Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1244: Đường Mộng Nhiêu thảm hại



- Cậu thực sự đã thăng cấp 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thành công rồi à?

Mông Hàn An thấy được tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', nhìn Diệp Mặc với vẻ mặt không thể tin được mà hỏi lại. Đây tuyệt đối là tốc độ của một bán tiên khí, pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm nào có thể có được tốc độ thế này chứ?

Những người khác thì lúc này đã hiểu được vì sao Diệp Mặc lại nắm chắc có thể chạy trốn được, hóa ra hắn đã đem 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thăng cấp thành công lên bán tiên khí rồi. Với pháp bảo phi hành bán tiên khí, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể đuổi kịp họ được, trừ phi đối phương cũng có một cái pháp bảo phi hành bán tiên khí. Nhưng pháp bảo phi hành bán tiên khí đâu phải là ai cũng có thể có được?

Diệp Mặc gật đầu:

- Đã thăng cấp thành công rồi, tôi không biết bây giờ có phải là bán tiên khí hay không, nhưng bản lĩnh của tôi cũng có hạn, chỉ có thể dung hợp một chút 'Côn lân' lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' mà thôi. Ngay cả khí tức cũng không có cách nào để che lấp cả. Ha ha... May mà tôi còn là một tông sư trận pháp nên mới có thể dùng trận pháp để che lấp đi đấy.

Biết được pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm của Diệp Mặc đã thăng cấp thành bán tiên khí, thì những người khác đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có pháp bảo phi hành bán tiên khí, thì chắc chắn sẽ an toàn.

Nhưng Diệp Mặc lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vì hắn biết mình và Âm Tự đã hoàn toàn vì 'Côn lân' mà đối lập với nhau rồi. Hắn quay sang nhìn Quảng Vi và Minh Tâm một chút, rồi thận trọng hỏi:

- Minh Tâm tiền bối, ngài và Quảng Vi sư tỷ có để lộ ra là mình tới từ Bắc Vọng Châu hay không?

Minh Tâm và Quảng Vi cùng nhau lắc đầu, nhưng cuối cùng Minh Tâm vẫn có chút lo lắng:

- Sau khi chúng tôi bị bắt đi, thì chúng chỉ muốn đem chúng tôi đi bán, căn bản cũng không tra hỏi gì. Nhưng trong nhẫn của tôi lại có ngọc ấn của chưởng môn Tiên Dược Cốc. Hiện ngọc ấn kia đã bị mấy tên yêu tu lấy đi, không biết bọn chúng có thể điều tra ra được không?

- Bị mấy tên yêu tu lấy đi sao?

Diệp Mặc nhíu mày một chút, nhưng lại lập tức nói:

- Hẳn là không có vấn đề rồi. Muốn tìm được mấy tên yêu tu kia thì chí ít cũng phải mất thời gian một năm, mà trong một năm này, thì chúng ta đã sớm đến Bắc Vọng Châu rồi. Chỉ cần chúng ta trở lại Nam An Châu, thì cho dù là Âm Tự có tìm ra được mấy tên yêu tu kia, thì cũng chẳng thể làm gì được.

- Diệp Mặc, cậu nói là thành chủ Âm Hải thành cũng sẽ vượt qua Vô Tâm Hải?

Đằng Dịch nghi hoặc hỏi lại.

Diệp Mặc gật đầu:

- Vượt qua Vô Tâm Hải đối với người khác thì cho dù có là tu sĩ Hóa Chân cũng đều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nếu như là một tên tu sĩ Hóa Chân đỉnh, lại có cả pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm nữa, thì không chừng chỉ cần hai năm là có thể vượt qua Vô Tâm Hải rồi, thậm chí còn có thể nhanh hơn nữa.

Kỷ Bẩm gật đầu:

- Không sai, Lục Vô Hổ tiền bối đã từng vượt qua Vô Tâm Hải, ông ấy chính là đi tới Tây Ích Châu. Lúc đó chỉ mất có thời gian bốn năm mặc dù chưa phải là tu vi Hóa Chân đỉnh, mới chỉ là Hóa Chân tầng bẩy mà thôi. Lần đó Lục Vô Hổ tiền bối xuýt chút nữa đã bỏ mạng tại Vô Tâm Hải rồi. Nhưng nếu là tu sĩ Hóa Chân đỉnh, lại có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, thì vượt qua Vô Tâm Hải hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.

Diệp Mặc gật đầu, vượt qua Vô Tâm Hải đối với thành chủ Âm Hải thành mà nói thì đúng là không có bất kỳ nguy hiểm gì, nếu như còn có cả tên tu sĩ luôn như hình với bóng của y đi cùng, thì y không đi tìm người khác gây phiền đã là chuyện tốt rồi, nào có ai dám đi tìm y gây chuyện chứ? Cho dù là Âm Tự có đi qua trên không khu vực Tam Hải hay là Giao Đằng Cung đi chăng nữa, thì những tu sĩ Hóa Chân khác như Đằng Hùng và Ung Lam Y cũng sẽ không động thủ với y. Cho dù là có thể đánh thắng được thì chắc cũng sẽ không ra tay.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' như một làn khói nhẹ nhàng bay qua bầu trời Vô Tâm Hải, tốc độ nhanh vô cùng khiến Diệp Mặc cũng phải kinh ngạc. Diệp Mặc khẳng định nếu như là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn thực sự trở thành một kiện tiên khí, vậy thì không chừng chỉ cần chưa đến ba tháng đã có thể vượt qua Vô Tâm Hải rồi. Thậm chí có khi chỉ cần một tháng hoặc ngắn hơn nữa.

Vừa nghĩ tới chuyện chỉ cần thời gian hai ba tháng là có thể vượt qua Vô Tâm Hải một lần, thì trong lòng Diệp Mặc nhất thời hưng phấn hẳn lên, hắn quyết định nắm bắt thời gian, cố gắng tăng cường bản lĩnh luyện khí của mình lên.

Một tuần sau. Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp vẫn rất hưng phấn mà đứng ở trên đầu 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' mà cảm thụ tốc độ của nó.

Nhưng Diệp Mặc lại phát hiện trong lòng mình có chút thấp thỏm không yên, hắn vừa suy nghĩ một chút đã hiểu được là có chuyện gì xẩy ra rồi. Lập tức hướng Minh Tâm hỏi:

- Minh Tâm tiền bối, ngài có biết phương hướng của bãi đá ngầm san hô mà Đường Mộng Nhiêu tiền bối của Ngọc Nữ Phái ẩn nấp không? Chúng ta có thể tới đó xem một chút.

Minh Tâm lập tức cảm kích nhìn Diệp Mặc:

- Tôi cũng không biết, tôi đã bị mất phương hướng, nhưng hẳn là ở phụ cận hướng đi tới Bắc Vọng Châu. Chúng ta cứ chú ý trên đường đi một chút, có thể sẽ thấy được.

- Được.

Diệp Mặc không có linh mạch để tu luyện. Cho nên trực tiếp khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Hắn có la bàn trên biển, cho nên phương hướng đi Bắc Vọng Châu hẳn là sẽ không tính sai.

Hai tháng sau. Minh Tâm vốn vẫn một mực đứng cạnh Diệp Mặc bỗng nhiên chỉ vào một cái hải đảo thật lớn nói:

- Hải đảo này tôi đã từng thấy, chúng tôi chạy về phía nam hơn một tháng, thì đã đi qua nơi này, liệu Đường Mộng Nhiêu tiền bối có ẩn nấp ở hải đảo này không.

Diệp Mặc nghe xong thì trong lòng liền vui vẻ. Minh Tâm nhận ra hải đảo ở đây, thì điều này nói lên rằng thứ nhất là bọn họ tối đa chỉ còn cách Bắc Vọng Châu có một tháng thời gian nữa thôi. Tốc độ của pháp bảo phi hành bán tiên khí quả thực là nhanh đến kinh người. Thứ hai chính là hắn có thể đi xem Đường Mộng Nhiêu tiền bối có còn ở đó hay không, nếu như cô ấy còn ở tại tiểu đảo kia, thì hẳn là cũng sẽ biết rõ về biến cố của Bắc Vọng Châu.

Minh Tâm nói là một tháng, nhưng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc thì chỉ mất có ba ngày đã tới được hải đảo kia rồi. Từ trên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thì Diệp Mặc đã nhìn thấy trên tiểu đảo có vết tích của một trận pháp ẩn nấp rồi. Hắn là một tông sư trận pháp, thì cho dù là Đường Mộng Nhiêu có tu vi Kiếp Biến hậu kỳ, thì khả năng bố trí trận pháp cũng không thể qua mắt hắn được.

- Chúng ta không cần lên đảo, trên đó không có ai cả.

Kỷ Bẩm lúc này lại lên tiếng.

Diệp Mặc gật đầu, quay sang nói với Minh Tâm:

- Minh Tâm tiền bối, trên đảo này đúng là có người đã từng bố trí qua một trận pháp ẩn nấp, nhưng hiện tại người này đã đi rồi. Ở chỗ này cũng không có vết tích tranh đấu nào.

Minh Tâm thở dài:

- Đường Mộng Nhiêu tiền bối có phải đã phục hồi lại thương thế quay trở về Bắc Vọng Châu rồi chăng. Với tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thì tôi sợ không cần tới một tháng chúng ta đã có thể về tới Bắc Vọng Châu rồi.

Diệp Mặc gật đầu, đối với việc có thể trong vòng một tháng về tới Bắc Vọng Châu, thì hắn cũng tin tưởng giống như lời Minh Tâm nói. Nhưng đối với Đường Mộng Nhiêu tiền bối có phải đã phục hồi lại thương thế hay không, thì Diệp Mặc thấy không chắc chắn lắm. Tại nơi thiếu thốn linh khí như tiểu đảo này, một tu sĩ đơn độc, lại còn bị thương do chiến đấu với tu sĩ Kiếp Biến đỉnh, thì nếu không có đan dược thượng đẳng sẽ không thể nào bình phục nhanh như thế được. Điều này căn bản là không có khả năng.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại một lần nữa quay đầu lại, nhanh chóng lướt qua cái tiểu đảo kia tiến về hướng Bắc Vọng Châu. Vài ngày sau, bỗng nhiên Diệp Mặc giảm tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại, quay đầu lại nhìn Kỷ Bẩm hỏi:

- Kỷ tiền bối, ngài chắc cũng thấy ở hướng tây cách đây không xa có người đang giao tranh phải không?

Kỷ Bẩm gật đầu:

- Đúng thế, có ba người đang đánh nhau, một cô gái đang bị hai tên yêu tu vây công. Cô gái kia hiện đang thụ thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là vừa đánh vừa chạy.

- Liêu có phải là Đường Mộng Nhiêu tiền bối hay không?

Minh Tâm lập tức khẩn trương.

Diệp Mặc cười ha hả:

- Minh Tâm tiền bối không cần phải lo lắng, chỉ là hai tên Kiếp Biến sơ kỳ mà thôi. Chúng ta lập tức đi qua xem là được.

Nói xong Diệp Mặc lại lần nữa khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đổi hướng. Chỉ vài lần hô hấp, thì mấy người Minh Tâm đã nhìn thấy ba tu sĩ đang giao tranh với nhau rồi. Mà thương thế của cô gái kia đã vô cùng nghiêm trọng rồi, cô vừa chống trả lại sự vây công của hai tên yêu tu, vừa cố gắng chạy về hướng bắc.

- Diệp Mặc, nhanh lên một chút, giúp Đường Mộng Nhiêu tiền bối.

Minh Tâm lập tức la hoảng lên, toàn bộ sự lo lắng đều được biểu đạt qua lời cô nói.

Tiếng thét chói tai của Minh Tâm trong nháy mắt đã dẫn tới sự chú ý của ba tu sĩ đang giao tranh kia. Cô gái đang bị thương kia lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ khi nhìn thấy Minh Tâm, sau đó nhanh chóng bay về phía mấy người Diệp Mặc. Cô bị đuổi giết đã mấy tháng rồi, không nghĩ tới lại có thể gặp được người quen ở Vô Tâm Hải này.

Hai tên yêu tu sau khi nhìn thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc, cũng đều mừng rỡ không thôi, lập tức tiến lên bao vây lấy.

Diệp Mặc mở cấm chế của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra để cho Đường Mộng Nhiêu đi lên. Đường Mộng Nhiêu không nhìn ra được tu vi của Kỷ Bẩm, nhưng cô liếc mắt đã thấy tu vi của Diệp Mặc chỉ có Thừa Đỉnh tầng sáu, nhưng cái pháp bảo phi hành này thì lại rất tốt. Cô cũng không kịp hỏi rõ vì sao Minh Tâm gặp được Diệp Mặc, thì đã vội vàng nói:

- Thương thế của tôi vô cùng nghiêm trọng, cậu nhanh chóng bay về Bắc Vọng Châu đi. Hai yêu tu kia không có pháp bảo phi hành, hẳn là không thể nào đuổi kịp đâu.

Nhưng cô rất nhanh phải kinh ngạc vô cùng, vì Diệp Mặc không khống chế pháp bảo phi hành bay đi, mà lại dừng hẳn lại rồi quay đầu cười nói với Mông Hàn An ở bên cạnh:

- Mông tỷ, ở đây có hai tên yêu tu Kiếp Biến, một người chỉ có Kiếp Biến tầng một thì sẽ giao cho chị, còn tên Kiếp Biến tầng ba kia để tôi đối phó, thế nào?

Mông Hàn An trợn trắng mắt liếc nhìn Diệp Mặc:

- Coi như là cậu còn có chút lương tâm, tỷ tỷ còn tưởng rằng cậu sẽ để tôi phải đối phó với tên Kiếp Biến tầng ba kia chứ.

Diệp Mặc cười ha hả, lấy ra Tử Đao trực tiếp đánh về tên yêu tu Kiếp Biến tầng ba. Mông Hàn An cũng không chần chờ, lập tức lấy ra phi kiếm công kích về phía tên yêu tu Kiếp Biến tầng một.

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu vì sao Diệp Mặc phân chia như vậy. Mấy người Minh Tâm hiện tại cũng hiểu được rằng Diệp Mặc tuy chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng sáu, nhưng hắn so ra còn lợi hại hơn cả tu vi Kiếp Biến tầng ba của Mông Hàn An nữa.

Đường Mộng Nhiêu cũng không kịp hỏi Minh Tâm Diệp Mặc là ai, cô chỉ nhìn Diệp Mặc với ánh mắt khiếp sợ, hoàn toàn không hiểu tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu này vì cái gì lại dám trực diện nghênh chiến với tu sĩ Kiếp Biến tầng ba chứ? Nếu như chỉ có một mình hắn, thì có thể biện hộ rằng đây là việc bất đắc dĩ, nhưng cô gái kia hiển nhiên là có tu vi cao hơn hắn, vậy mà hắn lại để cô ta đi đối phó với tên yêu tu có tu vi thấp nhất, hơn nữa cô gái kia còn nói tên tu sĩ Thừa Đỉnh là có lương tâm, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Đã có pháp bảo phi hành cao cấp, vì sao còn không trốn đi? Trái lại còn muốn đánh nhau?

Kỷ Bẩm lại cười ha hả:

- Đường Mộng Nhiêu, cô không cần phải lo lắng cho Diệp Mặc, thủ đoạn của hắn vẫn còn nhiều lắm. Thực ra chính cô mới là cần phải lo tìm đan dược trị thương.

Nói xong Kỷ Bẩm liền đưa cho Đường Mộng Nhiêu hai viên đan dược:

- Cô trước tiên nuốt viên đan dược này xuống, rồi tự trị thương cho mình đi đã.

Đường Mộng Nhiêu lúc này mới nhìn rõ Kỷ Bẩm, lập tức mừng rỡ kêu lên:

- Ngài là tông sư trận pháp Kỷ Bẩm tiền bối của Nam An Châu?

Kỷ Bẩm lại lần nữa cười ha hả:

- Không sai, không ngờ cô còn nhớ rõ tôi, tôi chính là Kỷ Bẩm đây. Lúc trước chúng ta đã từng gặp mặt ở Phỉ Hải thành, hazz...

Kỷ Bẩm nói xong, liền thở dài, không tiếp tục nói chuyện nữa, hiển nhiên là nhớ tới chuyên ba tu sĩ Kiếp Biến đứng đầu Bắc Vọng Châu. Ngày đó lão và ba người đều quen biết nhau, hiện tại ba người này lại trở mặt thành thù rồi. Đường Mộng Nhiêu này nếu không phải là gặp được Diệp Mặc, thì cho dù cô có trốn thoát cũng không sống qua một tháng nữa.

Lão cũng không hỏi Đường Mộng Nhiêu nguyên nhân cụ thể của sự tình, vì lão biết lát nữa Diệp Mặc sẽ hỏi chuyện này, bản thân không cần phải hỏi trước...

- Minh Tâm, đây là có chuyện gì? Sao cô có thể gặp được Kỷ Bẩm tiền bối, lẽ nào cô đã tới Nam An Châu rồi? Điều này sao có thể?

Đường Mộng Nhiêu ngạc nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.