Nhìn thấy An Sơ Hạ cư nhiên sợ hắn tới mức té xuống, Hàn Thất lục lập tức thần tốc chạy lại muốn đem đỡ lấy An Sơ Hạ.
Chỉ là cô rơi xuống đất với tốc độ khiến Hàn Thất lục căn bản không thể chạy tới kịp, Hàn Thất lục chỉ có thể nắm lấy áo của An Sơ Hạ.
"Soẹt- -" một tiếng, thanh âm y phục bị xé rách. An Sơ Hạ ôm lấy cánh tay của Hàn Thất Lục.
Hàn Thất lục không ngờ An Sơ Hạ lại linh hoạt như thế, lập tức bị sức kéo của cô kéo đi, hai người liền té lăn trên đất. Trong nháy mắt sắc mặt của Hàn Thất lục chuyển đen.
Bởi vì phải biết rằng, một vị mỹ nam tử nào đó đang chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. khăn tắm yếu ớt như thế làm sao mà chống lại một phen lăn qua lăn lại như vậy, lập tức rơi xuống ở một bên. Cho nên Hàn Thất Lục ở trên người An Sơ Hạ với tình trạng toàn thân lõa lồ.
"A! Anh thật nặng!!" An Sơ Hạ bị hắn ép được thiếu chút nữa là dạ dày cũng bị lôi ra.
Hắn âm trầm mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Biết tôi nặng mà vẫn kéo tôi theo bằng được?"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Ngay sau đó là thanh âm của Khương Viên Viên: "Con trai à, con muốn ăn khuya không? Đến hỏi hỏi tiểu Sơ hạ muốn hay không..."
chữ "Ăn" còn chưa nói ra miệng, Khương Viên Viên đã ngẩn người.
Bà thấy con trai bảo bối của mình cư nhiên thân thể trần truồng nằm trên người An Sơ Hạ, lập tức tim đập lỡ mất một nhịp. Ở trong lòng bà tự mắng mình, chết tiệt! Sao có thể đúng lúc này lại xông vào! Như vậy không phải quấy rầy hai đứa nhỏ nghiêm trọng sao?!!
"Không cần khách sáo! Các con cứ tiếp tục!!" Khương Viên Viên cười gượng rời khỏi phòng.
(Na: Và tôi đã cười như một con điên. Team Viên tỷ. haha)
- - Cạch! Tiếng cánh cửa đóng lại vang lên
Nằm trên mặt đất An Sơ Hạ nhìn bị Khương Viên Viên đóng cửa lại, hung hăng nuốt xuống căm hận, cô cũng không biết vừa rồi lôi kéo Hàn Thất lục như thế, váy ngủ của cô đã bị xé mở, trước ngực một mảng lớn xuân sắc lõa lồ ở trong không khí, mà Hàn Thất lục lại đang ngơ ngác nhìn cô.
Hắn cảm dưới thân mình đang có điểm cứng lên... Trong lòng hiện lên một suy nghĩ: Không ổn rồi!
"Nhắm mắt lại!" Hàn Thất Lục ra lệnh.
An Sơ Hạ định nhắm mắt lại, nhưng nghĩ lại, dựa vào cái gì mà cô lại nghe hắn như vậy. Vậy là cô lại vẫn mở mắt!
"Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi nhắm mắt thì tôi phải nhắm chứ? Như thế quá mất mặt. Tôi cứ mở mắt đấy, làm gì được nhau!" An Sơ Hạ bỉu môi, ra vẻ khó chịu. Cô không biết biểu tình của cô hiện tại thật sự đáng yêu cực kỳ, ngay cả lạnh lùng như Hàn Thất nếu nhìn vào cũng sẽ có phản ứng.
Thật sự là hận không thể bóp chết cô! Hít sâu một hơi, Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Nếu cô không nhắm mắt lại, như thế... Tôi liền ở trong này muốn cô."
Như thế nào thì An Sơ Hạ cũng đã mười bảy tuổi, Hàn Thất lục nói 'Muốn cô' đương nhiên cô hiểu là có ý tứ gì. Lúc này cô mới sợ hãi lập tức nhắm mắt lại, cũng không quản mặt mũi có bị mất hay không.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hàn Thất Lục lúc này mới từ trên người cô đứng lên. Cô đúng là một ngu ngốc, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã sớm đem kẻ ngu ngốc như cô ăn sạch rồi? Suy nghĩ đến nếu đổi thành người khác cô sẽ bị ăn luôn, không biết như thế nào hắn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
"Đúng rồi! Mà anh bắt tôi nhắm mắt lại làm gì?" An Sơ Hạ một bên nghi hoặc hỏi ra miệng, một bên như phản xạ có điều kiện mở to mắt...