Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1159: Người phụ nữ của Diệp Mặc



- Cậu muốn luyện chế pháp bảo phi hành hình dạng gì?

Lục Vô Hổ cũng rất thỏa mãng với những tài liệu Diệp Mặc đã lấy ra.

Diệp Mặc muốn pháp bảo phi hành của mình có thể dễ dàng ẩn nấp một chút, liền nói với Lục Vô Hổ:

- Vậy thì luyện chế một kiện ‘Ô vân trùy’ đi, không chỉ tốc độ nhanh, mà còn phải có một trận pháp ẩn nấp ở trong mây đen để càng khó bị phát hiện hơn.

- Được, nửa tháng sau ta sẽ tìm cậu. a…

Lục Vô Hổ cầm lấy mấy loại tài liệu rồi nói, chỉ là còn chưa có nói hết câu liền ‘A’ một tiếng.

- Sao thế?

Diệp Mặc có chút khó hiểu.

Lục Vô Hổ từ trong hộp ngọc chứa ‘Hoàng tinh thạch’ lấy ra một khối đá màu đen, dáng vẻ đầy kích động, trong miệng thì thào:

- Thế giới thạch, thật sự có ‘Thế giới thạch’… Quả thực có ‘Thế giới sơn’, quả thực có…

Bỗng nhiên lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói:

- Cậu chẳng những có 'Khổ Trúc', còn có cả ‘Thế giới thạch’. Cậu làm thế quái nào mà có nhiều món đồ nghịch thiên như vậy?

Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu khổ, khối 'Thế giới thạch' này là hắn lấy được khi hắn và đám người Bác Dung tìm được di tích của Du Bạch Sinh. Ngay sau khi hắn cầm cái hộp ngọc chứa 'Hoàng tinh thạch', thì mới phát hiện bên trong có cái khối tài liều kỳ lạ này, sau khi hắn tới 'Thế giới sơn', thì hắn mới biết khối tài liệu này là đá ở 'Thế giới sơn'. thế nhưng hắn đã chiếm được một khối 'Thế giới thạch' rất lớn rồi, đối với khối 'Thế giới thạch' nhỏ trong hộp ngọc này thì hắn cũng không chú ý đến, thậm chí cũng không nhớ tới nó luôn. Đồng thời hắn cũng suy đoán được là Du Bạch Sinh biết về 'Thế giới sơn' là do tổ tiên lưu truyền lại.

Thế nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị Lục Vô Hổ phát hiện rồi, đây chính là muốn chết mà.

Thấy Lục Vô Hổ nhìn mình chằm chằm, Diệp Mặc không thể làm gì khác là nói:

- Hòn đá nhỏ này là tôi nhặt được cùng lúc với chiếc lá của 'Khổ Trúc'. Đều là ở dưới chân dãy núi lớn có đầy lôi điện mà nhặt được. Tôi cũng không biết cái tảng đá nhỏ này là 'Thế giới thạch'. Nếu như Lục lão ca thấy nó hữu dụng thì cứ cầm đi đi, thứ này đối với tôi thật sự là không có chút tác dụng nào.

Lục Vô Hổ nửa tin nửa ngờ, nhìn Diệp Mặc hết nửa ngày mới lên tiếng:

- Vận khí của cậu cũng thật là quá nghịch thiên rồi, tùy tiện cũng có thể nhặt được loại đồ tốt như thế này.

Diệp Mặc biết lão ta hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, cho dù có hoài nghi thì cũng đã hoài nghi rồi.

Cũng may Lục Vô Hổ cũng không truy hỏi đến cùng, lấy mảnh nhỏ của 'Thế giới thạch' ra nói:

- 'Thế giới thạch' là loại đặc biệt kỳ lạ, nếu thể tích của nó tăng gấp đôi, thì trọng lượng sẽ tăng lên gấp mười, không ai có thể giải thích vì sao 'Thế giới thạch' lại như vậy, vì thế nên đây chính là một tài liệu luyện khí vô cùng tốt. Hazz…, đồ tốt của cậu đúng thật là nhiều

Diệp Mặc lúc này mới hiểu được, vì sao khi đào cái khối đá của 'Thế giới sơn' lên lại thấy tảng đá đó nặng như vậy, vậy mà cái khối đá kia nhỏ hơn cũng không bao nhiêu nhưng lại nhẹ hơn rất nhiều.

- Cậu cứ yên tâm về trước đi. Lấy của cậu một khối 'Thế giới thạch' này, ta sẽ giúp cậu luyện chế 'Ô vân trùy', sẽ thêm vào cho cậu ít tài liệu.

Lục Vô Hổ cũng nghi ngờ Diệp Mặc đang nói dối, thế nhưng Diệp Mặc không muốn nói thật thì lão cũng chẳng có cách nào.

Nhưng thật ra lão lại không có hoài nghi trên người Diệp Mặc còn có 'Thế giới thạch' và lá 'Khổ Trúc'. Bởi vì những thứ này rất quý hiếm, có thể có được một chút như vậy thì đã là vận khí nghịch thiên rồi.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi gian hàng luyện khí của Lục Vô Hổ. Thực lòng thì hắn rất sợ Lục Vô Hổ truy hỏi kỹ càng sự việc, cũng may là Lục Vô Hổ biết mình nói dối lão, nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa. Lão đúng là có phong phạm của một vị tiền bối.

Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn hỏi Lục Vô Hổ một chút 'Thế giới thạch' là cái gì. Thế nhưng hắn sợ sau khi hỏi xong, Lục Vô Hổ sẽ lập tức nghĩ đến việc trên người mình vẫn còn 'Thế giới thạch', chuyện này thực là không nói đùa được.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi gian hàng của Lục Vô Hổ, hoàn toàn lao vào luyện tập luyện khí, hắn giao cho Lâm Dị Bán mấy ngàn vạn linh thạch, chỉ là để y đi mua các loại tài liệu.

Lâm Dị Bán là người của Diệp Mặc, cho nên lấy thân phận của Diệp Mặc ở Đan Thành thu mua tài liệu, thật sự là cực kỳ đơn giản. Tuy rằng không có loại tài liệu cực phẩm gì, thế nhưng các loại tài liệu đơn giản cấp năm trở xuống thì lại nhiều vô cùng.

Nửa tháng sau, Diệp Mặc đã có thể luyện chế ra linh khí hạ phẩm rồi. Tuy rằng hình dáng chả ra làm sao, thế nhưng đã làm cho hắn rất thỏa mãn rồi. Phải biết rằng hắn học tập luyện khí mới chỉ hơn nửa tháng, đã có thể luyện chế ra linh khí hạ phẩm, cho dù lúc trước hắn chưa hề học luyện khí thì khi hắn rảnh rỗi cũng có thể luyện chế ra pháp khí cực phẩm được rồi. Nhưng cho dù là như vậy, thì cái tốc độ học tập này cũng là quá nhanh.

Phải biết rằng Diệp Mặc chỉ là cầm quyển luyện khí đại cương của Lục Vô Hổ mà thôi, nói là quy tắc chung cho dễ nghe chứ thực ra chí là một quyển luyện khí nhập môn, còn có giới thiệu thêm một ít tài liệu và các loại mồi lửa trong đó nữa.

Về phần tài liệu, Diệp Mặc đã đọc được rất nhiều trong quyển sách 'Vật', còn mồi lửa thì hắn cũng có đến ba loại mồi lửa kỳ dị.

Cái cuốn luyện khí đại cương này nếu như để cho người khác học theo, thì chắc là chẳng có bao nhiêu tác dụng. Thế nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì cũng đã đủ rồi, hắn cần chính là loại sách đại cương thô sơ giản lược như thế này, quá mức chi tiết thì lại không có chút tác dụng nào cả.

Tác dụng chủ yếu của 'Tam sinh quyết' chính là tự diễn sinh ra phương thức riêng, bất luận là cái hệ thống gì, chỉ cần có giai đoạn mở đầu, Diệp Mặc có thể tự mình diễn sinh ra thành hệ thống đầy đủ. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết đây là do 'Tam sinh quyết' của hắn còn ở cảnh giới quá thấp, một khi 'Tam sinh quyết' của hắn đạt được cảnh giới tối cao, thì hắn căn bản là không cần đến cái luyện khí đại cương này, cũng có thể diễn sinh ra phương thức luyện khí của riêng mình.

Đến nay là đã được nửa tháng, hắn đã có thể luyện chế thành công linh khí hạ phẩm rồi, Diệp Mặc tin tưởng chỉ cần nỗ lực, thì hắn chỉ cần một năm rưỡi nữa là hắn có thể luyện chế linh khí thượng phẩm, thậm chí là cả linh khí cực phẩm. Nhưng hắn cũng biết, học tập luyện khí cũng không khác gì khi hắn học luyện đan. Cho dù là hắn có 'Tam sinh quyết' nên không lãng phí nhiều tài liệu như người khác, nhưng cũng vẫn là một việc “đốt linh thạch”.

Cũng may hắn là một luyện đan sư, cho nên cho dù có đốt chút linh thạch thì hắn cũng không quan tâm.

Ngoại trừ khi luyện khí, cả ngày Diệp Mặc đều ở cùng với đám Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, mấy năm nay hắn hối hả chạy ngược chạy xuôi, để tu luyện tới cảnh giới cao hơn, cho nên có rất ít thời gian ở bên các cô. Hiện tại thật vất vả mới được đoàn tụ, Diệp Mặc cũng muốn ở cạnh các cô nhiều hơn.

Hiện tại ở trong tiểu viện này nhiều người như vậy, bản thân hắn cũng có chút cảm giác chật chội rồi, hơn nữa Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh hiện tại đều đã là Kim Đan viên mãn. Diệp Mặc cũng có dự định cho các cô kết Anh ở Đan Thành thì hơn là sau khi trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành rồi mới kết Anh. Hơn nữa hắn sẽ cho các cô thay đổi công pháp sau khi kết Anh.

Hôm nay hắn đang cùng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nói chuyện phiếm, thì lại nhận được tin của Lục Vô Hổ, hiển nhiên là pháp bảo phi hành đã luyện chế hoàn thành.

Diệp Mặc hưng phấn, đang muốn đứng dậy nói với hai người Lạc Ảnh một câu rồi đi tới chỗ Lục Vô Hổ. Thì Ninh Khinh Tuyết đột nhiên lại hỏi một câu:

- Ông xã, anh có phải là còn có một người vợ gọi là Tiểu Vận hay không?

Diệp Mặc nhất thời xấu hổ, hắn hiểu rõ Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết biết chuyện này, thế nhưng hắn không biết nhắc tới Mục Tiểu Vận với họ như thế nào. Khinh Tuyết và Lạc Ảnh không phải xuất thân từ đại lục Lạc Nguyệt, tuy Lạc Ảnh trước khi sống lại cũng là người của đại lục Lạc Nguyệt nhưng Ninh Khinh Tuyết thì không phải, hơn nữa cả hai cô đều sinh hoạt chủ yếu là ở địa cầu.

Hắn cưới Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đã đủ hoang đường rồi, không ngờ còn có thêm cả Mục Tiểu Vận, hơn nữa các nàng biết đến cả Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn nữa.

Thấy mặt Diệp Mặc hiện lên vẻ xấu hổ, không nói lời nào. Lạc Ảnh mỉm cười đi tới bên cạnh Diệp Mặc nắm lấy tay hắn nói:

- Mục Tiểu Vận có thể được anh thích, cũng có nghĩa cô ấy là một cô gái tốt. Nhưng hiện tại cô ấy đang ở đâu.

Trong mắt Diệp Mặc hiện lên một tia đau thương, bình thường hắn cũng nhớ tới Mục Tiểu Vận, thế nhưng lại không có một chút tin tức nào của cô. Ngay cả Ức Mặc và Tử Phong hắn cũng không tìm được, nhưng chí ít thì hắn còn có chút tin tức của họ, còn Tiểu Vận thì vẫn bặt vô âm tính. Diệp Mặc thậm chí hoài nghi Tiểu Vận có phải cũng đã tới đại lục Lạc Nguyệt hay không, hay là cô đã không còn ở nhân thế nữa rồi.

Ninh Khinh Tuyết cũng đi tới bên cạnh Diệp Mặc, cũng nắm lấy một tay của hắn mà an ủi:

- Ông xã, em cũng không phải là đang nói anh, em biết Tiểu Vận chính là một cô gái rất tốt, trước chúng em đã từng nghe Tử Y nói qua. Anh cũng không nên giữ mãi chuyện cũ trong lòng. Hiện tại mỗi ngày chúng ta có thể ở bên nhau. Em nghĩ nếu như tất cả mọi người đều có thể được đoàn tụ, ngày ngày vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau, như vậy thì thật là tốt.

Diệp Mặc nắm lấy tay hai người:

- Xin lỗi, chuyện này không nói trước cho các em biết, anh thật sự là không biết phải nói từ đâu. Tiểu Vận là một cô gái tốt, anh cũng rất lo lắng cho cô ấy. Các em yên tâm, sau này sẽ không có thêm người khác nữa.

Mấy ngày nay hắn và Lạc Ảnh còn có cả Ninh Khinh Tuyết đều ở bên nhau, đối với Diệp Mặc mà nói. Nếu như không phải phát sinh nhiều sự tình như vậy, thì chắc kiếp này hắn chỉ có Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết mà thôi, chắc sẽ không có thêm người con gái nào nữa.

Tống Ánh Trúc thì tuy là hắn cũng có tình cảm nhưng cũng không phải là sâu đậm. Nếu như không có Ức Mặc thì chắc là cả hai cũng sẽ không đến với nhau lần nữa. Còn Mục Tiểu Vận thì là một cô gái có vận mệnh vô cùng thê thảm, nhưng lại là một một cô gái ôn nhu hiền lạnh tới cực điểm, khiến cho Diệp Mặc thực sự đã động tâm với cô, không muốn buông tay. Dường như những đức tính tốt đẹp cần có của một người con gái đều có thể tìm thấy ở trên người Tiểu Vận, cô quả thực chính là một hóa thân của một người con gái hiền lương thục đức.

Đối với Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc vẫn do dự không muốn động phòng với cô, lúc đầu cũng có một phần là vì tu vi của cô chưa tới Trúc Cơ, thế nhưng sau khi cô đã tới Trúc Cơ, Diệp Mặc vẫn không làm như vậy. Diệp Mặc không phải là không thích Tô Tĩnh Văn, mà là muốn tìm được Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh trước, khi đó mới chính thức tiếp nhận Tô Tĩnh Văn. Đây cũng là sự tôn trọng đối với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, cũng là một lời hứa hẹn dành cho Tô Tĩnh Văn.

Tô Tĩnh Văn từ Ninh Hải đuổi theo hắn tới Lạc Nguyệt, lại từ Lạc Nguyệt đi tới tiểu thế giới, rồi lại từ tiểu thế giới đi tới Nam An Châu. Nếu như không phải hắn nhìn thấy được cái vòng tay kia, thì Tô Tĩnh Văn có lẽ đã phải chết tha hương rồi, chết ở một nơi mà không có người nào biết, không có một người thân nào. Hắn đã bị tình yêu có thể vượt qua ngàn núi vạn sông, thậm chí vượt qua cả thời gian không gian của Tô Tĩnh Văn làm cho cảm động rồi.

Tại một nơi mà hoa tuyết bay tán loạn trên đường cái, Tô Tĩnh Văn cứ đứng lẳng lặng như vậy trước mặt hắn, như một người tuyết nhìn hắn không hề nhúc nhích. Cái hình ảnh đó, đã in sâu trong tâm trí của Diệp Mặc, cả đời cũng không thể nào mờ nhạt. Một khắc đó hắn đã hoàn toàn bị Tô Tĩnh Văn chinh phục rồi.

Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng đến sự cô tịch của Tô Tĩnh Văn khi Ức Mặc được người khác nhận đi làm đệ tử. Một người con gái yếu đuối như cô, có thể sống sót ở cái nơi mà cường giả vi tôn như Tu Chân giới này đã là cực kỳ may mắn rồi.

Vì thế khi Diệp Mặc ôm lấy cơ thể không có chút ý thức nào, ngay cả đôi mắt cũng không muốn nhắm lại của Tô Tĩnh Văn, thì trong nháy mắt ấy, hắn đã đem cô trở thành người con gái ở bên mình cả đời rồi. Không có lý do gì cả, hay có lẽ đó cũng chính là lý do.

Người khác có thể không hiểu được tâm tình của Tô Tĩnh Văn, nhưng Diệp Mặc lại có thể hiểu rõ. Bản thân ở trong một biển người, nhưng lại không có một người hiểu rõ mình, cũng không có một người nào quen biết mình, càng không có một ai để bản thân tin tưởng và dựa dẫm, cái loại cảm giác tịch mịch và cô độc này không ai có thể tưởng tượng nổi nó đáng sợ thế nào. Ngày trước khi hắn mới sống lại tại Ninh Hải trên Địa Cầu, cũng đã phải trải qua cái cảm giác như vậy.

- Chúng em biết, ông xã, anh không nên suy nghĩ nhiều. Hãy tới chỗ của Lục tiền bối đi, vừa rồi là tiền bối gọi anh đúng không? Chờ sau này chúng ta sẽ cùng Tĩnh Văn, Ánh Trúc và cả Tiểu Vận nữa, sẽ cùng nhau đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Lạc Ảnh cảm thụ được nỗi thương cảm của Diệp Mặc, cô lại lần nữa cùng với Ninh Khinh Tuyết gọi một tiếng ‘ông xã’. Cái này là từ ngữ cô học được từ trên địa cầu, đơn giản, thông tục, nhưng lại có thể biểu đạt được nội tâm nhiệt liệt của mình, Lạc Ảnh phát hiện bản thân dần dần thích cái từ ngữ này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.