Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1091: Ta không xứng



- Cô gái tên Cầm Mộ Tâm kia là ai? Anh biết cô ta?

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc nhận Cố Mân Tiềm ở lại, cũng âm thầm vui mừng thay y. Đồng thời cũng rất hiếu kỳ với cô gái tên Cầm Mộ Tâm kia, còn trẻ mà đã là một Đan Vương nhất phẩm rồi, hơn nữa lại hiểu rất rõ Diệp Mặc. Nếu như không phải là người hiểu rõ Diệp Mặc, thì khẳng định cô sẽ không nói người mà cô ấy kính phục nhất là Diệp Mặc rồi.

Đối với điểm ấy Cảnh Anh Ly cũng tràn đầy đồng cảm, cô cùng Diệp Mặc tiếp xúc càng nhiều, thì hiểu hắn càng ít.

Sau khi Cố Mân Tiềm nhắc tới Cầm Mộ Tâm, Diệp Mặc cũng đã hiểu rõ rồi, Cầm Mộ Tâm và hắn cũng cũng có mặt trong đại hội luyện đan danh nhân đường và 'Sa nguyên dược cốc', khi mình ở 'Sa nguyên dược cốc' còn thu tiền mãi lộ, cô cũng ở trong số đó. Nếu như là cô ấy thì đối với việc mình luyện chế ra 'Chức Thần đan' cũng quả thực là nắm rõ như lòng bàn tay.

- Một người bạn bình thường mà thôi.

Diệp Mặc thuận miệng trả lời, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Cảnh Anh Ly rồi nói:

- Cảnh sư tỷ, cảm tạ cô đã hỗ trợ tôi lấy được một chỗ tham gia Đan Vương đại hội, nếu như Cảnh sư tỷ có chuyện gì đó thì có thể đi trước. Nếu như không có chuyện gì, thì có thể ở lại đây ngưng kết nguyên thần, tấn cấp tu vi Hư Thần.

Cảnh Anh Ly gật đầu:

- Được, tôi hiện tai cũng không có chuyện gì cần làm, giờ tôi chỉ sợ khi tấn cấp Hư Thần xảy ra chuyện, lại khiến anh bỏ lỡ đai hội Đan Vương thôi. Nếu anh đã nói vậy thì hiện tại tôi có thể ở chỗ này tấn cấp Hư Thần vậy.

Ngay hôm đó, Diệp Mặc và Cố Mân Tiềm còn có Cảnh Anh Ly ba người cùng rời khỏi Đan thành, ở cách bên ngoài Đan thành mấy trăm dặm. Cảnh Anh Ly bắt đầu tu luyện tấn cấp Hư Thần, Diệp Mặc hỗ trợ cô bố trí Tụ linh trận, sau khi hoàn thành thì cùng Cố Mân Tiềm hộ pháp cho Cảnh Anh Ly.

Cảnh Anh Ly xuất thân từ một môn phái chín sao, hộ giáp trên người đều là linh khí cực phẩm, lại còn có một chiếc sáo ngọc chân khí hạ phẩm, ngoài ra còn có một tấm chắn bán chân khí.

Lôi kiếp Hư Thần mặc dù là cửu cửu Lôi Kiếp, thế nhưng đối với Cảnh Anh Ly mà nói cũng không phải là uy hiếp quá lớn.

Diệp Mặc thấy Cảnh Anh Ly độ Lôi Kiếp cũng không có vất và đến chết đi sống lại như hắn, nên cũng không ra tay giúp cô. Thế nhưng hắn thấy Lôi Kiếp của Cảnh Anh Ly là cửu cửu Lôi Kiếp thì cũng nhớ tới Lôi Kiếp của mình khi tấn cấp lên Nguyên Anh cũng chính là cửu cửu Lôi Kiếp. Thậm chí uy lực Lôi Kiếp của hắn so với Lôi Kiếp của Cảnh Anh Ly còn lớn hơn, lúc này Diệp Mặc mới biết khi mình tấn cấp Nguyên Anh, cũng đã phải đối mặt với Lôi Kiếp của tu sĩ tấn cấp Hư Thần rồi, nói cách khác Lôi Kiếp hắn phải độ chính là cao hơn một tầng so với người khác.

Nhìn Cảnh Anh Ly tuy rằng chỉ bị chút thương tổn trong khi độ kiếp, vậy mà trong lòng Diệp Mặc phiền muộn vô cùng, không ngờ Tam sinh quyết của mình tu luyện quá mức nghịch thiên rồi, ngay cả Lôi Kiếp so với người khác cũng cao hơn hẳn một cấp. Người ta độ Tứ Cửu Lôi Kiếp, còn hắn phải độ Cửu Cửu Lôi Kiếp, không biết lần tới độ kiếp thì sẽ là cái loại Lôi Kiếp gì đang đợi mình nữa.

Trong khi Cảnh Anh Ly độ kiếp tấn cấp Hư Thần, cách đó không xa ở Đan thành có nhiều tu sĩ đều bị hấp dẫn đến, phần lớn là tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh, bọn ho muốn tham quan và học tập lôi kiếp Hư Thần. Mà bởi vì có Diệp Mặc và một tu sĩ Hư Thần đỉnh là Cố Mân Tiềm hộ pháp nên cũng không có ai dám vọng động. Chỉ đến khi Lôi Kiếp của Cảnh Anh Ly kết thúc, mới có thêm một vài tu sĩ cao cấp đi tới.

Sau một ngày một đêm, khi Cảnh Anh Ly vượt qua hết Lôi Kiếp, tấn cấp Hư Thần và ổn định tu vi của mình thì đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Hư Thần tầng một rồi.

Tuy rằng Cảnh Anh Ly chỉ là tấn cấp Hư Thần tầng một, cảnh giới còn chưa hoàn toàn ổn định, thế nhưng Diệp Mặc biết, trước kia thì hắn có thể đánh bại được Cảnh Anh Ly, nhưng hiện tại thì hắn chắc không phải là đối thủ của cô rồi.

- Chị, không ngờ chị đã tấn cấp Hư Thần rồi?

Một giọng nói mang theo sự vui mừng vang lên từ xa, Diệp Mặc căn bản không cần nhìn cũng biết người đến là ai, chính là em gái của Cảnh Anh Ly - Cảnh Anh Mộng.

Diệp Mặc có cảm giác hai chị em này có chút cổ quái, thế nhưng Cảnh Anh Ly không nói tới, mà hắn cũng chẳng bao giờ hỏi. nguồn TruyenFull.vn

Cảnh Anh Mộng một thân váy áo xanh biếc, như một chú hồ điệp bay tới, ở phía sau cô còn có một lão tu sĩ Ngưng Thể, phỏng chừng là hộ vệ của cô.

Quả nhiên lão kia sau khi nhìn thấy Cảnh Anh Ly, lập tức khom người nói:

- Bái kiến đại tiểu thư, môn chủ biết tiểu thư ở bên ngoài thành độ kiếp, nên nhắn tiểu thư sau khi độ kiếp xong thì đến nơi dừng chân của môn phái ở Đan thành.

Cảnh Anh Ly nhíu mày hỏi:

- Cha ta đã tới?

- Đúng vậy, chị à, lần này đại hội Đan Vương của Đan thảnh có rất nhiều môn phái tới. Huyền Âm các chúng ta cũng muốn nhân cơ hội này tuyển nhận hai Đan Vương cung phụng, vì vậy cha cùng với mấy vị trưởng lão đã tới.

Cảnh Anh Mộng chủ động trả lời.

Cô nói xong thì lại tiếp tục hỏi lại lời khi này:

- Chị, chị sao có thể ở bên ngoài độ kiếp thế? Như vậy quá nguy hiểm rồi. Thế nhưng chị tấn cấp Hư Thần rồi, em thực sự rất vui!

Cảnh Anh Ly nhìn Cảnh Anh Mộng rồi nhàn nhat nói:

- Cảm ơn em rồi, thế nhưng đã có bạn của chị hỗ trợ hộ pháp, nên không có vấn đề gì.

Nói xong Cảnh Anh Ly nhìn về phía Diệp Mặc, gật đầu một cái.

Cảnh Anh Mộng cũng nhìn thấy Diệp Mặc và Cố Mân Tiềm, lập tức đi tới trước hai người thi lễ:

- Đa tạ hai vị đã hộ pháp giúp chị của tôi, Anh Mộng xin cảm tạ.

Diệp Mặc nhẹ nhàng cười, không nói gì, Cố Mân Tiềm lại vội vàng khom người đáp lại:

- Vì Anh Ly tiểu thư hộ pháp đó là vinh hạnh của Cố mỗ, tiểu thư không cần phải cảm ơn.

Cảnh Anh Mộng nhíu mày, Diệp Mặc chỉ có tu vi Nguyên Anh tầng năm, mà tu vi của Cố Mân Tiềm thì cô đã không nhìn thấy rõ được. Hiển nhiên Cố Mân Tiềm ít nhất cũng là tu sĩ Hư Thần. Mà cái tên Nguyên Anh tầng năm này vẫn đứng ở phía trước của tu sĩ Hư Thần, hơn nữa tựa hồ không hề để ý đến lời cám ơn của mình. Lẽ nào hắn cũng giống như mình, là thiếu chủ của môn phái chín sao nào đó?

Cảnh Anh Ly cũng không giới thiệu hai người Diệp Mặc cho Cảnh Anh Mộng, mà đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:

- Tiểu Mặc, Đan Vương Hồ Mân, tôi phải quay về tông môn rồi, chúng ta sau này còn gặp lại, chúc hai người có thể đạt được thành tích cao trong đại hội Đan Vương.

Nếu là người của Huyền Âm các đã đến, hơn nữa còn là Cảnh Anh Mộng em gái của Cảnh Anh Ly, Diệp Mặc nghĩ Cảnh Anh Ly phải trở về cũng là chuyện bình thường. Hắn đối với Cảnh Anh Ly tỏ ý cảm kích nói:

- Cảnh sư tỷ, thực sự rất đa tạ cô, nếu như không phải có cô, tôi bây giờ vẫn đang lòng vòng ở Đan thành mà không có chút đầu mối nào.

Cảnh Anh Ly mỉm cười:

- Sau này cứ gọi tôi Anh Ly sư tỷ đi, vậy tôi đi trước, đến khi đại hội thi đấu bắt đầu, tôi sẽ tới cổ vũ cho anh.

Nói xong Cảnh Anh Ly bắt chuyện với Cảnh Anh Mộng một chút rồi nhanh chóng cùng với tên tu sĩ Ngưng Thể kia rời đi.

- Chị, chị nói cái người vừa rồi là Đan Vương Hồ Mân? Là Đan Vương Hồ Mân ven Thanh Hồ?

Thẳng đến khi Cảnh Anh Mộng và Cảnh Anh Ly đã đi thật xa rồi, Cảnh Anh Mộng mới kịp phán ứng lại, ngạc nhiên mà lên tiếng hỏi.

Cảnh Anh Ly tùy ý gật đầu:

- Đúng vậy, hắn chính là Đan Vương Hồ Mân.

Cảnh Anh Mộng nghe xong càng hiếu kì hỏi lại:

- Hắn là Đan Vương Hồ Mân, vậy người thanh niên gọi là Tiểu Mặc bên cạnh hắn là ai? Chẳng lẽ là đệ tử của Đan Vương Hồ Mân? Thế nhưng em thấy hắn có chút không hiểu lễ phép? Vị Đan Vương Hồ Mân này cũng quá dung túng hắn rồi.

Nói xong cô cũng không có đợi Cảnh Anh Ly trả lời mà lại hỏi tiếp:

- 'Hư lạc đan' của chị cũng là do Đan Vương Hồ Mân giúp chị luyện chế ra sao?

Canh Anh Ly nhàn nhạt nói:

- 'Hư lạc đan' là tự ta dùng dược liệu để đổi lấy, về phần Đan Vương Hồ Mân thì hắn hiện mới là Đan Vương nhị phẩm, vẫn không thể luyện chế Hư lạc đan.

- Hi…

Cảnh Anh Mộng hít một hơi dài, rồi lại có chút kỳ quái hỏi Cảnh Anh Ly một câu:

- Chị, em cảm giác từ sau khi chị đi ra khỏi Vẫn Chân Điên, thì thay đổi rất nhiều, cái tên tu sĩ trẻ tuổi kia là người mà chị thích sao? Hắn hình như cũng rất bình thường mà, mới chỉ có tu vi Nguyên Anh tầng năm, thế nhưng nếu sư phụ của hắn là Đan Vương Hồ Mân thì vận khí của hắn thực cũng rất tốt, có thể mời Đan Vương Hồ Mân...

Nói đến đây Cảnh Anh Mộng ngừng lại, cô tin tưởng với sự thông minh của Cảnh Anh Ly thì chị ấy có thể hiểu được cô muốn nói cái gì.

Trong lòng Cảnh Anh Ly thầm cười nhạt, nếu như Diệp Mặc là một kẻ bỉnh thường, vậy thì toàn bộ cái Đại Lục Lạc Nguyệt này không có cái gọi là tu sĩ thiên tài rồi. Nói hắn bình thường là bởi vì không có hiểu hắn, Cảnh Anh Ly tin tưởng bất cứ ai có thể hiểu một chút về Diệp Mặc thì đều sẽ không nói hắn là một tu sĩ bỉnh thường.

Ý tứ của Cảnh Anh Mộng cô đương nhiên hiểu rõ, chính là muốn Đan Vương Hồ Mân trở thành Đan Vương cung phụng cho Huyền Âm các. Khi trước thì cô không dám khẳng định Đan Vương Hồ Mân nghĩ thế nào, thế nhưng hiện tại Đan Vương Hồ Mân không có khả năng rời khỏi Diệp Mặc, còn muốn Diệp Mặc bái ông ta làm sư phụ sao? Nếu như Diệp Mặc gật đầu một cái, thì y đã sớm bái Diệp Mặc làm thầy rồi, há có thể tới môn phái khác để làm một Đan Vương cung phụng? Không cần nói đến môn phái chín sao, cho dù Đan thành muốn lưu y lại phỏng chừng cũng không được.

Thấy Cảnh Anh Ly không nói lời nào, Cảnh Anh Mộng bỗng nhiên lại lần nữa nhỏ giọng thì thầm bên tai Cảnh Anh Ly:

- Chị, chị thực sự thích cái tên tu sĩ gọi là Tiểu Mặc kia ư?

Cảnh Anh Ly sửng sốt, nói cô thích Diệp Mặc, cô còn thật không có nghĩ tới. Tuy rằng cô biết mình lớn lên không hề xinh đẹp chút nào, nếu như là một tu sĩ bình thường, cô căn bản là sẽ không để ý đến tướng mạo cũng sẽ không bởi vì vấn đề về tướng mạo mà cho là mình không xứng với người khác.

Thế nhưng đối mặt với Diệp Mặc, bất luận cô lớn lên như thế nào, có gia cảnh to lớn ra sao, Cảnh Anh Ly cho là mình không xứng với Diệp Mặc, điều này hoàn toàn không có quan hệ đến dung mạo của cô.

Không chỉ nói cô, coi như Cảnh Anh Mộng thỳ thế nào? Ở trong lòng Cảnh Anh Ly, Cảnh Anh Mộng mặc dù đứng thứ tư trong Thập mỹ Nam an, thế nhưng cô cũng vẫn cho rằng Cảnh Anh Mộng cũng không xứng với Diệp Mặc, điều này vẫn như cũ, không quan hệ gì đến dung mạo của Cảnh Anh Mộng.

- Ta không xứng với hắn.

Cảnh Anh Ly nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn có chút u buồn vô cớ, nhưng cũng chậm rãi thở hắt ra.

- Cái gì?

Cảnh Anh Mộng ngơ ngác nhìn Cảnh Anh Ly một chút, cô không thể tin là lời nói đó lại có thể từ trong miệng chị mình phát ra, cô hiển nhiên cho rằng Cảnh Anh Ly nói mình không xứng với Diệp Mặc là bởi vì vấn đề về dung mạo.

Từ những gì cô biết từ trước, người chị Cảnh Anh Ly này của cô chưa từng chịu thua ai, hơn nữa cũng không có bất cứ kẻ nào có thể làm cô tự ti đối với dung mạo của mình. Đừng xem Cảnh Anh Ly có dung mạo xấu xí, cô hoàn toàn không có vì dung mạo của mình mà tự ti bao giờ. Ngay cả chính mình đứng hàng thứ tư trong Thập mỹ Nam An, thế nhưng từ trong đáy lòng, cô biết ngoại trừ dung mạo ra, cô hoàn toàn không có bất cứ cái gì có thể so sánh với người chị Cảnh Anh Ly của mình.

Vì thế mà cô và Cảnh Anh Ly trở thành tuyệt đại song kiều, dung mạo của cô chiếm phần lớn, nhưng còn Cảnh Anh Ly là vì tư chất và trí tuệ.

Thế nhưng ngày hôm nay cô không ngờ từ miệng của Cảnh Anh Ly lại có thể nghe được rằng cô nói bản thân không xứng với người khác.

Sáu năm trước Cảnh Anh Ly cũng đã nói qua một lời giống như vậy, đó là khi đệ tử nòng cốt của tông môn tám sao Kim Kiếm Môn là Tiêu Phi đến Huyền Âm các cầu hôn. Mọi người đều cho rằng Tiêu Phi tới cầu hôn nhất định là do nhìn trúng Cảnh Anh Mộng một trong Thập mỹ Nam An rồi. Nhưng cuối cũng hóa ra Tiêu Phi lại là nhìn trúng Cảnh Anh Ly.

Đối mặt với tu sĩ đứng thứ hai Kim Đan danh nhân đường, lúc đó Cảnh Anh Ly cũng chỉ nói có một câu:

- Anh không xứng với tôi.

Lúc đó Tiêu Phi mặt đầy xấu hổ mà bỏ đi, cũng không cho rằng lời nói của Cảnh Anh Ly là cuồng vọng. Giờ đây cũng một câu nói giống như thế, chỉ là đem chữ đầu và chữ cuối đảo lại một chút, nhưng biểu hiện tâm tình của Cảnh Anh Ly trong hai lần nói lời này đều không giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.