Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 798: Đại náo Hứa gia



Editor:Phương Hằng

Beta: anhduong2506

"Ai nha! Mẹ!" Manh Tiểu Nam hung hăng dẫm chân, tức giận hỏi han: "Con là con gái mẹ, Tiêu Minh Lạc là con trai ruột của mẹ sao! Như thế nào mà anh ấy nói một câu là không cho con ra ngoài, mẹ liền không cho con ra ngoài?"

Mẹ Manh Tiểu Nam thở dài một tiếng, không thể nề hà nói: "Đương nhiên con là con gái của mẹ. Nhưng vì con là con gái của mẹ, mẹ mới không thể để con ra ngoài. Minh Lạc nói, con ra ngoài sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Manh Tiểu Nam thở phì phò, tức giận nói: "Con cũng không phải là con rùa rụt đầu, cũng không thể ở nhà mãi, đi hít thở không khỉ bên ngoài, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

"Tính tình của con mẹ còn không biết sao? Mẹ không biết con tại trường học đã xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ không tin tưởng mấy lời này của con đâu. Tóm lại, con hôm nay an phận ở nhà cho mẹ! Chỗ nào cũng không cho đi!" Giang phu nhân thái độ kiên quyết, thuận tay cầm bức tranh thêu chữ thập trên bàn trà cùng chiếc ghế nhỏ một bên, trực tiếp ngồi ở cửa, biểu tình "Trừ phi con bước qua xác của mẹ mà đi".

Manh Tiểu Nam biết thất bại, không được gật đầu: "Vâng! Xem như mẹ lợi hại!"

Nói xong, cô không ngừng thở dài đi lên phòng mình trên tầng hai.

Cùng lúc đó, Hứa Niệm Niệm đã về tới nhà, mấy nữ sinh đi đến đây cùng đều đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đó một người nữ sinh may mắn nói: "Xem ra Giang Nam không có đuổi theo nữa, Niệm Niệm tỷ, bằng không, cuối tuần chị cũng đừng ra ngoài thì tốt rồi."

"Đúng vậy." Một người nữ sinh đồng ý nói: "Nếu không giáo huấn nha đầu điên kia không chừng làm xảy ra chuyện gì, vì an toàn, vẫn lại là nên ở nhà."

Hứa Niệm Niệm tuy nhiên trong lòng khó chịu, nhưng vẫn lại là không thể coi thường mà gật đầu: "Tôi biết rồi, các cô sớm về nhà đi."

Sau khi mấy nữ sinh kia đi, Hứa Niệm Niệm bước nhanh đi vào cửa nhà mình, cô ta nghĩ rõ ràng lúc đó cô ta đang trốn ở cửa phòng học, thì Manh Tiểu Nam nhìn thấy cảnh tượng đó rồi hét toáng lên.

Khi đó cô ta là thật nghĩ muốn lao ra cùng Manh Tiểu Nam đánh một trận, đúng là không biết như thế nào, cô ta khi đó liền là cực kì hoảng hốt. Manh Tiểu Nam nổi giận thật là đáng sợ, nhưng chỗ cô ta trốn lúc đó cũng khá tốt, nên có thể nhìn thấy thời điểm đó Manh Tiểu Nam đã nhìn thấy những gì.

"Tiểu thư, người đã về." Người hầu cung kính địa đón nhận tiền, hứa niệm niệm trực tiếp đem bao nilong trên người ném đi, vẻ mặt khó chịu đi lên lâu.

Mà ở Giang gia, Manh Tiểu Nam đã thử hết cách để đi ra ngoài, cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định. Mẹ cô giống như là đã uống nhầm thuốc, không cho cô ra ngoài, cô tức giận trở về phòng khép cửa phòng lại.

"Cái gì đây... Cuối cùng thì con có phải con mẹ hay không? Tiêu Minh Lạc nói mấy câu liền mẹ liền biến thành một ngừơi cố chấp! Thật sự là tức chết con rồi! Tiêu Minh Lạc, đừng làm cho tôi lại nhìn thấy anh! Chẳng thế thì xem tôi không đem anh xé thành tám mảnh!" Manh Tiểu Nam đứng ở cửa sổ nổi giận đùng đùng nói lên những lời này.

Dưới lầu mẹ cô dường như nghe đến thấy, duỗi thẳng cổ nói: "Giang Nam, nha đầu chết tiệt kêu gì đây!"

"Bên dưới có thể nghe được..." Manh Tiểu Nam vội vàng bụm miệng, một tay che miệng, một tay cầm chai nước khoáng ném ra cửa sổ.

Cô vội vã theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, đúng là nếu chậm một bước. Nước khoáng bên trong có rất nhiều nước nha, cô thương xót thăm dò nhìn xuống đi.

Thấy bình nước khoáng vừa rơi xuống máy điều hòa bên ngoài sân thượng, may mắn không có rớt xuống. Cô nhanh nhẹn nhảy lên bàn học, tay bám cửa sổ, cả người treo trên cửa sổ.

"Oành" một tiếng trầm đục, cô an toàn nhảy xuống bên ngoài sân thượng. Cô sợ cái này kinh động đến mẹ, nín thở dừng lại mọi động tác được một lúc đều không có nghe dưới lầu có động tĩnh, cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này cô đã chẳng quan tâm đến chai nước kia nữa, cô thật cẩn thận đi rón rén, cách điều hòa không xa liền là vòi nước.

Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi, trong lòng thì thầm "Không thành công sẽ thành tàn tật". Cô hung hăng cắn răng một cái, tay ôm lấy vòi nước, chân chậm rãi theo vòi nước dời qua đi. Rốt cục, cả người cô đều đã ôm lấy vòi nước, theo vòi nước từ từ đi xuống, liền như vậy kì tích rơi đến trên mặt đất.

Dẫm chân xuống mặt đất, Manh Tiểu Nam liền làm một cái động tác "V", thần tốc chạy đi, một mạch chạy ra đường gần đây có thể gọi được xe taxi địa phương.

Địa chỉ nhà Hứa Niệm Niệm cô đương nhiên là không biết, đúng là đầu năm nay internet phát triển như vậy, không lo không tìm được địa chỉ của Hứa Niệm Niệm.

Ước chừng quá hơn nửa giờ, xe taxi ngừng lại, tài xế quay đầu lại, nói: "sau mươi đồng."

"sáu mươi đồng?!" Manh Tiểu Nam khoa trương há to miệng: "Chú tài xê, xem người bộ dáng dáng vẻ chân chất, như thế nào chuyên môn bịp bợm?"

Tài xế sắc mặt càng thay đổi: "Khoảng cách này, tôi vẫn có thể thu tám mươi đồng, nếu muốn tôi có thể tính tám mươi đồng cho cô."

Manh Tiểu Nam trực tiếp từ trong túi áo lấy ra, cười hì hì: "Bác tài xế, bác trông dáng vẻ anh tuấn như vậy, ngọc thụ lâm phong..."

" Được rồi được rồi, coi như tôi cho đưa cô một ân tình, năm mươi đồng đi." Tài xế bất đắc dĩ lấy tiền.

"Cảm ơn bác tài xế, lần sau cháu còn nhờ người!" Manh Tiểu Nam cao hứng xuống xe.

Tài xế vẻ mặt đen sầm lại: "Tiểu cô nương, lần sau cô cũng đừng đi xe của tôi, tôi thiệt thòi quá đấy."

Kỳ thật điều này cũng không phải cô keo kiệt, mà là cô trốn tới vội vàng, trên người đã có thể cầm năm mươi đồng này, trở về như thế nào còn không biết.

"Mặc kệ nhiều như vậy, cùng lắm thì tìm mấy chú cảnh sát." Manh Tiểu Nam bĩu môi, ánh mắt nhìn toà biệt thự Tây Dương trước mặt.

Biệt thự này kiến trúc thật sự tinh xảo, mà còn ở cái khu người giàu có mới có thể ở được.

Bất quá,cô mặc kệ hậu quả, hôm nay đến đây nhất định phải đòi lại công bằng!

"Hứa Niệm Niệm, cô đi ra cho tôi!" Manh Tiểu Nam bước đi lên bậc thang, hai tay chống nạnh, khí thế ngút trời, lớn tiếng gọi. (Ri: uầy chị Manh kinh nhề T_T)

"Người nào?" Cửa được hé ra, một phụ nữ trung niên mặc đồ giúp việc mở cửa, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cô, nhìn thấy đồng phục trên người cô, người giúp việc kia mới hết cảnh giác trong ánh mắt: "Tiểu thư là bạn học của tiểu thư nhà tôi sao?"

"Đúng vậy!" Manh Tiểu Nam cong môi, cười một cái sáng lạn: "Cô có thể gọi cô ấy đến không? Tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy!"

"Tiểu thư vào đi."Người giúp việc này đại khái là nhìn cô tươi cười cực kỳ vô hại, liền không nghi ngờ nữa mà mở cửa.

Manh Tiểu Nam kiềm chế nụ cười đắc ý, đi theo nữ giúp việc đi vào bên trong. Khoan hãy nói, bên trong này trang trí so với bên ngoài xem ra vẫn còn tinh xảo, đại khái bất luận cái gì một cái nho nhỏ bài trí đều phải giá trị không ít tiền rồi.

Nhưng cô hiện tại cũng không phải là tới thưởng thức, Manh Tiểu Nam thu hồi lại tâm trạng, theo nữ giúp việc đi về phía trước.

Đi qua một khu vườn hoa nhỏ, lúc này mới đi tới phòng khách.

"Tiểu thư người họ gì?" Người hầu đưa một ly trà hỏi.

"Tôi họ Giang, phiền cô nhanh lên kêu Hứa Niệm Niệm tới gặp tôi, tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy." Manh Tiểu Nam tiếp nhận chén trà, hương thơm lập tức rót vào trong lỗ mũi.

"Được, Giang tiểu thư, cô chờ ở đây, tôi đi nói cho đại tiểu thư." Người hầu lúc nãy mở cửa cho cô nói xong, phân phó người hầu kia chiếu cố sau đó đi đến cầu thang lầu bên kia.

"Giang tiểu thư, cô thích đồ ăn ngọt không? Tôi lấy cho cô món điểm tâm ngọt." Người hầu đi lên phía trước cung kính hỏi.

"Không cần." Manh Tiểu Nam vội vàng xua tay cự tuyệt, cô tới chỗ này đúng là đến đòi công bằng, không phải tới chỗ này làm khách! Người hầu khách khí như vậy, cô lại vẫn thật có chút lương tâm bất an rồi.

Nhưng mà, nói thật ra, nơi này trà lài thật đúng là uống rất ngon.

"Cái gì, Giang bạn học tới tìm? Tôi không có bạn học họ Giang." Tiếng của Hứa Niệm Niệm từ lầu hai truyền đến, Manh Tiểu Nam ngẩng đầu, liền nghe đến Hứa Niệm Niệm hét lên một tiếng: "A - - "

Hai người ánh mắt đối diện nhau, Manh Tiểu Nam khóe miệng gợi lên, đặt chén trà xuống, cười hì hì đứng lên nói: "Bạn học Hứa Niệm Niệm, một giờ không thấy, nhớ tôi không?"

Hứa Niệm Niệm sắc mặt có chút tái nhợt, cô ta đã thay đổi đồng phục, đổi bộ áo ngủ trắng, như vậy làm sắc mặt càng tái nhợt.

"Tiểu thư..." Người hầu có vẻ có chút lúng túng.

"Các người lui xuống trước đi." Hứa Niệm Niệm hít sâu một hơi, ra lệnh cho mấy người giúp việc đi xuống.

Cái gì tới cũng phải tới, muốn tránh cũng trốn không được.

"Vâng, tiểu thư..." Người giúp việc nhao nhao lui ra, rất nhanh, nơi này cũng chỉ còn lại có cô cùng Hứa Niệm Niệm.

"Cô tới nhà của tôi làm gì?" Hứa Niệm Niệm ánh mặt căng thẳng, cắn răng từ trên cầu thang đi xuống.

"Tới tìm cô chơi thôi." Manh Tiểu Nam trên mặt vẫn như cũ một bên cười, nhưng nụ cười có vẻ có chút cứng ngắc: "Thuận tiện... Đánh cho cô một trận."

Hứa Niệm Niệm mặt nhất thời cứng đờ, cuối cùng cũng dừng lại: "Cô... Cô tới cùng muốn làm gì?!"

"Còn hỏi tôi tới làm gì?" Manh Tiểu Nam rốt cục dừng trên mặt tươi cười, thay đổi thành dáng vẻ lạnh như băng, từng bước một tiếp sát Hứa Niệm Niệm: "Đều tại cái miệng cô, hại chúng tôi mất giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất. Hứa Niệm Niệm, cô ứng xử thật sự là quá đáng! Vốn tôi nghĩ cô vừa bị Hàn thiếu gia tát sẽ tỉnh ra, không nghĩ tới cô một điểm tiến bộ cũng không có."

Nhắc tới Hàn Thất Lục quả thực không tồi, vừa nhắc tới Hàn Thất lục, Hứa Niệm Niệm lập tức thể hiện rõ bản chất sợ hại.

Nhưng tốt xấu đây cũng là nhà cô ta, nếu tình huống không đúng, có thể lập tức hô to, Manh Tiểu Nam thật đúng là không dám động thủ!

Nghĩ như vậy, cô ta lập tức thả lỏng hơn, nói cũng nhiều hơn: "Tôi nói đều là sự thật, lớp các người còn không phải dựa vào là Tố Viện mới có thể giành lấy giải nhất? Này nếu là thực trao cho các người giải nhất, mới chính là không công bằng! Còn có, chuyện Thất Lục thiếu gia, không cho cô nhắc tới!"

"A... Không được nhắc tới sao?" Manh Tiểu Nam châm chọc nở nụ cười một phen: "Cô cũng biết dọa người thật đây? Sớm biết rằng cô như vậy, tôi lúc ấy nên ngăn Tiêu Minh Lạc, để cho anh ấy không giúp cô nói tốt, trực tiếp để cho Thất Lục thiếu gia đánh chết cô!"

"Hừ..." Hứa Niệm Niệm lông mi hơi hơi xếch lên, khóe mắt đuôi mày đắc ý: "Chỉ vì giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất mà tới nhà của tôi là giả, kì thực là không cam tâm nhìn anh Minh Lạc giúp tôi. Tôi nói cho cô, nếu cô có ngăn cản Minh Lạc, anh ấy cũng vẫn lại là sẽ giúp tôi thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.