Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1055: Giết Bác Dung



Diệp Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Thái Y, bất luận cô gái này có tâm tư gì, hắn đều không muốn cùng nhóm với cô. Thế nhưng hắn cũng biết chính mình cùng cô ta cũng không thể xung đột, điều này không phải vì hắn sợ Văn Thái Y, mà vì khi hắn và Văn Thái Y xung đột Viên Quan Nam khẳng định là người đầu tiên đứng ra. Một khi như vậy thì dù hắn có muốn ẩn dấu thực lực cũng không có cách nào nữa rồi.

Bất luận là hắn đánh bại Viên Quan Nam hay là bình yên vô sự trong tay Viên Quan Nam, thì đều sẽ bại lộ tu vi đích thực của hắn, cái danh hiệu Ninh Tiểu Ma không có thực này của hắn sẽ lập tức vang dội.

Một tu sĩ Nguyên Anh có thể đi vào Vẫn Chân Điện thì không có gì đặc biệt, thế nhưng một người đi vào Vẫn Chân Điện còn có thể đánh bại tu sĩ Viên Quan Nam đệ tử được Vô Cực Tông yêu quí nhất, như vậy sẽ khiến toàn bộ Nam An Châu chú ý tới. Có thể sau một khắc, lai lịch của hắn toàn bộ sẽ bị điều tra rõ ràng, chuyện hắn ở thành Mạc Hải làm những gì, Điền Ngạo Phong chết ở Vô Tâm Hải như thế nào. Chỉ cần người muốn điều tra chi tiết đều có thể suy ra hắn.

Trừ phi hắn có thể giết hết toàn bộ mười mấy người trong nhóm. Trước không nói đến việc hắn căn bản không làm được, cho dù là hắn có thể, Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy.

Cho nên dù trong lòng ghét cô gái này, nhưng hắn chỉ có thể tận lực điều chỉnh ngữ khí của mình nhẹ nhàng nói:

- Văn sư muội, hay cô đi vào trước đi, lá gan của tôi rất nhỏ, vẫn còn chưa có quyết định. Nghe nói cấm địa Vẫn Chân rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn tùy tiện liền đem cái mạng nhỏ của tôi đánh mất. Thế nhưng trong lòng tôi thực rất cảm kích Văn sư muội đã để mắt.

Nói xong, Diệp Mặc miễn cưỡng bày ra một bộ dáng tươi cười ôm quyền hướng về Văn Thái Y.

Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, tuy rằng cô rất là không hiểu vì sao Văn Thái Y lại mời Diệp Mặc cùng tiến nhập cấm địa, thế nhưng dựa theo cách suy nghĩ của cô, loại con gái đẹp như Văn Thái Y mời Diệp Mặc, hắn phải lập tức đồng ý mới phải, thậm chí còn có thể bày ra bộ mặt nịnh bợ trơ tráo, vậy mà sao hắn lại từ chối? Có lẽ tên kia thật là kẻ sợ chết.

Văn Thái Y cũng thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt đề nghị của mình, Lăng Hiểu Sương không phải nói hắn là loại háo sắc sao? Mình ở đây chủ động mời hắn, vậy sao hắn lại cự tuyệt?

Loại con gái cao ngạo không gì sánh được như Văn Thái Y này, coi như là cô mời Diệp Mặc vì có mục đích riêng đi nữa, nhưng một khi Diệp Mặc cự tuyệt, trong lòng cô cũng cực độ khó chịu. Dựa theo suy nghĩ của cô, một khi cô đưa ra lời mời là hắn phải lập tức đi đến lấy lòng cô mới đúng, thế nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt rồi.

Cô liếc nhìn Diệp Mặc mới ánh mắt chế giễu một cái, sau đó nói với Viên Quan Nam:

- Viên sư huynh, chúng ta đi.

Viên Quan Nam dùng nhãn thần băng lãnh của mình nhìn lướt qua Diệp Mặc, y đã đem Diệp Mặc nhận định thành một kẻ đã chết. Y tin tưởng bản thân tại cấm địa Vẫn Chân tuyệt đối sẽ không ngã xuống, vì thế bất luận Diệp Mặc có tiến vào cấm địa Vẫn Chân hay không thì khi y đi ra đều sẽ đến lấy tính mệnh của Diệp Mặc.

Văn Thái Y và Viên Quan Nam đã đi vào, còn lại hơn mười người tu sĩ Nguyên Anh cũng đều tiến nhập cấm địa Vẫn Chân.

Lăng Hiểu Sương và mấy sư tỷ đi tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Mặc:

- Với tình trạng của anh hà tất phải làm như thế? Có khi cô gái đó thích anh thì sao, anh tự giải quyết cho tốt.

Tuy rằng mấy người sư muội đều nói Diệp Mặc liều mình cứu các cô ấy, thế nhưng ấn tượng ban đầu của cô là thế, đối với Diệp Mặc không có hảo cảm gì, chung quy là cô cho rằng Diệp Mặc có mục đích. Sở dĩ nói những lời này, là bởi vì trước đó Diệp Mặc xác thực là đã giúp Thanh Hàn.

Diệp Mặc sợ nhất là phải đi cùng Lăng Hiểu Sương, càng không muốn cùng cô động thủ, bởi vì một khi động thủ, Diệp Mặc khẳng định Lăng Hiểu Sương sẽ nhớ đến tên tu sĩ đi đề danh đã rời đi đêm đó.

Lời của Lăng Hiểu Sương vừa nói ra, Diệp Mặc lập tức trong mắt toát ra một tia vui sướng, hắn có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Sương nói:

- Kỳ... kỳ thực tôi, tôi đối với người khác đều là giả... tôi lần đầu tiên thấy cô thì...

- Vô sỉ...

Lăng Hiểu Sương không ngăn được sự phẫn nộ, mắng Diệp Mặc một câu, xoay người chạy ào vào cổng vòm hình lục giác chữ "Cấm".

Mấy sư tỷ của nàng cũng đồng dạng thất vọng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, xoay người đi vào cấm địa.

May mà lúc này Văn Thái Y không ở đây, nếu không khi ả thấy Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của mình, lại đối với Lăng Hiểu Sương lộ ra bộ dáng háo sắc như vậy, nói không chừng hiện tại đã nổi bão rồi.

Lúc này ở bên ngoài bãi đá tảng ngoại trừ Diệp Mặc còn chưa đi vào, chỉ còn có Bác Dung nữa thôi. Bác Dung trong lòng âm thầm nóng ruột, y và Diệp Mặc có cùng một ý nghĩ như nhau, y cũng không quan tâm đến cái gì là cấm địa Vẫn Chân, cái y quan tâm là "Khổ Trúc". Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Thế nhưng hiện tại hầu hết mọi người đều đã đi vào rồi, sao mà cái tên Ninh Tiểu Ma này vẫn còn không đi vào?

Ngay khi y chuẩn bị hỏi Ninh Tiểu Ma một câu, thì đối phương đột nhiên quay đầu lại cười với y rồi nói:

- Anh Bác, từ biệt lần trước cũng đã khá lâu, không biết anh có khỏe không?

Tu vi Diệp Mặc lúc này đã là Nguyên Anh tầng ba, coi như là Bác Dung có "Tiểu Na Di phù", thế nhưng một khi hắn đã có đề phòng, hắn có thể nắm chắc tại thời điểm Bác Dung phát động "Tiểu Na Di phù" bản thân có thể chế trụ đối phương lại. Hơn nữa Diệp Mặc cũng tin tưởng, "Tiểu Na Di phù" có được một tấm đã là rất may mắn rồi, hắn thật không tin Bác Dung có đến hai tấm như thế.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình là "Anh Bác", Bác Dung cả người chấn động, nhất thời kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, khi Diệp Mặc gỡ "Nặc Sa" xuống, nhìn chằm chằm vào Bác Dung rồi châm chọc:

- Anh Bác thực sự là người mau quên, nhanh như vậy đã không nhận ra tôi rồi. Anh lần trước còn nói sẽ không bỏ qua cho tôi mà, sao nhanh như vậy mà đã quên rồi, thật khiến tôi thất vọng.

- Mày là Diệp Mặc?

Mồ hôi lạnh trên người Bác Dung chảy xuống, y hiện tại rất sợ Diệp Mặc. Tu sĩ này không biết từ nơi nào tới, không chỉ xảo quyệt, hơn nữa thực lực bản thân căn bản mình cũng không thể so sánh. Nếu bản thân y tấn cấp Nguyên Anh tầng một, thì đối phương cũng đã là Nguyên Anh rồi. Không cần nói, trước đây y không phải là đối thủ của Diệp Mặc, hiện tại càng khẳng định mình không phải là đối thủ của đối phương.

Đúng như Diệp Mặc suy đoán, chỉ có một "Tiểu Na Di phù"

- Hóa ra là anh Diệp, lần trước tôi và anh có chút hiểu lầm, lần này Bác mỗ xin được tạ lỗi.

Sự khiếp sợ của Bác Dung qua đi, lập tức nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

- Xin lỗi thì không cần, tôi thật ra muốn biết một chút cha anh tên gọi là gì?

Bác Dung sau khi nghe thấy lời Diệp Mặc, trong mắt của y càng thêm chấn động, Diệp Mặc vô duyên vô cớ hỏi đến tên của cha y là có ý gì? Nói rõ đối phương có khả năng đã biết rõ âm mưu của Bác gia rồi.

- Vì sao mọi người đều tiến vào rồi, anh còn chưa đi vào? Anh sao tìm được trận pháp ẩn nấp của Du Bạch Sinh tiền bối?

Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Bác Dung mà hỏi, nếu như không phải muốn có một vài tin tức hữu dụng từ trong miệng của Bác Dung, hắn đã lấy ra "Tử Đao" rồi.

Trong lòng Bác Dung chậm rãi trầm xuống, những lời Diệp Mặc nói cho thấy hắn rất có thể biết chuyện "Khổ Trúc" rồi. Hắn hỏi tên của cha mình, nhất định là do hắn đã gặp được Du Nương Yến, Bác Dung trong lòng nghi hoặc, Du Nương Yến vì sao chưa chết, còn gặp được Diệp Mặc?

- Mày muốn thế nào mới có thể buông tha tao?

Bác Dung hiểu rõ Diệp Mặc đã biết việc này, nên cũng thức thời cố gắng đưa ra điều kiện.

- Buông tha cho mày?

Diệp Mặc thản nhiên cười:

- Tao chưa từng nghĩ tới sẽ buông tha cho mày, tao đáp ứng qua mấy người là sẽ giết mày, hơn nữa chính bản thân tao cũng muốn giết mày. Thế nhưng mày có thể trả lời tao, mày ở lại đây có đúng là bởi vì tìm biện pháp lấy "Khổ Trúc" không? Tao thật ra có thể cho mày một con đường sống nếu như mày đem Nguyên Anh của mày giao cho Lý Thiên Bình.

- Hóa ra là tiện nhân kia...

Bác Dung chợt hiểu ra, hóa ra Diệp Mặc biết đến tất cả mọi chuyện đều là do Lý Thiên Bình nói cho, nhưng y không biết rằng hầu hết việc Diệp Mặc biết được đều là do Du Bạch Sinh nói.

Hai cha con y trăm phương ngàn kế chính là vì "Khổ Trúc", lúc này không có "Khổ Trúc", Bác Dung đã tuyệt vọng lắm rồi, hiện tại lại bị Diệp Mặc uy hiếp, trong lại càng thêm phiền muộn không ngớt. Nhưng muốn y nói ra tất cả về "Khổ Trúc" thì y tuyệt đối không làm như vậy.

Bác Dung căn bản là không muốn cùng Diệp Mặc nói tiếp nữa, một trường kiếm màu tro được lấy ra, kiếm được rút ra mang theo một âm thanh bén nhọn, rất khó nghe. Chuôi kiếm màu tro này Diệp Mặc nhận ra được, trước đó đã tìm được từ trong nhẫn của Du Bạch Sinh, một món chân khí hạ phẩm gọi là "Hôi Tước kiếm".

Trước Diệp Mặc còn không biết vì sao thanh kiếm này lại tên là "Hôi Tước kiếm", thế nhưng khi Bác Dung luyện hóa thành kiếm này rồi, khi rút ra lại mang theo âm thanh bén nhọn của chim tước, khiến Diệp Mặc có chút hiểu rõ thêm về tên của thanh kiếm này. Loại kiếm này rất cổ quái, nhưng lại có thể khiến thực nguyên của tu sĩ khác tan rã.

Chỉ là chân nguyên của Diệp Mặc đích thực hơn xa Bác Dung, Bác Dung vừa mới rút "Hôi Tước kiếm", "Tử Đao" của Diệp Mặc cũng mang theo ba đường đao quang màu tím bổ đến rồi.

Bác Dung hết sức xảo quyệt, y không muốn nói ra, Diệp Mặc cũng không có tâm tình cũng y dong dài. Một chiêu "Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao" này của Diệp Mặc đã nói rõ không muốn Bác Dung có bất cứ cơ hội chạy trốn nào.

Sau khi Bác Dung lấy ra "Hôi Tước kiếm", lập tức phun ra một ngụm máu, ngay cả chiêu thức thứ nhất cũng chưa có đánh ra, đã chuẩn bị dùng Huyết độn chạy trốn rồi. Y căn bản là không có ý muốn cùng Diệp Mặc liều mạng, lần trước đối địch với Diệp Mặc y vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, tên tu sĩ lai lịch bất minh này thật quá mức kinh khủng.

Chỉ là y lập tức cảm giác được chân nguyên toàn thân nhanh chóng bị trói buộc, không có cách nào thoát khỏi phạm vi đang đứng.

Lúc này trong lòng Bác Dung tràn ngập kinh hãi, y nghĩ không ra Diệp Mặc một chiêu đã có thể chế trụ được chân nguyên của y, việc này biểu thị cho việc y không có cách nào để dùng Huyết độn. Mà "Hôi Tước kiếm" được y xuất ra cũng vì chân nguyên không đủ nên cũng bị trói buộc, phát ra một âm thanh "Ua...".

Lúc này trong lòng Bác Dung cực kỳ hối hận, nếu như vừa rồi y không phải một lòng muốn đào tẩu, mà là dùng "Hôi Tước kiếm" cùng chiến đấu với đối phương một phen, coi như là đánh không lại thì y cũng có thể tìm cơ hội để chạy. Thế nhưng hiện tai y đem hầu hết chân nguyên để sử dụng Huyết độn rồi cho nên "Hôi Tước kiếm" không có chút tác dụng nào nữa.

Khi Bác Dung còn đang hoảng sợ, đao thứ hai của Diệp Mặc đã bổ tới, mang theo sát ý cường mãnh của "Tử Đao". Toàn thân Bác Dung trở nên lạnh giá, y lúc này đã hiểu rõ tu vi của Diệp Mặc không chỉ lợi hại hơn y rất nhiều, mà còn không phải là tu sĩ Nguyên Anh tầng một. Loại chân nguyên hùng hậu này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tầng ba cũng không nhất định có được.

Tuy rằng hắn còn muốn cầu xin Diệp Mặc tha thứ, thế nhưng "Huyễn Vân Phi Toàn Đao" của Diệp Mặc đã đem thân thể của Bác Dung bổ ra thành mảnh nhỏ. Một viên Nguyên Anh nhỏ vừa chạy ra đã bị đao quang của Diệp Mặc cuốn vào, biến thành một cục năng lượng tiêu tán trong không trung rồi.

Ban đầu Diệp Mặc định đem Nguyên Anh của Bác Dung cho Lý Thiên Bình, thế nhưng nghĩ đến "Khổ Trúc" liên quan quá lớn, vạn nhất có ai đó biết được tin từ Nguyên Anh, thì hắn tựu xong rồi. Cuối cùng hắn quyết định tiêu diệt Nguyên Anh của Bác Dung chỉ để lại cái đầu của Bác Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.