Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1088: Chưa hiện thân tên tuổi đã nổi



Với tư cách là đệ nhất Đan Tức Lâu của Đan Thành, bên trong rất rộng lớn cũng giống như một quảng trường mô hình nhỏ. Bốn người Diệp Mặc sau khi tới cửa Đan Tức Lâu liền phát hiện, bên trong đã có ít nhất là một trăm tên đan sư.

Diệp Mặc phát hiện những đan sư này quần tụ cùng một chỗ, hoặc là thảo luận với nhau, hoặc là tranh chấp gì đó. Có một bộ phận đan sư thậm chí tiến hành luyện đan tại hiện trường, mùi đan dược bay ra xung quanh, càng làm tăng thêm bầu không khí cho Đan Tức Lâu.

Ở cửa Đan Tức Lâu có hai vị Đan Đồng, thấy bốn người Phùng Lăng đến. Đan Đồng vội vàng bước lên phía trước hành lễ. Diệp Mặc cho rằng Phùng Lăng sẽ đưa ra thiếp mời, vì trước đó gã nói là gã có nhận được thiếp mời. Không ngờ Phùng Lăng chỉ là đưa ra huân chương Đan Vương của gã. Đan Đồng giản đơn nhìn qua huân chương của Phùng Lăng một chút, rồi kính cần mang huân chương trả lại cho Phùng Lăng.

Diệp Mặc thấy thế cũng tiện tay lấy huân chương của mình ra đưa cho Đan Đồng. Đan Đồng nghi hoặc nhìn thoáng qua Diệp Mặc, nhưng vẫn rất kính cẩn tiếp nhận huân chương nhìn một chút rồi trả lại cho Diệp Mặc.

Sau khi kiểm tra xong. Đan Đồng lập tức cao giọng kêu lên:

- Thiên Tinh Phái Đan Vương Lăng Tinh nhất phẩm - Phùng Lăng, tán tu Linh đan sư thất phẩm Lạc Tiểu Mặc tới...

Theo tiếng gọi của Đan Đồng, rất nhiều đan sư bên trong Linh Tức Lâu đều quay đầu lại nhìn. Duẫn Phán Điệp dường như không nói gì nhìn Diệp Mặc một chút, còn có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Cảnh Anh Ly nhỏ giọng nói thầm bên tai Diệp Mặc:

- Huân chương của anh không cần lấy ra đâu, chỉ cần có huân chương của Đan Vương Phùng Lăng chúng ta cũng có thể vào được. Nếu như không có huân chương của Đan Vương Phùng Lăng, dùng huân chương Linh đan sư thất phẩm của anh cũng không thể vào được đâu.

Diệp Mặc có chút xấu hổ thu hồi huân chương của mình, thì ra chính mình còn phải ăn theo danh thế của Đan Vương Phùng Lăng này. Thế nhưng hiện tại hắn cũng biết ở Đan Thành chứng thực Đan Vương, mỗi người đều có biệt hiệu riêng, ví dụ như Đan Vương Lăng Phong là Đan Vương Lăng Tinh. Nói không chừng sau này nếu hắn được chứng thực Đan Vương, cũng có một biệt hiệu Đan Vương cũng nên.

- Phùng đạo hữu...

- Anh Phùng...

Bốn người Diệp Mặc tiến vào Linh Tức Lâu, lập tức đã có người tới chào hỏi, chứng tỏ danh tiếng của Phùng Láng không nhỏ nha.

Ngay cả Duẫn Phán Điệp, cũng có rất nhiều người tiến lên chào hỏi, có lẽ là hướng về phía danh hiệu thập đại mỹ nữ Nam An. Chỉ có hai người Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly không có người nào tới chào hỏi, Cảnh Anh Ly thì quá xấu, mà Diệp Mặc chỉ là một Linh đan sư thất phẩm, có thể là sự tồn tại thấp nhất ở bên trong này, căn bản là không có người để ý tới.

Phùng Lăng thành thạo nói chuyện với những đan sư tới chào hỏi gã, đồng thời đem mấy người Diệp Mặc đều giới thiệu. Phỏng chừng là nể mặt Phùng Lăng, cũng có mấy đan sư tới chào hỏi Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.

Rất nhanh ở đây đã hình thành một vòng tròn người nho nhỏ, bắt đầu đàm luận đan đạo.

Diệp Mặc chi nghe bọn họ nói chuyện về việc mình đã luyện chế ra đan dược gì, tỉ lệ thế nào, hoặc là ai có thể lọt vào danh sách mười người đứng đầu trong đại hội thi đấu Đan Vương. Chỉ nghe như vậy mà Diệp Mặc cũng cảm thấy vô cùng buồn chán.

Giữa lúc Diệp Mặc muốn rời đi, chợt nghe thấy ở một góc của Đan Tức Lâu phát ra tiếng tranh cãi.

Đan Tức Lâu vốn có bầu không khí rất hài hòa, tuy rằng quan điểm mọi người bất đồng, thế nhưng cũng không tranh cãi đến nông nỗi này, tiếng tranh cãi vừa nổi lên, nhất thời hấp dẫn toàn bộ đan sư hoặc Đan Vương ở Đan Tức Lâu, tất cả mọi người đều nhìn qua đó.

Lúc này một gã đan sư đầu hói bỗng nhiên đứng ra giữa các đan sư ở Đan Tức Lâu ôm quyền sau đó cao giọng nói:

- Các vị đan đạo bằng hữu, tôi sở dĩ cãi nhau với Đan Vương Hồ Mân là bởi vì Đan Vương Hồ Mân nói "Dẫn thần thảo", có thể nhập đan, thậm chí còn nói có người luyện chế ra "Chức thần đan" rồi. Tôi bảo y nói ra người luyện chế ra chức thần đan là ai ở nơi nào, thế nhưng y lại không nói ra được. Cuối cùng y bực mình, không ngờ nói là một tu sĩ của Bắc Vọng Châu.

Nói đến đây, tên đan sư đầu trọc càng ngẩng cao:

- Mọi người đều biết dược tính của "Dẫn thần thảo" căn bản không thể bó buộc, vô số đan đạo tiền bối đă chứng minh được "Dẫn thần thảo" không thể nhập đan.

Mà đan sư Hồ Mân vì muốn thể hiện kiến thức của mình, không ngờ ngay cả lời như thế cũng dám nói ra. Những người luyện đân như chúng ta là không ngừng học hỏi, thế nhưng cái chính vẫn phải căn cứ vào hiện thực, bằng không sẽ hại người hại mình. Tôi cũng không muốn đánh giá thấp Bắc Vọng Châu, trình độ tu chân và luyện đan của Nam An Châu chúng ta là đứng đầu ở Lạc Nguyệt, cho dù Dẫn thần thảo có thể nhập đan, lẽ nào Bắc Vọng Châu còn có thể thành công trước Nam An Châu.

- Đúng vậy, tôi đồng ý với Đan Vương Kỳ Dương, "Dẫn thần thảo" làm sao có thể nhập đan? Trên đại lục Lạc Nguyệt có bao nhiêu Đan Vương tài năng lừng lẫy? Bọn họ cũng không thể đem Dẫn thần thảo nhập đan. Bắc Vọng Châu lại có người có thể đem Dẫn thần thảo nhập đan, chuyện này cũng quá buồn cười rồi.

Lập tức có tu sĩ phụ họa lời của tên Đan Vương đầu hói kia.

Không đợi người này nói xong, càng nhiều đan sư đều bắt đầu phụ họa lời của Đan Vương đầu hói tên Kỳ Dương kia.

- Đúng vậy, nếu như Dẫn thần thảo thực sự có thể nhập đan, cho dù là tu sĩ Bắc Vọng Châu phát hiện ra, vậy phương thuốc này cũng đã truyền đến Đan Thành rồi chứ. Dùng Dẫn thần thảo, luyện chế ra Chức thần đan tôi không cần phải nói, mọi người đều có thể biết nó sê trân quý biết bao, không có khả năng đến bây giờ chúng ta còn chưa biết.

Diệp Mặc lại cảm giác có chút buồn cười, những người này lại hoài nghi Dẫn thần thảo, có thể nhập đan được hay không, nếu như ở Bắc Vọng Châu, việc này căn bản là không cần hoài nghi. Bởi vì Dẫn thần thảo, là do hắn nhập đan luyện chế ra Chức thần đan.

Diệp Mặc thật ra chú ý tới tên Đan Vương Hồ Mân người đang giúp hắn tranh luận kia. da hơi sạm đen, thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, hơn nữa trên người mang theo một loại khí tức cực nóng, vừa nhìn đã biết y có một mồi lửa kỳ dị.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người phản bác y, Đan Vương Hồ Mân bỗng nhiên sắc mặt giận dữ cũng đứng ra nói:

- Cố Mân Tiềm tôi không nói láo, Chức thần đan sở dĩ không lưu truyền đến Nam An Châu chúng ta, không phải vì không luyện chế ra đan dược, mà là bởi vì tu sĩ luyện chế ra Chức thần đan đã bị mất tích rồi. Hơn nữa phương thuốc Chức thần đan cũng đã truyền ra rồi, cái phương thuốc kia tôi đã có.

- Ha ha, anh Hồ Mân ơi, tôi biết anh không nói láo, tôi cũng không biết từ đâu anh nghe được thông tin này.

- Một người tu sĩ thiên tài như vậy lại đột nhiên mất tích, lại không có ai đi tìm hắn? Coi như là hắn mất tích rồi, nếu vậy phương thuốc Chức thần đan anh Hồ Mân đã có, vậy mời anh Hồ Mân luyện chế một lò Chức thần đan thử xem?

Nghe xong lời Hồ Mân - Đan Vương Cố Mân Tiềm nói, lại có tu sĩ khinh thường nói thêm.

- Tôi không luyện chế được.

Sắc mặt Cố Mân Tiềm có chút đỏ bừng, hiển nhiên là rất xấu hổ.

Không đợi tên tu sĩ châm chọc Cố Mân Tiềm kia tiếp tục nói, một gã tu sĩ thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi đứng dậy.

Tên tu sĩ này đứng ra vẫn chưa nói gì, thanh âm xung quanh liền nhỏ xuống, hiển nhiên tên tu sĩ trẻ tuổi này uy vọng rất cao.

Diệp Mặc cũng dùng thần thức quan sát tên tu sĩ này một chút, vẻ mặt cho thấy y khoảng ba mươi tuổi, đã là Tu vi Ngưng Thể, hơn nữa khí thế thâm trầm, hiển nhiên là ăn đan dược trú nhan rồi. Căn bản nhìn không ra tuổi của y.

Thấy Diệp Mặc quan sát tên tu sĩ tuổi còn trẻ này, Cảnh Anh Ly nhỏ giọng nói bên tai Diệp Mặc:

- Đây là Quý Bưu Đình thiên tài của tông môn tám sao Thiên Dược Hồ, Đan Vương Sinh Đình tử phâm. Nghe nói đại hội Đan Vương lần này, y là ứng cử viên cho chức quán quân.

Diệp Mặc trong lòng thất kinh, người này là một Đan Vương tứ phẩm cũng đã quá lắm rồi, lại còn tu luyện tới Ngưng thể trung kỳ, thật sự là nghịch thiên.

- Chúng ta nghe Đan Vương Sinh Đình nói.

Đã có tu sĩ nói ra như vậy, kỳ thực không cần gã nhắc nhở, không khí xung quanh đã yên tĩnh trở lại.

Quý Bưu Đình gật đầu, sau đó nhìn về phía cố Mân Tiềm nói:

- Đan Vương Hồ Mân. tôi tin tưởng nhân phẩm của anh. Chỉ là chuyện 'Dẫn thần thảo" nhập đan nghe quá khó tin, chúng ta luyện đan cũng biết "Dẫn thần thảo", khi hóa dịch dược tính tự động tiêu tan, căn bản là không có cách nào ngưng tụ, cho dù Đan Vương cửu phẩm cũng không thể làm cho dược tính của Dẫn thần thảo ngưng tụ. Không biết Đan Vương Hồ Mân nói Dẫn thần thảo nhập đan, là từ đâu biết được thông tin này? Vậy phương thuốc Chức thần đan là như thế nào? Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc này Cố Mân Tiềm cũng tỉnh táo lại, y nghe xong lời Quý Bưu Đình nói, liền ôm quyền nói:

- Đan Vương Sinh Đình, việc này đúng là có thực, ngọn nguồn ra sao tôi không thể nói cho các anh biết được. Thế nhưng tôi có thể nói cho các anh biết, người đó tên là Diệp Mặc, trong đại hội luyện đan danh nhân đường ở Bắc Vọng Châu đã sử dụng Dẫn thần thảo, luyện chế ra Chức thần đan, đồng thời đoạt được vị trí đệ nhất luyện đan danh nhân đường.

Đan Tức Lâu lại nổi lên một trận ồn ào, thế nhưng Quý Bưu Đình không châm chọc Cố Mân Tiềm, mà lại lần nữa thận trọng hỏi:

- Vậy lẽ nào người này chính là Đan Vương tam phẩm hoặc là cao hơn cũng nên?

Cố Mân Tiềm lắc đầu nói:

- Đều không phải, nghe nói chỉ là một Linh đan sư mà thôi, lúc trước khi hắn luyện chế Chức thần đan, nghe nói mới chi là tu vi Trúc Cơ. Tôi biết ý tứ của anh Bưu Đình, thế nhưng cho dù biết phương thuốc Chức thần đan chúng ta cũng không luyện chế được. Đây không phải là sự khác nhau giữa Đan Vương và đan sư, mà là bởi vì Chức thần đan cần một thủ pháp luyện đan kỳ lạ.

- Có thể mang phương thuốc Chức thần đan cho tôi xem một chút được không?

Quý Bưu Đình lại lần nữa nói.

Cố Mân Tiềm không chần chừ, lập tức lấy phương thuốc Chức thần đan ra đưa cho Quý Bưu Đình. Có thể là vì Quý Bưu Đình có địa vị rất cao, khi y xem phương thuốc Chức thần đan, đã không ai châm chọc Cố Mân Tiềm nữa. Kỳ Dương kẻ ghen ghét Đan Vương Cố Mân Tiềm cũng không nói cái gì nữa.

Cảnh Anh Ly vẻ mặt kinh dị nhìn Diệp Mặc, đột nhiên truyền âm:

- Chức thần đan, thực sự có thể luyện chế ra?

Lúc này cô đã biết Diệp Mặc dĩ nhiên là đến từ Bắc Vọng Châu, hơn nữa còn là đệ nhất luyện đan danh nhân đường Bắc Vọng Châu. Từ lời nói của Cố Mân Tiềm, cái tên Diệp Mặc này hiển nhiên là nhân vật hàng đầu ở Bắc Vọng Châu.

Diệp Mặc nhìn Cảnh Anh Ly cười khổ một chút, nhưng không truyền âm, mà là nói thẳng:

- Tôi nghĩ là có thể, nếu không Đan Vương Hồ Mân cũng sẽ không nói như vậy đâu.

Cảnh Anh Ly là người thông minh cỡ nào, vừa rồi bởi vì đã biết lai lịch của Diệp Mặc nên đột nhiên kinh ngạc mà thôi, hiện tại cô nghe được Diệp Mặc không có truyền âm, biết mình vừa rồi truyền âm chẳng khác nào bịt tai trộm chuông.

Cô nghĩ không sai, tuy rằng Diệp Mặc nắm chắc truyền âm không để cho người khác nghe được, thế nhưng Cảnh Anh Ly làm không được. Sở dĩ Diệp Mặc vừa dứt lời, Quý Bưu Đình liền quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc.

- Làm sao anh biết Chức thần đan khẳng định có thể luyện chế ra? Tôi xem phương thuốc này, tuy rằng có rất nhiều sức tưởng tượng và sức sáng tạo, thế nhưng muốn luyện chế ra Chức thần đan hiển nhiên là không có khả năng.

Hiển nhiên y đã nghe thấy được Cảnh Anh Ly truyền âm.

- Đồ mít đặc, chỉ là không biết trời cao đất dày mà thôi.

Nghe được Quý Bưu Đình phủ định phương thuốc Chức thần đan, lập tức đã có người giáo huấn Diệp Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.