớp A của cô. Liền tính, nếu có thể lấy được giải lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất thì cũng không được ai công nhận.

"Các cậu nói đủ chưa đi?" Phỉ Lệ Á cầm tay cô, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bọn người nói: "Chuyện này cũng không phải lỗi của Sơ Hạ, các cậu dựa vào cái gì bắt cậu ấy làm như vậy?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc Tố Viện là do cậu ấy gọi tới!"

Mọi người vẫn nhất quyết không buông tha, không có muốn bỏ qua cho cô. Nhưng mà lại bởi vì thân phận của cô, chỉ dám mở mồm nói như vậy.

"Các cậu..." Phỉ Lệ Á trong lòng tức muốn chết, đúng là cô trong lúc này lại tìm không thấy những lời phản bác khác.

An Sơ Hạ lại nhìn thoáng qua Phương Viên, Phương Viên cũng đang ngẩng đầu nhìn cô, nhưng là lập tức lại cúi đầu xuống.

Rõ rang một câu nói có thể giúp cô giải vây, mà mọi người lại sợ hãi đem mọi chuyện đổ lên người cô. An Sơ Hạ miệng nhếch lên, khóe miệng một mảnh hàn ý.

Ngay lúc cô định nói, một người đột nhiên kéo cô lại.

"Cậu.." Cô kinh ngạc khẽ nhếch miệng.

"Các người nói đủ chưa? Rõ ràng là bị kẻ ác ý chơi xấu, lại đem mọi chuyện đổ lên đầu Sơ Hạ. Liền tính Tố Viện là cậu ấy gọi tới, cậu ấy cũng là có ý muốn tốt. Còn nữa nói, ngoài chuyện này, các người chẳng lẽ đều đã quên rồi sao? Lúc trước lớp chúng ta làm thế nào thành tích mới tăng mạnh? Chẳng lẽ, các người cả đám đều là không có mắt sao?!" Tiếng nói kia vang lên hoàn toàn có trọng lượng, ánh mắt kiên định, che chở tâm ý của anh, lúc này đứng ra giải vây, thực ra là rất lâu An Thần Xuyên không cùng cô nói chuyện.

Tính tình khiêm tốn có phần giống con trai của An Dịch Sơn rồi.

Mọi người cũng chỉ ngậm miệng lại.

Giờ phút này lớp trưởng đã đem giấy khen cầm trở về, gặp không khí trong lớp có phần không tốt, còn tưởng rằng mọi người nói về chuyện giải nhất biến thành nhì, nhao nhao khuyên mọi người yên tâm bớt buồn, giải thưởng hoạt nghệ thuật xuất sắc vẫn lại là còn có cơ hội lấy.

"Khụ khụ." Hiệu trưởng đứng trên trên sân khấu, hắng giọng nói: "Sau đây, cũng là đang tiến hành công bố về hoạt động văn hóa nghệ thuật lần này, đó chính là trao giải lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất. Cuối cùng hai lớp, lớp nào mới là lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất. Mời tổ trưởng Mỹ Thuật thầy giáo Kim của chúng ta tuyên bố."

Đáng nhắc tới là, năm ba là không tham gia bình chọn lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất, mà lớp A năm hai từng đoạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất..

Năm trước lớp đạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất là lớp A lớp của Hàn Thất Lục.

Mà nay năm, Hàn Thất Lục học lớp A năm hai thành tích vẫn như cũ là rất tốt, là có khả năng nhất đoạt được danh hiệu lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất.

"Cảm ơn." Cô gật gật đầu, chân thành nói.

Ít nhiều nờ có An Thần Xuyên, cô mới có thể toàn thân mà lui, không đến mức cùng người khác cãi nhau, tổn thương hòa khí.

"Tôi chỉ nói điều nên nói, cậu đừng quên, cậu là con gái nuôi của cha tôi, không phải sao?" An Thần Xuyên cong lên khóe miệng cười, một lần nữa lui trở lại vị trí của cậu ta.

"An Thần Xuyên quá vô danh, tớ thiếu chút nữa liền quên cha cậu ta là An Dịch Sơn rồi. Đúng rồi..." Phỉ Lệ Á dừng một chút ngữ khí, đè thấp thanh âm nói: "Trước cậu ta không phải lại vẫn thích cậu sao?"

An Sơ Hạ mâu quang trầm xuống: "Chuyện quá khứ không cần nhắc đến."

Vừa đúng lúc này thầy giáo Kim mở miệng nói: "Cực kỳ vinh hạnh có thể do tôi tới tuyên bố giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất đã có chủ. Tôi đây tuyên bố, đối với năm hai, năm nay lớp A năm hai đoạt giải lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất!"

Quả nhiên! Có ba cái nhân vật trong đó, lớp A năm hai giành giải thưởng này dường như là không phí sức.

Nói xong, thầy giáo Kim lần thứ hai tuyên bố lớp nhận được giải nghệ thuật tốt nhất của năm nhất -"

"Là của lớp C của chúng ta! Chúc mừng!"thầy giáo Kim vỗ tay, học sinh của lớp C vui mừng hò hét.

" Tớ đã nói! Chúng ta liền bị lớp bọn họ kéo xuống như thế vài phần, báo tường đạt giải nhất cũng bị bọn họ cướp đi, lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất liền không phải chúng ta!" Phỉ Lệ Á nói xong, cuống quít che miệng lại, thật cẩn thận nhìn về phía cô dò hỏi: "Sơ Hạ, tớ không phải nói cậu, tớ chỉ là..."

" Tớ biết." Cô cong lên khóe miệng ôn hòa nói: " Tớ biết cậu không phải có ý đó.."

Cách đó không xa, một đôi mắt rơi vào ngừoi An Sơ Hạ

"Cái này là chỉ là mới bắt đầu..." Mã Cách lẩm bẩm nói.

"Nhưng là - -" sau khi công bố hết giải thưởng, thầy giáo Kim lời nói xoay chuyển, cười nói nói: "Chúng ta đã phải cạnh tranh kịch liệt, điểm số các lớp cùng với lớp đạt giải nhất không xê xích ít điểm. Nhìn thấy các lớp mọi người đoàn kết cùng tinh thần cạnh tranh như vậy đáng ngợi khe, trường học quyết định, tạm thời chúng ta phá lệ cho các lớp đồng hạng nhất. Cúp tuần sau sẽ được làm hoàn thành đưa đến các lớp. Cũng hi vọng năm tiếp theo, còn có thể xem tinh thần mọi người cạnh tranh!"

Dưới đài, một mảnh tiếng vỗ tay vang lên.

Hiệu trưởng lần thứ hai lên đài, nói xong tổng kết từ còn nói về Chủ nhật chú ý an toàn, này một vòng rốt cục tại radio phát nhạc kết thúc

"Thất Lục, cái chuyện phá lệ... Là cậu đề nghị?" Tiêu Minh Lạc dò hỏi nhưng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy.

Hàn Thất Lục ngừng một trận, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, hỏi ngược lại: "Tôi làm như thế cậu thấy nhàm chán sao?"

Có nữ sinh mới vừa đi đến cửa phòng học, đã bị một cái bóng đen cho kéo đi vào.

Cô lại vẫn không kịp thét chói tai, liền nghe thấy Manh Tiểu Nam lo lắng hỏi: "Như thế nào? Lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất là lớp nào?"

Nữ sinh kia hung hăng rợn trừng mắt: "Lớp C, còn không phải bởi vì... Thôi, không nghĩ muốn nói."

Cô ta đại khái là muốn nói không phải là tại An Sơ Hạ sao, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, cùng An Sơ Hạ thật đúng là không có quan hệ tốt.

"Làm sao có thể là lớp C? Lớp chúng ta chẳng lẽ không thắng giải nhất làm báo tường sao?" Manh Tiểu Nam vội vàng hỏi han: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai có thể giải thích cho tôi nghe một chút không?"

Vừa lúc Phỉ Lệ Á đi vào phòng học, sắc mặt âm trầm nói những chuyện đã trải qua, nhưng cố ý không nói đến chuyện mọi người chỉ trích An Sơ Hạ. Bởi vì An Sơ Hạ tận lực dặn dò cô không cần đem chuyện này nói với Manh Tiểu Nam.

"Hứa Niệm Niệm này kẻ tiện nhân!" Manh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nắm chặt quả đấm, toàn bộ khớp xương trên tay đều đã nổi khí trắng bệch lạnh ngắt.

Phỉ Lệ Á nhìn cô một cái, vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: "Coi như quên đi, chúng ta tiện không bằng bọn họ, chỉ có thể thôi. Không phải lại vẫn có việc hiệu trưởng phá lệ thưởng hết cho các lớp sao? Dù sao đều là thưởng, mà còn năm nay giải thưởng của lớp nghệ thuật tốt nhất là, đi đảo Bali. Tớ dù sao nghỉ đông muốn đi Australia, cái phần thưởng kia với tớ mà nói cũng không ý nghĩa gì. Mà còn phần thưởng phá lệ lần này là mỗi người một ngàn phiếu ăn có thể mua bất cứ món gì, lần này tớ không cần lo lắng cho cha mẹ không cho tớ tiền tiêu vặt rồi!"

Những lời này hiển nhiên Manh Tiểu Nam đều không có nghe lọt tai, cô gạt tay của Phỉ Lệ Á ra, hùng hổ liền hướng bên ngoài phòng học, cùng lúc đó An Sơ Hạ đi WC xong thì có thấy thoáng qua.

"Giang Nam đi đâu vậy?" An Sơ Hạ hỏi Phỉ Lệ Á một câu.

Phỉ Lệ Á sửng sốt một hồi, lập tức tất cả sắc mặt đều đã thay đổi: "Cậu ấy hẳn không phải đi tìm Hứa Niệm Niệm tính sổ chứ? Oh my god! Này nếu như thật là đi tìm Hứa Niệm Niệm không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn á! Khẳng định là đánh nhau!"

"Đi tìm Hứa Niệm Niệm rồi hả?" An Sơ Hạ tim đập lỡ một nhịp, nhưng là phản ứng nhanh chóng, trực tiếp xoay người liền chạy ra bên ngoài, Phỉ Lệ Á cùng mấy học sinh khác cũng đuổi theo.

Phải biết rằng Manh Tiểu Nam chuyện gì đều có thể làm ra được, vài người ngăn đón thật đúng là không ngăn được cô!

An Sơ Hạ chạy vội đi tới cửa lớp Hứa Niệm Niệm, đã thấy vài người vây quanh Manh Tiểu Nam, cả đám đều là sắc mặt không tốt: "Đã nói chị Niệm Niệm đã về nhà, cô vẫn lại nên nhanh chóng cút đi! Đừng ở chỗ này chướng mắt bọn tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.