Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 873: Lợi dụng



Edit: Thảo Nguyên + La Pluie

Beta: Linh Linh

Trên cái này thế giới thật không  thể giở trò quỷ!

Cô lập tức quay lại hướng âm thanh phát ra, tiếng động đó được phát ra từ người đàn ông đang đứng kia, cô đến xem vì biết rằng đó không phải là con ma không đầu, mà là Khương Quốc Lập đang đứng chổng ngược.

Chỉ cần phòng tối đen, đèn đột nhiên bật sáng, đôi mắt cô đã không hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, nên đã không chú ý đến phần dưới chân. 

"Cậu như thế nào sáng sớm ở trên giường đứng chổng ngược a..." An Sơ Hạ thở ra một hơi, vài bước đi ra phía trước, trong lòng thầm thấy may mắn vì mình đã không la lên tiếng thét chói tai, nếu không, chắc khi bước ra sẽ lúng túng đến chết mất.

"Ta ở trong bộ đội, việc này đã thành thói quen đấy mà, khả dĩ nâng cao tinh thần tỉnh táo cho bộ não. Nhưng tốt hơn cháu không nên làm như ta, rất dễ bị sung huyết đấy." Khương Quốc Lập nói xong, dừng việc đứng chổng ngược lại, đến cạnh giường ngồi xuống, hiền lành nói: "cháu đến là để đem bữa sáng cho ta thật sao? Thật sự là đứa bé ngoan mà."

"Này không phải bữa sáng." An Sơ Hạ vội vàng giải thích, chuyển bát lại gần đến: "Đây là canh tỉnh rượu, tối hôm qua xem xong pháo hoa, cậu lại uống vào nhiều rượu như vậy, cho nên Thất Lục bảo cháu đi nấu canh này cho cậu. Anh ấy đối cậu vẫn luôn là tâm ý tốt."

Khương Quốc Lập cười cười, cầm lấy canh tỉnh rượu, cười nói nói: "Thằng bé dùng tâm cái trứng đấy! Nước canh này còn không phải cháu nấu a? Đúng rồi, hay người khác?"

"Anh ấy đi đến nhà Lăng Lão Thái Gia, Lăng Lão Thái Gia, chắc rằng sẽ bảo ở lại dùng bữa trưa." An Sơ Hạ trả lời.

Cô phát hiện, Khương Quốc Lập tính cách không khác gì Thất Lục, đều là không được tự nhiên! Trong lòng Quốc Lập khẳng định là vì Hàn Thất lục nhớ đến anh mà cảm thấy cao hứng, lại cứ lại nói "Dụng tâm cái trứng", thật sự là người một nhà a...

"Ra là như vậy." Khương Quốc Lập nói xong, ngửa đầu làm một hơi, uống xong hào sảng nói câu: "Thực ngon!"

Canh tỉnh rượu có mùi vị ổn thật...

An Sơ Hạ xấu hổ địa cười cười, nói: "Hiện tại đã hơn 10 giờ, cháu nấu cháo thịt, bây giờ còn nóng, cậu muốn hay không hiện tại con liền đi xuống lấy làm bữa ăn điểm tâm."

"Được." Khương Quốc Lập trước liền rửa mặt, giờ phút này mặc toàn thân mặc áo ngủ màu xanh đậm, cùng sau lưng cô đi xuống lầu.

Như vậy, Khương Quốc Lập đã không còn để lại cho cô cái cảm giác nghiêm trọng trong lần đầu gặp mặt nữa.

Khương Quốc Lập, nhìn thì uy nghiêm, trái lại so với Hàn Lục Hải muốn bình dị, gần gũi nhiều. Khương Quốc Lập uy nghiêm là biểu hiện ở trên mặt, kỳ thật nội tâm phi cực kì hiền lành. Mà Hàn Lục Hải uy nghiêm là thấu ở trong lòng, trời sinh làm cho người ta một loại cảm giác xa cách.

"Ta nghe nói... Trong nhà cháu cái gì bối cảnh cũng không có." Ăn xong bữa sáng, Khương Quốc Lập đột nhiên nói ra như vậy một câu.

An Sơ Hạ sửng sốt, không rõ chân tướng vội gật gật đầu.

"Cái này thật kỳ quái rồi." Khương Quốc Lập lắc lắc đầu, nói: "Chị của ta không phải một cái có định kiến chia bè phái, đúng là Hàn Lục Hải theo ta chị khả bất đồng."

Khương Quốc Lập cau mày, lời ông ta nói để cho An Sơ Hạ cả người vì chuyện này mà ngẩn ra.

"Cậu nói lời này với cháu là có ý gì ạ?"

Khương Quốc Lập phục hồi tinh thần lại, khoát tay áo, nói: "Đại khái là ta nghĩ nhiều, bất quá, nha đầu, con nhớ kỹ. Trên thế giới này, ai cũng có thể tin tưởng, nhưng chỉ riêng không thể tin tưởng thương nhân. Bất quá Thất Lục tiểu tử này đối với con không sai, có thằng bé ở đây, nên là không cần lo lắng cái gì."

Lời này tựa như là thoại lý hữu thoại.

An Sơ Hạ tinh tế suy tư, đây là tại để cho nàng không cần quá tin tưởng Hàn Lục Hải a.

Thật là, Hàn Lục Hải có thể lợi dụng cô cái gì cơ chứ? Cô cái gì cũng không có, người thân duy nhất, mẹ cô, đã ở vùng ngoại thành nghĩa địa công cộng mà nằm xuống rồi. Trên người cô, từ đầu liền không có bất luận cái gì để có thể cho Lục Hải lợi dụng gì đó.

"Cậu suy nghĩ nhiều, cháu cảm thấy được, đôi khi, giữa người với người vẫn là muốn tương hỗ tín nhiệm là tốt." An Sơ Hạ có chút mất hứng nói, cầm bát đũa sau khi ăn xong của Khương Quốc Lập mang tới phòng bếp.

Lúc quay lưng lại đi, cô nghe thấy Khương Quốc Lập thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Tới cùng vẫn là người trẻ tuổi."

An Sơ Hạ sửng sốt, bước nhanh hơn đến hướng phòng bếp.

Có lẽ Hàn Lục Hải thật sự muốn lợi dụng cô cái gì đó, nhưng Hàn gia cho cô nhiều như vậy, vô luận Hàn Lục Hải muốn cái gì, chắc hẳn khả dĩ sẽ chủ động đưa lên. Hàn gia nhân với cô, là một phần hình dáng của mẹ!

Rửa xong bát đĩa, Sơ Hạ phát hiện Khương Quốc Lập đang đứng tại cửa phòng bếp, tựa hồ là đang đợi cô.

"Cậu tìm cháu?" An Sơ Hạ nhíu hạ mi, hỏi.

Vừa rồi Khương Quốc Lập mà nói, tựa hồ cực kỳ nhằm vào Hàn Lục Hải, việc này cô thực sự không thích. Từ đêm qua đến bây giờ, cô nhìn ra được rằng Khương Quốc Lập là một người rất tốt, nhưng đúng là cô không thích những lời nói vừa rồi của Khương Quốc Lập.

"Cháu vẫn còn tức giận sao?" Khương Quốc Lập cười cười: "Được rồi, con bé này, vốn dĩ trời sinh ta đã đa nghi như ông già khó tính, ta nhận lỗi với cháu."

Khương Quốc Lập nói rất chân thành, ngược lại An Sơ Hạ bắt đầu xấu hổ: "Cháu không tức giận, cháu là người nhỏ nhen thích giận dỗi như thế sao?"

"Không tức giận thì tốt rồi, vậy cháu cùng ta đi đến nơi này." Khương Quốc Lập cười nói, nhưng đằng sau nụ cười này, dường như đang gắng gượng che giấu một chút...lo lắng?

Thế nhưng tuyệt đối không phải đang lo lắng vì cô, mà đang lo lắng tới chuyện đi đến nơi đó.

Là nơi nào vậy nhỉ?

Dù sao đến thứ năm cô mới bắt đầu đi làm thêm, hiện tại cũng rảnh rỗi, nghĩ vậy cô nhanh chóng đồng ý.

Đường đi đến nơi đó rất yên tĩnh, trên chiếc xe quân sự của Khương Quốc Lập hầu như đến một đĩa CD cũng không thấy. Thời điểm cô sắp tỉnh ngủ vì con đường quá xóc nảy gập ghềnh, Khương Quốc Lập đột nhiên cất tiếng nói: "Ta cảm thấy lúc dùng bữa sáng, ta nói những lời đó với cháu, cháu vẫn nên lắng nghe một chút sẽ tốt hơn."

An Sơ Hạ đang nửa tỉnh nửa mê bỗng mở bừng đôi mắt. Khi dùng bữa sáng, những lời Khương Quốc Lập nói với cô ý tứ quá rõ ràng, đơn giản chỉ có một. Đó chính là, ông cảm thấy sở dĩ Hàn Lục Hải có thể tiếp nhận một người gia cảnh bình thường như cô, bởi vì ông ta có ý đồ của riêng mình.

Tuy nhiên, về sau cô cẩn thận suy nghĩ lại, ngoại trừ tính mạng, quả thật cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Đang định phản đối lại Khương Quốc Lập, nhưng ông đã tiếp lời: "Cháu đừng cho rằng chỉ vì ta có thành kiến đối với Hàn Lục Hải, đích thật là ta có thành kiến với ông ấy. Ta không giấu diếm. Nhưng thân là một sĩ quan quân đội, trực giác cảnh báo với ta, Hàn Lục Hải người này, không bao giờ có khả năng chấp nhận một người không hề có tài sản như cháu."

"..." Cô bối rối không biết nên nói điều gì, cũng không dám phản đối. Bởi vì biểu hiện trên khuôn mặt Khương Quốc Lập có vẻ cực kì nghiêm túc.

"Ta không biết Thất Lục đã nói với cháu chuyện đó chưa, ông ấy yêu người đó như vậy, nhưng lại không chút do dự kết hôn với chị gái của ta. Tuy hiện tại, ông ấy đối xử với chị gái ta rất tốt, nhưng ta vĩnh viễn không thể phân biệt được tình cảm của Hàn Lục Hải giành cho chị ấy là thật hay giả."

Khương Quốc Lập ngừng lại một chút, liếc nhìn khuôn mặt cô một cái, mới tiếp tục nói: "Cháu nói không sai, giữa người với người nên lựa chọn tin tưởng lẫn nhau, nhưng cũng cần đề phòng cảnh giác một chút. Ta vốn dĩ không cần thiết nói những lời này với cháu, nhưng từ khi cháu gọi ta một tiếng cậu, ta phải nói cho cháu biết. Còn nghe hay không nghe, là chuyện của riêng cháu."

Bàn tay An Sơ Hạ, không tự chủ được nắm chặt dây an toàn.

Rất lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Cậu, bất luận cha lợi dụng cháu cái gì, cháu đều có thể chấp nhận. Hơn nữa...cháu thật sự chỉ có hai bàn tay trắng."

Khương Quốc Lập không nói thêm gì nữa, im lặng suốt chặng đường còn lại đến đích, đó là một ngôi làng rất bình thường.

Xe chạy đến bên cạnh một hồ nước nhỏ liền dừng lại, con đường phía dưới trở nên nhỏ hẹp, xe không thể lái vào. Khương Quốc Lập dẫn đường đưa cô vào trong thôn làng. Trong thôn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ tinh nghịch ném pháo xi-măng trên đường, phát ra tiếng nổ "bang bang" rất vui tai, đó là không khí lễ hội mừng Tết cổ truyền.

Đi sâu vào trong thôn, Khương Quốc Lập mới dừng lại trước cửa một ngôi nhà ba tầng, có vẻ sang trọng hơn những ngôi nhà bên cạnh một chút. Cửa nhà đang đóng chặt, phía trước là ba bậc thềm.

"Cháu gõ cửa giúp ta." Khương Quốc Lập quay đầu nhìn về phía cô, nói.

Sau cánh cửa này, là người nào nhỉ? Khiến cho nhân vật tai to mặt lớn như Khương Quốc Lập không dám gõ cửa?

Sự hiếu kỳ càng ngày càng mãnh liệt dâng lên, An Sơ Hạ gật đầu, chân bước lên bậc thang, đưa tay bấm chuông, "leng keng, leng keng" tiếng chuông cửa lập tức vang lên.

Ở khu vực này rất ít ngôi nhà trang bị chuông cửa, hiển nhiên người sống trong gia đình này chắc chắn không giống người bình thường. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, người mà Khương Quốc Lập muốn gặp, sao có thể là người bình thường được?

Không lâu sau, cánh cửa từ từ mở ra.

Kinh ngạc, hoàn toàn kinh ngạc, là biểu hiện lập tức xuất hiện trên khuôn mặt cô.

"Là dì?" Người đối diện cũng sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười với cô: "Chúc mừng năm mới."

An Sơ Hạ lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng mỉm cười: "Chúc mừng năm mới... Kim..., dì Kim."

Trước mắt cô là người phụ nữ quàng một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt quanh cổ, quần áo trên người cũng mộc mạc giản dị, chính là người mà Hàn Lục Hải đã từng yêu. Người Hàn Thất lục coi là kẻ thứ ba xen vào gia đình anh, Kim Khả mà anh căm thù!

Lần trước gặp mặt, cô nhìn thấy Kim Khả ở trong quán rượu. Cô cũng không nghĩ rằng, người từng đi du học Columbia, gia đình lại sinh sống ở khu vực không có tiếng tăm này.

Cũng không phải cô coi thường vùng nông thôn. Bản thân cô từ nhỏ đã không có cha, mặc dù sống trong thành phố, nhưng chỉ ở một phòng trọ nhỏ, điểu kiện sống so với nông thôn kỳ thật cũng hơn là bao. Chỉ là, khí chất toát ra trên người Kim Khả, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng ra, quê hương của cô chính là nơi này.

"Khả..." Một giọng nói nam tính mạnh mẽ trầm ấm vang lên từ phía sau.

Sắc mặt Kim Khả bỗng thay đổi, nhìn về phía sau lưng cô.

Lúc này Khương Quốc Lập bước lên bậc thang, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn Kim Khả.

Khuôn mặt An Sơ Hạ cũng ngạc nhiên, cô hiện tại thật sự không ngờ, Khương Quốc Lập lại dẫn cô tới nơi này, tới quê hương của Kim Khả. Càng không nghĩ đến, Khương Quốc Lập điềm nhiên gọi Kim Khả là - Khả.

Xưng hô thân mật như vậy, không phải là cách gọi giữa những người bình thường.

Cô đột nhiên hiểu được một chút, vì sao mối quan hệ giữa Khương Quốc Lập và Hàn Lục Hải, ngoài mặt thì thấy hoà hợp, nhưng thực sự bên trong lại lạnh nhạt. Nguyên nhân không chỉ đơn giản vì Hàn Lục Hải hổ thẹn với Khương Viên Viên, mà còn vì Kim Khả. Quan hệ giữa Khương Quốc Lập và Kim Khả lúc này, không biết nên đặt tên là gì.

"Đã lâu không gặp, đều vào trong nhà trò chuyện đi." Sau sự kinh ngạc, Kim Khả khôi phục biểu hiện buồn tẻ như thường.

Ba người bước vào nhà, bên trong nhà bài trí hoà hợp với phong cách bên ngoài, không sang trọng, nhưng cũng vượt qua mức độ của người bình thường. Kim Khả đun ấm nước, rót hai tách trà nóng mời hai người, bản thân cô cũng ngồi xuống phía đối diện.

Chưa tới ba tháng không nhìn thấy, nhìn cô có vẻ càng buồn tẻ hơn. Rõ ràng là người đang sống, lại khiến cho người ta cảm thấy cô không nên tồn tại giữa thế gian này.

"Sáu năm rồi." Khương Quốc Lập thở dài: "Sáu năm tôi không đây, biết em ở Tử Cấm Thành (Cố Cung), tôi sợ quấy rầy em, cũng chẳng dám đến. Công việc ở Cố Cung đều thuận lợi chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.