Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1017: Bí mật của Phùng Lão Thực



Bác Dung nói quan hệ của y và Phùng Lão Thực cũng khá tốt, không biết Phùng Lão Thực có biết tình hình của y không? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc trực tiếp đi vào “Đan các Lão Thực”.

Sau khi đi vào cửa hàng này thì Diệp Mặc mới phát hiện nơi đây hơi tối, thậm chí cả một chiếc cửa sổ cũng không có. Trong cửa hàng không có bất cứ nhân viên nào, chỉ có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi bên quầy, dường như đang tu luyện, mà dường như lại đang nghiên cứu vài loại dược liệu trước mặt.

Khuôn mặt tên này thoạt nhìn khá già, tu vi Kim Đan tầng chín hậu kỳ, Diệp Mặc vừa nhìn thấy y thì đã nhớ tới Phí Tứ Giang. Có thể nói, tướng mạo của tên này còn thật thà chất phác hơn cả Phí Tứ Giang. Nếu y chính là Phùng Lão Thực thì quả đúng là người cũng như tên.

- Xin hỏi ông là Phùng đan sư?

Thấy người đàn ông kia dường như cũng không định chủ động nói gì, Diệp Mặc đành hỏi một câu.

Người đàn ông kia nhìn Diệp Mặc một cái, bỗng đứng lên, có chút câu nệ nói:

- Đúng vậy, tôi là Phùng Lão Thực, xin hỏi ngài muốn luyện đan hay mua đan dược?

Bấy giờ Diệp Mặc mới phát hiện trong tiệm có rất nhiều kệ thuốc, các loại đan dược rực rỡ muôn màu, phần lớn là đan dược cho tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan, đan dược cho tu sĩ Luyện Khí cũng có một ít. Nhưng đan dược cho tu sĩ từ Kim Đan trở lên thì lại không có.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, người này tên Phùng Lão Thực, chẳng lẽ mỗi lần gặp người khác y đều câu nệ vậy sao?

Tu vi Kim Đan tầng chín cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng y là một Linh Đan sư bát phẩm thì cũng đã rất ghê gớm rồi.

- Tôi có một người bạn giới thiệu tới đây luyện đan, nhưng tôi lại không biết ông có thể luyện chế đan dược gì. Nhưng người bạn đó của tôi nói ông rất giỏi, cực lực đề cử tôi đến. Y tên là Bác Dung, hẳn cũng là bạn của ông đúng không?

Diệp Mặc thuận miệng hỏi một câu, tuy nhiên cũng khá cẩn trọng.

Trên mặt Phùng đan sư hiện lên vẻ mờ mịt, sau một lúc lâu mới nói:

- Bác Dung? Tôi còn chưa nghe cái tên này bao giờ.

Chưa từng nghe nói? Diệp Mặc cũng có chút kỳ quái. Người tu chân khác với người bình thường ở chỗ bọn họ có thần thức, trí nhớ rất tốt. Bình thường chỉ cần thấy một lần là sẽ rất khó quên. Mà Phùng Lão Thực lại nói không biết Bác Dung, vậy là Bác Dung nói dối hay Phùng Lão Thực nói dối đây?

Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều về việc này, hắn lập tức chuyển chủ đề:

- Là thế này, Phùng đan sư, tôi muốn nhờ ông luyện chế một viên “Đàm Hoa đan”…

Lời nói của Diệp Mặc dừng lại đột ngột, hắn thấy hai loại dược liệu trước mặt Phùng Lão Thực. Đó không ngờ là một cây Viêm Thần thảo và một gốc Quỷ Diện cô.

Viêm Thần thảo và Quỷ Diện cô đều là dược liệu có lợi cho thần hồn thần thức, cũng có thể nhập đan. Quỷ Diện cô cực kỳ ít ỏi, cho nên rất quý báu. Một điều quan trọng hơn nữa, Quỷ Diện cô là dược liệu cấp sáu, chẳng cần nói cũng biết nó quý trọng thế nào. Diệp Mặc cũng có vài cây Quỷ Diện cô, đều là lấy được từ Sa Nguyên dược cốc. Hắn thật sự không ngờ Phùng Lão Thực trước mặt không ngờ lại tùy ý quẳng một cây ở đó.

Một Linh Đan sư bát phẩm có dược liệu cấp sáu cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có Quỷ Diện cô thì lại làm Diệp Mặc cảm thấy hơi cổ quái. Viêm Thần thảo và Quỷ Diện cô, tuy cả hai đều là dược liệu chữa trị thần hồn, nhưng một bên là thuộc tính hỏa, một bên thì lại là thuộc tính âm. Nếu muốn nhập đan thì nhất định phải thêm vào dược liệu thuộc tính thủy.

“Cửu Túc Hải Xà”? Diệp Mặc chợt nhớ tới điều này, Phùng Lão Thực thích thu thập Cửu Túc Hải Xà, nội đan của nó chính là thuộc tính thủy, dùng luyện đan thì không chừng còn tốt hơn cả linh dược thuộc tính thủy. Diệp Mặc có kinh nghiệm dùng nội đan của “Đề Hoa thú” để luyện đan. Chẳng lẽ Phùng Lão Thực cũng dùng Cửu Túc Hải Xà để luyện đan hay sao? Hơn nữa còn luyện chế đan dược chữa trị thần hồn?

- Cậu muốn luyện chế Đàm Hoa đan?

Giọng điệu của Phùng Lão Thực rất chân thành, dường như đang xác nhận xem Diệp Mặc có thật sự muốn luyện chế Đàm Hoa đan hay không.

Diệp Mặc lập tức tập trung lại, nói:

- Đúng vậy, nhưng tôi ra biển lại đen đủi không săn bắt được con Cửu Túc Hải Xà nào, cho nên tôi muốn hỏi có bù linh thạch vào được không?

Trên khuôn mặt có chút máy móc của Phùng Lão Thực chứa đầy vẻ xin lỗi, cười nói với Diệp Mặc:

- Nhất định phải có Cửu Túc Hải Xà, bởi vì rất nhiều dược liệu của tôi là do bằng hữu mang tới, nhưng bằng hữu của tôi có nuôi một linh thú, thích ăn nội đan của Cửu Túc Hải Xà.

Diệp Mặc nhìn Phùng Lão Thực, làm bộ như đang cân nhắc. Nhưng sự bình tĩnh của hắn suýt chút nữa đã bị phá vỡ, lúc này hắn đã thấy rõ ràng, Phùng Lão Thực trước mắt đâu chỉ có Kim Đan tầng chín? Y căn bản chính là một tu sĩ Hư Thần. Nếu không phải Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, rồi lại có phần nghi ngờ Phùng Lão Thực thì hắn đã không thể nhìn ra người này là một tu sĩ Hư Thần.

Diệp Mặc nhớ đến di ngôn của Du Bạch Sinh, lập tức đoán rất có thể Phùng Lão Thực này chính là một trong An Bắc Tam Ma. Như vậy việc y luyện chế đan dược chữa trị thần hồn trở nên hợp lý.

Lúc này Diệp Mặc đã không còn sự bình tĩnh như lúc mới vào nữa, trong lòng chính đang mắng thầm. Hắn còn chưa tìm được Bác Dung thì không ngờ đã đụng phải An Bắc Tam Ma, không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo. Cho dù là hắn muốn tìm An Bắc tam ma thì cũng không phải bây giờ, ít nhất cũng phải đợi khi hắn có đủ thực lực tự bảo vệ mình rồi mới nói.

Lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra dấu vết gì, một khi mình bị tên Phùng Lão Thực trước mặt phát hiện ra điều gì bất thường, rất có thể mình sẽ không có cách nào thoát ra khỏi cửa tiệm này.

Nếu Phùng Lão Thực thật sự là một trong An Bắc tam ma, vậy chắc chắn y sẽ biết Bác Dung. Mình đề cập Bác Dung với y, nói không chừng đã bị nghi ngờ rồi.

- Nếu như vậy…

Diệp Mặc chần chờ một chút rồi nói thêm:

- Tôi lại đi biển sâu một chuyến vậy, xem có may mắn tìm được con Cửu Túc Hải Xà nào không.

Thấy Phùng Lão Thực gật đầu, Diệp Mặc vội nói tiếp:

- Vậy tôi cáo từ trước, đợi tìm được Cửu Túc Hải Xà rồi lại đến nhờ Phùng đan sư.

Nói xong, Diệp Mặc căn bản không dám ở lâu, lập tức bước ra khỏi đan các Lão Thực. Thẳng đến lúc hắn đi được rất xa thì trong lòng mới dần ổn định lại. Lúc này hắn mới phát hiện, sau lưng mình đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Hắn biết rõ, cho dù là Phùng Lão Thực có bị thương nặng hơn đi chăng nữa, một tu sĩ Hư Thần muốn lấy mạng hắn đơn giản chỉ như duỗi tay.

Khổ Trúc rất tốt, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng thụ được.

Hắn đề cập về Bác Dung với Phùng Lão Thực, tên kia lại không giữ hắn lại. Hiển nhiên chứng tỏ Bác Dung còn chưa quay về thành Mạc Hải. Nếu Bác Dung đã trở về, hắn đoán chừng vừa rồi mình đã không đi được.

Diệp Mặc đoán chừng là tốc độ của Phi Vân thuyền nhanh hơn tên kia, vả lại y cũng đang bị thương, hẳn là đang tìm chỗ trị thương trước. May mắn hắn không trì hoãn gì ở bên ngoài, nếu không, rất có thể vừa trở về đã bị Bác Dung và tên Phùng Lão Thực kia ngăn lại.

Nhất định phải mau chóng rời khỏi thành Mạc Hải! Nghĩ đến đây, rốt cuộc Diệp Mặc không còn lòng dạ nào đi tìm khách sạn nữa, bây giờ hắn phải đi ngay.



Phùng Lão Thực thấy Diệp Mặc vội vã rời đi như vậy liền hơi nhíu mày, bỗng nhiên thì thào tự nói:

- Hình như hắn rất sợ mình, hơn nữa còn khẩn trương như vậy, mình chưa gặp hắn bao giờ mà? Ha ha, ở thành Mạc Hải mà sợ Phùng Lão Thực ta, đây là lần đầu Phùng mỗ thấy đấy.



Diệp Mặc lập tức chạy tới Truyền tống trận đi thành Nam An, nhưng khi đến thì hắn mới biết được mỗi ngày Truyền tống trận chỉ mở hai canh giờ. Truyền tống trận hôm nay vừa mới đóng cửa, muốn sử dụng thì phải đợi gần một ngày nữa.

Ở lại thành Mạc Hải thêm một ngày, Diệp Mặc biết trừ khi hắn muốn chết thì mới làm như vậy, bằng không nhất định phải đi ngay. Bởi vì một khi Bác Dung trở về hội hợp với Phùng Lão Thực thì hắn có muốn đi cũng không đi nổi nữa rồi. Bốn phía thành Mạc Hải là biển, hơn nữa muốn đi thành Nam An thì nhất định phải nhờ vào phương tiện, bây giờ hắn đi đâu đây?

Cũng may là ngoài Truyền tống trận ra thì còn một cách nữa để đi thành Nam An, đó chính là thuyền Đại Hải.

Diệp Mặc đi đến nơi thuyền hạm vận chuyển, vừa dịp đến đúng chuyến cuối. Giá vé hai mươi ngàn linh thạch thượng phẩm không rẻ, nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu với Diệp Mặc.

Trong lúc vội vàng, Diệp Mặc kiếm hai mươi ngàn linh thạch lên thuyền, sau đó hắn mới biết được trên thuyền còn có phòng vip ba mươi ngàn linh thạch. Tuy nhiên với điều này Diệp Mặc cũng đành chịu, hắn cảm thấy lên thuyền kịp đã là may mắn rồi, không để ý nhiều đến phòng vip gì gì đó.

Không đợi bao lâu, thuyền đã bắt đầu rời bến thành Mạc Hải. Thấy vậy, Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được. Chỉ cần tới được thành Nam An thì hắn sẽ chẳng phải sợ Phùng Lão Thực nữa. Hơn nữa, hắn tin rằng một người ẩn dấu tu vi, trốn ở thành Mạc Hải luyện đan như Phùng Lão Thực chắc chắn sẽ không dám công khai lộ diện ở thành Nam An. Về phần Bác Dung, Diệp Mặc căn bản không để vào mắt.

Ngồi thuyền từ thành Mạc Hải đến thành Nam An cần tất cả sáu ngày. Diệp Mặc cũng không lãng phí khoảng thời gian này, hắn bắt đầu dùng “Thanh Uẩn đan” xung kích Kim Đan tầng chín viên mãn.

Chờ khi cập bến thành Nam An, Diệp Mặc đoán chừng mình cũng đã tăng lên Kim Đan viên mãn, sau đó đi bia đề danh Kim Đan để lại tên của mình, tiếp tục nghe ngóng tin tức mấy người Lạc Ảnh.

Diệp Mặc vẫn sử dụng Thiên Hoa đan để tu luyện, hơn nữa thỉnh thoảng cũng dùng thêm Thanh Uẩn đan, tốc độ tu luyện tuyệt đối không chậm. Có thể nói, nhờ vào Thiên Hoa đan, tốc độ tu luyện của hắn ở Kim Đan kỳ còn nhanh hơn những thiên tài trong thiên tài kia rất nhiều.

Hiện giờ hắn chỉ dùng Thanh Uẩn đan tu luyện, nhưng dù là Thanh Uẩn đan hạng nhất, hắn mới biết được tốc độ tu luyện chậm đến thế nào.

Sau bốn ngày trôi qua, khoảng cách của hắn đến Kim Đan viên mãn vẫn là còn một chút.

Mắt thấy còn hai ngày nữa sẽ tới thành Nam An, Diệp Mặc mới dừng việc tu luyện lại, hắn vừa mở cửa định ra ngoài đi dạo giải sầu thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ mấy ngày nay vẫn náo nhiệt như vậy? Dường như trên boong thuyền đang tụ tập rất nhiều tu sĩ, Diệp Mặc thấy thế cũng đi tới, đồng thời dùng thần thức quét qua. Trước đó hắn vẫn rất cẩn thận, dưới tình huống bình thường cũng không dùng thần thức tùy tiện, tuy nhiên đây là nơi công cộng, Diệp Mặc cũng không để ý nữa.

Chỉ có điều, gần như cùng lúc với thần thức của hắn phát ra, một cánh tay dính máu đã rơi xuống trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.