Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1249: Người đáng nghi nhất



Lúc này Đường Mộng Nhiêu đã hiểu, bất luận Lăng Trung Thiên có cưỡng hiếp Áo Thiên Điệp hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, cái quan trọng là ba người bọn họ có bị người ta tính sổ hay không?

Ngạo Thành thương hội phát rồ mất trí, không ngờ lại dám câu kết với yêu thú để mua bán kim đan và máu của tu sĩ Kim Đan, đây đã là kẻ địch chung của tu sĩ loài người rồi. Lăng Trung Thiên có thể dưới tình huống tức giận như này, chẳng qua chỉ là phế đi đan điền của năm tu sĩ của Ngạo Thành thương hội, cũng đã là quá khai ân rồi.

Nếu như đổi lại là Đường Mộng Nhiêu, cô không chút do dự nào mà giết chết năm tên tu sĩ Nguyên Anh ngay lập tức, sau đó trực tiếp xông đến Ngạo Thành thương hội tiêu diệt toàn bộ Ngạo Thành thương hội.

Khó trách Diệp Mặc nói hắn gặp được Dịch Dật sẽ giết chết gã ngay tức khắc, tu sĩ nhiệt tình trung nghĩa như Lý Khởi Thiên, không ngờ lại dưới sự kích bác của một người con gái mà bị Dịch Dật giết chết, hắn sao có thể không tức giận cơ chứ.

Được một lúc, Đường Mộng Nhiêu lại cảm thấy có gì đó không đúng, vừa nãy cô nghĩ chính là dưới sự khích bác của một người con gái, chẳng lẽ Dịch Dật giết Lý Khởi Thiện chính là bị Thiên Điệp khích bác hay sao? Thiên Điệp khích bác Dịch Dật giết Lý Khởi Thiện, sau đó lại khiến cho Lăng Trung Thiên giết chết Dịch Dật, sau đó lại khiến mình và Phiến Phất vây công Lăng Trung Thiên?

Thiên Điệp mới có hơn hai mươi tuổi, làm sao lại có cơ mưu như này được? Cái này tuyệt đối không thể nào, chờ đến lúc Phiến Phất truy sát được Lăng Trung Thiên, nó lại nói mình bị cưỡng hiếp, sau đó mình cũng nhất định muốn đối phó với Lăng Trung Thiên. Nếu như đây là có tính toán thật, thì đúng là thật đáng sợ, đây đúng là một dây chuyền.

Đường Mộng Nhiêu lắc đầu, cô tuyệt đối không thể tin có chuyện trùng hợp như vậy. Cho dù Thiên Điệp có tâm cơ như vậy, cũng không có cách nào dự liệu được bọn họ khi đang công kích Mặc Nguyệt thì Lăng Trung Thiên lại sẽ đến. Huống chi, nó làm sao biết được Lăng Trung Thiên sẽ không phản bác lại lời của nó?

Thực ra thì Diệp Mặc mặc dù có ấn tượng cực xấu với Áo Thiên Điệp, nhưng cũng nghi ngờ chuyện này lại có thể trùng hợp như vậy được. Điều duy nhất khiến Diệp Mặc không hiểu chính là, Áo Thiên Điệp nói Lăng Trung Thiên cưỡng hiếp cô, tại sao Lăng Trung Thiên lại không phản bác lại? Đến lúc cuối cùng, còn dẫn Áo Thiên Điệp đi?

Cưỡng hiếp, Diệp Mặc tuyệt đối không thể tin được, nếu nói là một tu sĩ Kiếp Biến viên mãn, đối với những chuyện như này cũng không khắc phục được, thì gọi là tu sĩ viên mãn cái quái gì nữa? Nhưng nếu nói lô đỉnh, Diệp Mặc cũng không dám chắc chắn. Hắn và Lăng Trung Thiên cũng chưa thân quen cho lắm, cũng không dám hủy bỏ suy nghĩ Lăng Trung Thiên này có phải vì thăng cấp Hóa Chân mà ngông cuồng một lần hay không.

Thấy Đường Mộng Nhiêu trầm mặc không nói gì, Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi:

- Đường chưởng môn, vậy chuyện Dịch Dật và Áo Thiên Điệp ăn hỏi là từ khi nào. Là ai chủ động nói ra?

Đường Mộng Nhiêu thấy Diệp Mặc hỏi vậy, lúc này mới bừng tỉnh lại. Cô nghe thấy Diệp Mặc vừa mới gọi cô là Đường chưởng môn, trong lòng có chút ngán ngẩm, lập tức trả lời:

- Mười năm trước, tôi đến Vọng Nguyệt tông tìm Phiến Phất sư huynh có chút chuyện. Thiên Điệp lại cứ đòi đi cùng với tôi, khi chúng tôi quay về chưa được bao lâu, thì Phiến Phất sư huynh lại dẫn Dịch Dật đến làm mối. Tôi hỏi ý kiến của Thiên Điệp, không ngờ nó lập tức đồng ý luôn.

- Mười năm trước Thiên Điệp bao tuổi rồi?

Diệp Mặc lại hỏi lần nữa?

Đường Mộng Nhiêu biết Diệp Mặc đang nghi ngờ Áo Thiên Điệp, nhưng cô cũng không nói gì, là lại đáp:

- Năm đó nó hai mươi hai tuổi.

Mười năm trước Áo Thiên Điệp hai mươi hai tuổi, năm năm trước Áo Thiên Điệp cũng đã là Hư Thần viên mãn rồi, cũng là nói Áo Thiên Điệp trở thành Hư Thần viên mãn khi mới hai mươi bảy tuổi, đúng là tu sĩ thiên tài.

- Dịch Dật trông rất anh tuấn? Hay là rất đẹp trai?

Diệp Mặc lại hỏi tiếp.

Đường Mộng Nhiêu lắc đầu:

- Không phải, ngược lại Dịch Dật lại rất bình thường, mặt chữ điền mắt nhỏ. Nhưng so với những tu sĩ ở Bắc Vọng châu, thì Dịch Dật quả thực là thiên tài. Ngoại trừ anh và Thiên Điệp ra, tôi cũng chưa gặp tu sĩ trẻ tuổi nào lại xuất sắc như Dịch Dật cả.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:

- Đường chưởng môn cũng trải qua chuyện nam nữ, cũng biết trong lòng con trai con gái thích nhất cái gì chứ.

Đường Mộng Nhiêu sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy mặt lại đỏ bừng, cô quả thực còn chưa trải qua chuyện nam nữ bao giờ. Thời gian của cô chủ yếu dùng để tu luyện, còn chuyện trong lòng thanh niên thích cái gì, thì cô cũng không hiểu, lúc đó, cô ngoại trừ bế quan thì cũng chỉ là bế quan.

Diệp Mặc không để ý Đường Mộng Nhiêu nữa, lại lạnh lùng nói:

- Vậy Áo Thiên Điệp được xưng là mĩ nữ của Bắc Vọng châu, chắc cũng phải là người tuyệt mỹ vô song. Dịch Dật đến cầu hôn cũng là chuyện bình thường, nhưng một cô gái hai mươi hai tuổi không thích anh chàng đẹp trai, thì tôi cũng không tin được. Nếu như thêm mấy chục năm nữa, thì cách nói này tôi có thể tiếp nhận được. Nhưng tôi tin rằng một người con gái hai mươi hai tuổi tuyệt đối sẽ không đặt tư chất của đối phương lên hàng đầu, mà là dung mạo của đối phương lên hàng đầu.

Nói tới đây Diệp Mặc lại nhìn Đường Mộng Nhiêu nói:

- Cho nên, Áo Thiên Điệp khi hai mươi hai tuổi đã có thể đồng ý một người con trai dung mạo bình thường cầu hôn, điểm này cũng nói không thông được. Tôi lại hỏi Đường chưởng môn một chuyện nữa, khi Áo Thiên Điệp ở phái Ngọc Nữ, có thường xuyên về hay không? Hoặc là nhớ nhung gia đình hay không?

Đường Mộng Nhiêu theo bản năng lắc đầu:

- Anh sao lại khẳng định tất cả con gái đều thích những anh chàng đẹp trai? Có lẽ Thiên Điệp cũng không phải vậy, Thiên Điệp từ bảy tuổi đã đi theo tôi tu luyện, mặc dù tính cách có chút ngang ngược, nhưng là người rất hiểu chuyện, phần lớn thời gian của nó đều dùng để tu luyện, đương nhiên cũng không còn thời gian để về nhà được.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Cô ấy rất hiểu chuyện, nhưng Đường tiền bối lại hiểu chuyện không nhiều, cô Áo Thiên Điệp đó từ nhỏ nếu nói không nhớ nhà, thì tôi không tin. Còn nữa, lúc trước cô và gia đình có liên hệ gì, thậm chí anh trai chết được mấy năm rồi cũng không thấy cô ấy quát lớn như sấm, tại sao sau vài năm sau lại có thể quát lớn như sấm vậy được? Đương nhiên những thứ này cũng không coi là điểm nghi vấn, cũng là chuyện thường tình, vì người ta báo thù mà. Còn mấy năm trước cô ta vẫn chưa báo thù, có thể hiểu là vì cô ta lúc đó vẫn chưa biết. Nhưng bản thân cô ta đã là tu sĩ Hư Thần viên mãn rồi, phái Ngọc Nữ cũng là tông môn tám sao, lúc nào cũng có thể tìm được một tu sĩ Hư Thần cùng cô ấy đến Phỉ Hải thành đối phó với Mặc Nguyệt của tôi, tại sao cô ấy lại cứ gọi Dịch Dật đến?

Khinh Tuyết và Tĩnh Văn lớn như vậy rồi, cũng nhớ nhà lắm, Diệp Mặc không tin một cô gái hai mươi hai tuổi lại không nhớ nhà?

Thấy Đường Mộng Nhiêu muốn nói, Diệp Mặc lại khua tay nói:

- Cô không cần nói Mặc Nguyệt của tôi có tu sĩ Vọng Nguyệt tông bảo vệ, cho nên cô ta muốn mời Dịch Dật đến. Cô một mực nói Áo Thiên Điệp đến Phỉ Hải thành để đối phó với Mặc Nguyệt, tu sĩ của Vọng Nguyệt tông có thể đứng ra giúp Mặc Nguyệt hay không?

Đường Mộng Nhiêu không thể làm gì khác hơn là lắc đầu:

- Không thể.

Đây là chuyện hiển nhiên, Áo Thiên Điệp là đệ tử đệ nhất của phái Ngọc Nữ, cô ta muốn động đến Mặc Nguyệt, một tu sĩ Hư Thần bình thường của Vọng Nguyệt tông lại dám ngăn lại sao? Không giúp đỡ cũng coi là chuyện tốt rồi.

Đường Mộng Nhiêu bị Diệp Mặc hỏi tới đây, sớm đã nghe ra Diệp Mặc chính là nghi ngờ Áo Thiên Điệp, cô thật không chịu được mà giải thích một câu:

- Mười năm trước Thiên Điệp mới có hai mươi hai tuổi, đã nói chuyện với Dịch Dật, chẳng lẽ cứ phải đẹp trai mới được sao? Huống chi, lúc đó Thiên Điệp và Dịch Dật đột nhiên tiến vào Phỉ Hải thành tìm Mặc Nguyệt báo thù. Thiên Điệp lại không phải là thần tiên, nó làm sao biết được lúc đó Lăng Trung Thiên sẽ đến Phỉ Hải? Thậm chí ngay lúc đó lại để Dịch Dật chọc tức Lăng Trung Thiên? Anh đúng là quá đề cao Thiên Điệp rồi đây. Nó năm đó mới là một cô gái hơn hai mươi tuổi, bây giờ cũng mới chỉ có hơn ba mươi tuổi mà thôi.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Tôi cũng không nói nhất định là cô ta khích bác, chỉ là cô ta là người tình nghi lớn nhất mà thôi. Huống chi điều cuối cùng cô nói căn bản không phải là trùng hợp, chẳng lẽ cô có thể đoán ra chuyện Lăng Trung Thiên sẽ đến Phỉ Hải thành hay sao? Lý Khởi Thiện biết Mặc Nguyệt của tôi, lúc đó cũng là tôi cứu được anh ta, hơn nữa tôi cũng là người tận mắt chứng kiến chuyện kia. Lăng Trung Thiên tiền bối sẽ tìm người nhà tôi nghe ngóng tình hình cũng là chuyện bình thường, cho nên anh ta nhất định phải đến Phỉ Hải thành.

- Nhưng Thiên Điệp sao lại biết được Lăng Trung Thiên đến? Nó là thần tiên ư? Hơn nữa chuyện của Ngạo Thành thương hội sao nó lại biết được? Với lại làm sao có thể biết được Lý Khởi Thiện đem chuyện nói với Lăng Trung Thiên?

Đường Mộng Nhiêu mặc dù biết năm đó ba người bọn họ sống mái với nhau chắc chắc có chút kỳ lạ, nhưng bị Diệp Mặc hỏi đến có chút không thoải mái, cũng không chịu được mà ném cho Diệp Mặc một câu.

Diệp Mặc giống như không nghe thấy những lời khó nghe này vậy, vẫn nói:

- Cô ta không phải là thần tiên, nhưng sau khi cô tiêu diệt Mặc Nguyệt, có thể ở lại Mặc Nguyệt đợi Lăng Trung Thiên, chỉ cần Lăng Trung Thiên đến Phỉ Hải rồi, gặp được cô ta. Tôi nghĩ, cô ta cuối cùng cũng sẽ có cách khích bác Lăng Trung Thiên giết chết Dịch Dật.

Lần này Đường Mộng Nhiêu không trả lời, Diệp Mặc nói không phải là không có chút đạo lý nào, một khi Lăng Trung Thiên giết Dịch Dật thật, thì với Phiến Phất chắc chắn thế thành nước lửa. Còn mình thì sao? Nếu như Thiên Điệp đúng là bị Lăng Trung Thiên lăng nhục, thì Thiên Điệp là một đệ tử mà cô thích nhất, tương lai của phái Ngọc Nữ, cô có thể nhịn được lửa giận hay không?

Đáp án duy nhất là không thể.

Nghĩ đến đáp án này, Đường Mộng Nhiêu thậm chí có chút tin tưởng những gì mà Diệp Mặc nói. Nhưng Áo Thiên Điệp không có chút cơ mưu nào lại bị Diệp Mặc nói thành tên giảo hoạt, khiến Đường Mộng Nhiêu chẳng những không tin, mà còn có chút phản cảm.

Lúc này Mông Hàn An một mực vẫn ngồi nghe lại nói một câu:

- Chị Đường, tôi thấy Diệp Mặc sư đệ nói có chút đạo lý. Rất nhiều người con gái tâm cơ không để ý đến tuổi tác lớn nhỏ, có lúc tâm cơ ngay khi còn rất nhỏ đã rất thâm sâu rồi. Hành động của Áo Thiên Điệp là sơ hở, nếu như cô ta quan tâm đến người nhà thật, không thể nào anh trai chết được vài năm mới biết. Cho dù cô ấy không biết, thì cha cô ấy cũng không thể không báo cho cô ấy được. Chẳng lẽ tin tức của phái Ngọc Nữ lại khó truyền vào như vậy sao? Nếu không phải, đây là một điểm nghi ngờ cực lớn.

Đường Mộng Nhiêu nghe thấy vậy trong lòng chấn động, thật sự chính là như vậy. Ngạo Thành thương hội truyền tin đến phái Ngọc Nữ, điều này thực quá đơn giản. Huống chi, Thiên Điệp còn là thiên chi kiều nữ của phái Ngọc Nữ, tin tức của gia đình cô ta chuyển đến, có ái lại dám giấu cô.

Mông Hàn An thấy Đường Mộng Nhiêu không nói câu nào, lại nói thêm:

- Nếu như Áo Thiên Điệp từ đó mà bị cản trở, tôi còn nghi ngờ chuyện tu sĩ tên Lý Khởi Thiện tìm được Lăng Trung Thiên tiền bối, nói không chừng sớm đã lọt vào tai mắt của Áo Thiên Điệp rồi, cho nên cô ta mới đến Phỉ Hải thành trước.

Đường Mộng Nhiêu càng nghe trong lòng càng thấy không thoải mái, nếu quả thực là Áo Thiên Điệp khích bác từ bên trong, tạo nên chuyện yêu thú tập kích Phỉ Hải thành và Toái Diệp thành, thì cô và Phiến Phất chính là tội nhân.

Đường Mộng Nhiêu đang suy nghĩ Phỉ Hải thành thế nào rồi, yêu thú có đến công phá Phỉ Hải thành hay không, thì lại nghe thấy Diệp Mặc hỏi:

- Đường chưởng môn, tôi nghe nói vài năm trước khi có yêu thú xuất hiện, sau khi cô trúng thương rồi rời khỏi, Phỉ Hải thành lại có một đại năng đến. Sau đó vị đại năng đó lại ngăn lại sự tiến công của yêu thú có phải không? Vị đại năng đó là ai, tu vi thế nào?

Nghe thấy Diệp Mặc hỏi vậy, Đường Mộng Nhiêu mới gác sự lo lắng trong lòng sang một bên nói:

- Đúng vậy, tên tu sĩ đột nhiên xuất hiện cứu giúp cũng là một tu sĩ Kiếp Biến, tu vi cũng không kém hơn so với tôi. Bên ngoài Bắc Vọng châu mặc dù chỉ có tôi và Lăng Trung Thiên và cả Phiến Phất nữa là ba tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ, nhưng cũng có vài tu sĩ ẩn cư nữa. Chỉ là những tu sĩ này không xuất thế, cho dù là thú triều, bọn họ bình thường cũng không ra ngoài được.

- Vậy Đường chưởng môn cho rằng sau khi tu sĩ kia đến, Phỉ Hải thành có phải là có thể trụ lại được không?

Diệp Mặc khi hỏi ra câu hỏi này, ngữ khí rõ ràng có chút kích động.

Đường Mộng Nhiêu biết ý tứ của Diệp Mặc, nhưng cô lại lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết, mới vừa rồi tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Tôi nghĩ chắc là có thể giữ lại Phỉ Hải thành rồi, dù sao bên ngoài Phỉ Hải thành có trận pháp phòng ngự, còn số lượng yêu thú mặc dù nhiều, nhưng yêu thú cấp cao cũng rất ít.

Diệp Mặc biết hỏi nữa cũng chẳng hiểu được cái gì, chỉ có thể để cho Thanh Nguyệt bay nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.