Thiếu Gia Ác Ma

Chương 26



Nghe nàng vừa nói hắn đáng ghét, Nghiêm Quân Đường không nhịn được xé ra vẻ cười khổ."Ta biết, nàng ghét ta, ghét đến nổi ước gì rời khỏi ta, có đúng hay không?"

"Không đúng!" Tiểu Thất Nhi dùng sức lắc đầu, cũng dùng sức khóc la."Thiếp chính là không muốn rời khỏi chàng, mới chịu cho chàng lấy Niệm Vân tỷ nha!"

"Nàng nói cái gì?!" Nghiêm Quân Đường trừng to mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Thất Nhi.

"Thiếp thật rất ghét chàng,chàng rất đáng ghét vì luôn đối với người khác tốt như vậy, lại luôn đối với thiếp xấu như thế, chàng rất đáng ghét vì luôn nhìn với người khác dịu dàng cười,ngay cả một chút dịu dàng cũng không cho thiếp, đáng ghét chàng thích bắt nạt thiếp, không tốt với thiếp......"

Nàng nói làm hắn dở khóc dở cười, một khỏa tâm cũng dần dần nhuyễn, lờ mờ hiểu, hắn yêu thương nhất là bảo bối đang ngây ngốc về phía hắn bày ra nét khả ái.

"Ta nào có đối với nàng không tốt?"

"Có! Chàng có!" Tiểu Thất Nhi dùng sức đấm lên người Nghiêm Quân Đường."Chàng thích chọc thiếp khóc, từ nhỏ đã như vậy, nhưng mà chàng đối với tiểu thư và mấyngười khác đều rất tốt, chỉ có đối với thiếp thật xấu thật xấu......"

"Đồ ngốc! Chính là thích nàng mới đối với nàng như thế nha!" Bắt được tay nàng, hắn dịu dàng đem nàng ôm vào trong lòng.

Giờ hắn thấy mình cũng rất ngốc, rõ ràng cảm thấy nàng đáng yêu, đáng yêu đến nổi muốn sủng nàng,muốn khiến cho nàng chú ý, nhưng lại không biết làm như thế nào, không thể làm gì khác hơn là bắt nạt nàng,chọc cho nàng khóc, để nàng đem lực chú ý đặt ở trên người hắn.

Trải qua một thời giàn, khi bắt nạt nàng đã thành thói quen, ai kêu nàng khả ái vậy,ngay cả dáng vẻ lúc khóc cũng đáng yêu vô cùng!

"Cái gì?" Tiểu Thất Nhi trừng to mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì."Chàng nói...... chàng thích thiếp?!"

Mắt nàng chứa đầy lệ, vừa sợ vừa vui nhìn hắn.

"Đúng!" Hôn giọt nước dính khóe mắt nàng, hắn đau lòng nhìn nàng."Ta chỉ thích nàng tiểu muội ngốc thôi."

"Vậy chàng không lấy Niệm Vân nửa có được hay không?" Nàng đáng thương nhìn hắn, mềm mại cầu khẩn."Chàng có thể thích một mình thiếp được không? Thiếp sẽ đối với chàng rất tốt rất tốt, sẽ để chàng rất thích rất thích thiếp, cho nên chàng không lấy Niệm Vân tỷ nửa có được hay không?"

Nàng nói làm hắn cười, hắn đau lòng nhìn nàng.

"Đồ ngốc, ta vốn không muốn lấy Niệm Vân."

Tim của hắn chỉ ở trên người nàng, làm sao có thể lấy nữ nhân khác? Đây chẳng qua là lúc tức giận mới nói với nàng mà thôi.

"Nhưng mà...... Trong phủ tại sao làm chuyện vui? Chẳng lẽ là lấy sao?"

"Không! Thật." Nói xong, thấy nàng lại muốn khóc, hắn vội vã giải thích."Người Niệm Vân phải gả không phải là ta, ta căn bản không có ý định lấy nàng, ta đã sớm giúp nàng chọn người tốt hơn."

"Thật?" Tiểu Thất Nhi kinh hỉ mở mắt to."Nhưng mà cha thì sao......"

Nghĩ đến cha chàng, nàng rất lo lắng.

"Là cha muốn nàng nói ta lấy Niệm Vân?"

Quả nhiên, hắn sớm đã đoán được!

Tiểu Thất Nhi nhẹ nhàng gật đầu, "Cha nói nếu không để chàng lấy Niệm Vân tỷ, sẽ kêu chàng bỏ thiếp,thiếp không muốn rời khỏi chàng...... Vừa nghĩ tới muốn thiếp rời khỏi chàng, lòng của thiếp đau quá, đau đến nước mắt rơi."

Nàng nói đáng thương như vậy, làm tim của hắn nhất thời nhuyễn thành sợi bông.

"Đồ ngốc! Không ai có thể muốn ta thôi nàng." Hắn đau lòng hôn nàng.

"Nhưng mà......" Nàng sợ hãi nhìn hắn."Đêm tân hôn, chàng rõ rang nói chàng bất đắt dĩ mới lấy thiếp,chàng căn bản là không muốn lấy thiếp."

Lời nói này tổn thương nàng thật sâu, nàng thế nào cũng không thể quên được.

Nghe nàng nói như thế, Nghiêm Quân Đường thật muốn bóp chết mình.

"Những lời đó hoàn toàn không đúng! Đấy chẳng qua lời lúc ta tức giận, lúc bắt đầu người ta muốn kết hôn chính là nàng, từ đầu tới cuối chỉ có nàng."

"Thật?" Nàng không nhịn được vui vẻ cười.

"Thật! Nàng là bảo bối vĩnh viễn trong long ta!" Cúi đầu xuống, hắn dịu dàng hôn nụ cười ngọt ngào của nàng, "Hơn nữa, ta còn có tin tức tốt muốn cho nàng biết."

"Cái gì?" Nàng dịu dàng đáp ứng nụ hôn của hắn, không để ý hỏi.

"Ta có tin tức của Giáng Nhi."

"Gì cơ?!" Tiểu Thất Nhi mở mắt to, đưa tay đẩy Nghiêm Quân Đường ra."Thật không? Tiểu thư nàng thế nào rồi? Nàng sống có tốt không?"

"Yên tâm, nàng rất tốt, bây giờ người không tốt là ta nha!"

Hắn vẫn còn chưa thấy đủ!

Đầu lưỡi của hắn linh hoạt thăm dò vào trong miệng hít hết hơi thở mùi đàn hương quấy phá lấy hương vị thuộc về nàng.

"A! Chàng a...... Không tốt......" Thân thể nàng mềm nhũn,nàng ngâm nga.

"Vài ngày không muốn nàng, thân thể của ta thật không tốt." Cười tà một tiếng, hắn chuyển người ôm nàng vào phòng.

"A!" Tiểu Thất Nhi xấu hổ hồng hai má, còn không kịp kháng nghị, đã bị hắn mơn trớn bộc phát lửa tình, thút thít cầu xin hắn muốn nàng!

Hắn...... Vẫn rất hư,thích chọc cho nàng khóc, nhưng mà nàng rất thích hắn nha!

Thích là được cho dù bị hắn vĩnh viễn bắt nạt, nàng cũng nguyện ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.