Trên mặt Mã Cách không chút cảm xúc, ngày thường cô ta ôn nhu khiêm tốn, bây giờ là gương mặt tuyệt vọng, cả người đờ ra.
Nam Cung Tử Phi đi thẳng tới trước mặt cô ta, ánh mắt Mã Cách sáng lên một cái, đôi môi khô khốc giật giật, không nói nên lời, càng không biết nên nói cái gì.
"Cuối cùng tôi chỉ hỏi cô một vấn đề, cô đàng hoàng trả lời tôi." Đôi mắt Nam Cung Tử Phi nhìn chằm chằm Mã Cách, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nội tâm cô ta.
Mã Cách gật đầu một cái, Nam Cung Tử Phi tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi cho cô một cơ hội, cô còn hãm hại Sơ Hạ nữa không?"
Nếu như thời gian có thể quay lại, cho... cô ta một cơ hội duy nhất, lựa chọn buông tha An Sơ Hạ, hay khiến Sơ Hạ thân bại danh liệt?
Nếu như...
Mã Cách viền mắt dần dần đỏ, cô cắn chặc môi dưới, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Trả lời tôi." Nam Cung Tử Phi nâng cao âm lượng, uy nghiêm làm cho cô ta không thể không trả lời vấn đề của cậu ta.
"Là anh cho em sinh mệnh lần thứ hai, là anh để cho em dấy lên hy vọng sống một lần nữa." Mã Cách hỏi một đằng trả lời một nẻo, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Nhưng mọi chuyện đã bị anh phát hiện, có thể mãi mãi anh cũng sẽ không tha thứ em."
Một bên Đại Hổ đi lên trước mấy bước, lớn tiếng nói: "Lão đại hỏi nếu như cho cô một cơ hội, cô còn hạ thủ với Sơ Hạ không! Ai cho cô nói những điều này?"
Mã Cách nặng nề nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, cô rốt cục đáp: "Biết! Cho em một vạn lần cơ hội trở về thời gian đó, em vẫn sẽ làm! Em hận cô ta! Em hận cô ta! Chỉ có cô ta thân bại danh liệt, anh mới có thể liếc nhìn em một cái! Em không cầu xin quá đáng, chỉ cần một cái liếc mắt! Nhưng tuy ngoài miệng anh nói quên cô ta, nhưng thực sự anh có thể làm được không? Anh tự hỏi chính mình, anh có thể làm được không?! Nhưng, không, anh giống nhau em, thích một người mà mãi mãi cũng không quên không được người đó!"
"Câm miệng!" Nam Cung Tử Phi lạnh lùng phun ra hai chữ này, xoay người nhìn về phía Hàn Thất Lục, nói rằng: "Tôi đã hỏi xong, cô ta, tùy cậu xử trí. Đại Hổ, mang hai người bọn họ tới chỗ Hàn thiếu gia."
"Vâng." Đại Hổ liền vội vàng gật đầu, đi tới trước mặt Mã Cách, cỡi dây trói của hai người rồi một lần nữa chói tay bọn họ họ lại.
Một bên trói dây, một bên thấp giọng nói với Mã Cách rằng: "Tôi còn tưởng rằng cô là một người thông minh. Cô không nhận ra, vừa rồi Lão đại muốn cho cô một cơ hội cuối cùng, một lần cuối cùng sống sót, nhưng chính cô đã vứt đi. Cô biết đi cùng Hàn Thất Lục, chỉ có thể chết?"
"Tóm lại, tôi chưa từng muốn sống khỏe mạnh giống như lúc trước!" Giọng Mã Cách băng lãnh và dứt khoát.
Tay Đại Hổ trói sợi giây ngừng lại, thở dài một cái: "Nha đầu cô lúc đầu có thể sống thật tốt, không nên đưa mình vào chỗ chết. Tôi trước kia không thích cô, nhưng bây giờ ngược lại thật ra có chút tôi thích cô rồi, làm việc không hối hận, điểm này tôi rất ngưỡng mộ, chỉ đáng tiếc, cô sử dụng cách này là sai. Kiếp sau có thích một người thế nào đi chăng nữa, nhớ kỹ đừng dùng cách này."
Âm thanh rơi xuống, tay Đại Hổ vừa dùng lực, sợi dây liền cột chặt lại.
"Đi thôi!" Đại Hổ đẩy hai người đi phía trước.
"Không phải... Tôi không đi! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!" Đỗ Giản Nhiên đột nhiên kích động, Đại Hổ không để ý trượt tay để Đỗ Giản Nhiên trốn thoát!
Nhưng Đại Hổ dự định không đuổi theo, chỉ đem tay đến trước miệng, dùng sức chu môi huýt sáo một tiếng, không đến hơn mười giây, người của Nam Cung Tử Phi liền chạy tới, trong nháy mắt bắt Đỗ Giản Nhiên lại, đưa cô ta trở về.
"Này, muốn chơi cái trò đó, bị bắt cuối cùng số phận sẽ như thế nào." Đại Hổ cầm chặt cổ áo Đỗ Giản Nhiên, đem người ném tới thủ hạ trước mặt, nói một cách lạnh lùng: "Đem người đi cho ta, mang tới... Mang tới chỗ nào đó?"
Đại Hổ lúng túng nhìn về phía Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục khẽ nâng lại cằm: " Quán bar Atlantis. Theo xe của tôi là được."
"Nghe không? Đi theo!" Đại Hổ nói xong, đứng một bên Nam Cung Tử Phi, thấp giọng nói rằng: "Thiếu gia dự định... Để Hàn Thất Lục mang Mã Cách đi sao?"
"Có nhìn thấy xương rồng không?" Nam Cung Tử Phi không phải đột nhiên hỏi.
Vấn đề này có chút khó khăn, Đại Hổ tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Đã thấy qua."
"Đúng chính là đúng, sai chính là sai." Nam Cung Tử Phi nói lời trong kịch, đích thân đi về hướng ngược lại, nếu không sẽ thấy cảnh Mã Cách bị mang đi. Anh ta cho rằng, anh đối với Mã Cách làm chuyện sai lầm, Anh thừa nhận, sẽ cố gắng bù đắp, mà bây giờ, Mã Cách phạm sai lầm, anh không bao che.
Thậm chí, người sai lầm là Đại Hổ, anh cũng sẽ không bao che dung túng.
Sau hai mươi phút, xe dừng lại trước cửa quán rượu Atlantis, lập tức có người đi tới giúp anh mở cửa, cung kính nói rằng: "Thiếu gia, cậu đã tới, Tiêu thiếu gia đang ở bên trong chờ."
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, ném chìa khoá trong tay cho người nọ, tiện đà đứng ở cửa.
Không bao lâu, một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở cửa Atlantis, cửa xe nhanh chóng kéo ra, từ trên xe hai người bị lôi xuống, sau đó xe liền nhanh chóng lái đi, dường như không có xảy ra bất cứ việc gì.
"Hai kẻ này..." Những vệ sĩ khác nghi ngờ nhìn Hàn Thất Lục.
"Mang vào." Hàn Thất Lục nói một cách lạnh lùng, đích thân đi vào bên trong, lúc đi tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, hướng về phía bảo vệ thấp giọng nói vài câu, tiện đà cất bước đi thẳng.
Bảo vệ kia nghi ngờ, tiếp đó vào trong gọi mấy người ra.
"Thất Lục! Cậu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?" Tiêu Minh Lạc đang ngồi ở bên quầy bar, vừa nghe âm thanh đến liền đứng lên, tức giận nói rằng: "Hôm nay tớ thật vất vả, muốn tìm một chỗ câu cá thư giãn một chút, cậu liền gọi tớ tới. Bây giờ là ban ngày, tại sao có thể có khách?"
"Ban ngày vì sao không có khách?" Hàn Thất Lục chớp mắt, vỗ vỗ hai tay.
Tiếng vỗ tay vang lên hai cái, cửa bên trong quầy rượu mở ra, hai người hộ vệ trong tay mỗi người kéo theo một người tiến đến.
"Đây là..." Tiêu Minh Lạc biểu hiện trên mặt giằng co một hồi, vội vã đi tới phía trước, đẩy tóc hai người kia nhìn thoáng qua, hai người này cậu đều nhận ra, một người Đỗ Giản Nhiên, còn một người, là người của Nam Cung Tử Phi, Mã Cách.
"Thiếu gia, xử lý như thế nào?" Vệ sĩ mở miệng dò hỏi.
Hàn Thất Lục cực kỳ bình thản nói rằng: "Mang ghế đến, đem hai người bọn họ ngồi xuống ghế."
Hai người vệ sĩ không chần chừ, lập tức nghe theo, hai vị này là boss lớn đứng sau Tư Đế Lan, bọn họ một chút đều không dám thờ ơ.
Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên hai người rất nhanh thì bị dời ngồi xuống đến ghế, Đỗ Giản Nhiên dọc theo đường đi đều giùng giằng muốn chạy trốn, lúc này đã sức cùng lực kiệt, ngồi trên ghế, sau đó cả người cô ta hầu như đều xẹp xuống.
Nhìn Mã Cách, so sánh với Đỗ Giản Nhiên, Mã Cách sinh ra đã có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt của cô ta cũng viết đầy hoảng sợ.
Atlantis, trong truyền thuyết chỉ có xã hội thượng lưu mới có thể vào quán bar, cô là loại thường dân, trước kia cô muốn cũng không ngờ rằng mình có thể bước vào đây. Bây giờ vào được, nhưng lại là bị chói dẫn vào.
Thật đúng là... Ông trời muốn trêu người.
"Nói đi, đây là chuyện gì." Tiêu Minh Lạc khôi phục biểu hiện như bình thường, trở lại ghế sa lon quầy bar, hai chân vắt chéo chân hỏi.
Hàn Thất Lục không trả lời thẳng, mà từ trong túi móc ra gói thuốc nhỏ, khoát tay, ném về phía Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc khoát tay, vững vàng bắt được, lấy một viên thuốc ra đưa tới trước mũi ngửi, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thuốc có thể khiến cho một cô gái đơn thuần biến thành một tiện nhân." Hàn Thất Lục miêu tả chuẩn xác, tiện đà đem ánh mắt dừng lại trên người Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên lãnh đạm nói rằng: "Bọn họ muốn đem thuốc lén cho Sơ Hạ uống, bị Nam Cung Tử Phi phát hiện, cho nên, đem người tới cho tớ xử trí."
"Ác độc như vậy?" Tiêu Minh Lạc kinh ngạc, thở dài nói: "Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm mà, Nam Cung Tử Phi hiện tại khẳng định cảm thấy rất mất mặt. Còn nha đầu nhà họ Đỗ này, cô ta làm ra như vậy, người nhà họ Đỗ không tìm tới cửa sao?"
"Không biết Nam Cung Tử Phi dùng thủ đoạn gì rồi, trên đường có tìm hiểu qua, nhà họ Đỗ có tang sự, nguyên nhân là, con gái họ tai nạn xe cộ." Hàn Thất Lục cực kỳ bình tĩnh nói, Đỗ Giản Nhiên ngồi trên ghế toàn thân ngẩn ra, cả người lập tức đứng lên.
Nhưng cô ta đứng lên chưa tới một giây, vệ sĩ liền đè bả vai xuống, căn bản cô ta không đứng nổi.
"Buông ra! Tôi phải về nhà! Các người buông ra!" Giọng Đỗ Giản Nhiên đã khàn, âm thanh khàn khàn đi vào màng nhĩ của người ta, cảm thấy chói tai khó chịu.
"Để cho cô ta câm miệng." Tiêu Minh Lạc nói một câu như vậy, vệ sĩ lập tức tìm một tấm vải nhét vào miệng Đỗ Giản Nhiên.
Một cô gái tâm cơ độc ác thực sự so với đàn ông còn đáng sợ hơn nhiều.
Tiêu Minh Lạc liếc mắt nhìn Mã Cách một cái trầm mặc không nói, trong mắt chán ghét nhìn về phía Đỗ Giản Nhiên càng nhiều.
"Bây giờ phải xử trí các ả thế nào?"
"Không phải." Hàn Thất Lục lắc đầu: "Trước khi xử trí các ả, tôi cần hỏi một vấn đề."
Hàn Thất Lục nói xong, từ trên ghế cao đứng lên, đi tới trước mặt Mã Cách, hỏi: "Nói đi, thuốc là người nào cung cấp cho cô. Bản lĩnh của các cô, căn bản không lấy được thuốc này. Nói, có phải có người chỉ thị các cô làm như vậy đúng không?"
Bỗng nhiên anh tăng âm lượng làm Đỗ Giản Nhiên kêu thất thanh một tiếng, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.
Mã Cách liếc mắt, khổ sở mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, trong mắt dứt khoát: "Tôi sẽ không nói, Thất Lục thiếu gia, tôi biết anh chuyện gì đều làm được, thế nhưng, bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không bán đứng người kia!"
"Bán đứng người khác?" Tiêu Minh Lạc đi lên trước, "Ha hả" nở nụ cười, nói rằng: "Cô xem trọng nghĩa khí, nhưng cô bị trói lâu như vậy, còn bị mang đến nơi này, người kia có thể xuất hiện không? Người kia căn bản coi cô là quân cờ rồi! Cô nên ngoan ngoãn khai báo sớm một chút đi!"