Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1288: Thiên Cương Vực



- Mấy vị đại nhân thật không muốn đi sao…

Người con gái mặc váy xanh lúc trước cho rằng sau khi mình nói xong, thì mấy người Diệp Mặc chắc chắc sẽ cám ơn rồi đi theo cô đến gặp hội chủ. Bây giờ mấy người Diệp Mặc lại từ chối không có chút do dự gì, sau đó muốn rời đi, cô cũng không biết nên nói thế nào mới phải, ngược lại lại thốt ra một câu như vậy.

Diệp Mặc nhíu mày nhìn cô gái mặc váy xanh một chút nói:

- Chẳng lẽ nhất định phải đi? Không đi không được?

Cô gái kia nhìn ra vẻ mất hứng của Diệp Mặc, vội lắc đầu nói:

- Không phải, không phải, mấy vị đại nhân đừng hiểu lầm, Hành Tu hội chúng tôi sẽ không ép buộc sự tự nguyện của tu sĩ.

- Vậy thì tốt.

Nói xong Diệp Mặc không thèm nhìn nữ tu này, quay người rời đi. Mấy người Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng ai nấy rối rít rời đi, chỉ còn một mình nữ tu không ngờ lại kết quả như này ở lại.

Sau khi mấy người rời xa khỏi Hành Tu hội, Tô Tĩnh Văn mới nói:

- Hành Tu hội này đúng là đáng sợ, không ngờ lại có thể tùy ý cướp đồ của người khác, giết người cũng chẳng sao.

Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn mặc dù đến Tu Chân giới lâu rồi, nhưng nơi người mạnh lên ngôi như này cũng chưa quen cho lắm.

Đường Mộng Nhiêu lại nói:

- Hành Tu hội chắc là một tổ chức Tu Chân, bọn họ có thể khiến Hành Tu hội đứng vững trong này được, chính là vì thu hút nhiều tu sĩ đến. Tôi nghĩ một khi bên trong Hành Tu hội biểu hiện tươi đẹp, được hội chủ chú ý đến, chắc chắn sẽ xin gia nhập, sau đó lại cung cấp cho người gia nhập lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Diệp Mặc gật đầu, đồng ý với ý kiến của Đường Mộng Nhiêu.

Nguyệt Thiền lại nói:

- Vậy thì tôi không tham gia vào Hành Tu hội có được không? Theo cách nói này, thì là tu sĩ cấp cao có thể tùy ý cướp đồ của tu sĩ cấp thấp, còn có thể giết tu sĩ cấp thấp nữa, ai mà bằng lòng vào đó chứ?

Diệp Mặc cũng không trả lời Nguyệt Thiền, nhưng lại biết nếu nhiều người như này vào Hành Tu hội, vậy thì Hành Tu hội chắc chắn có cách thu hút người khác đến.

- Chúng ta đi tìm chỗ để ở lại đã, nếu có thể em muốn rời nơi này sớm một chút.

Tô Tĩnh Văn ở Phỉ Hải thành cũng thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cũng được mọi người tôn kính, ở Tây Tu thành, cô lại có chút cảm giác xa lạ.

- Được, vậy đi tìm nơi nào ở lại đã.

Diệp Mặc cũng đồng ý với ý kiến của Tô Tĩnh Văn, bây giờ hắn có nhiều linh thảo cấp tám cấp chín như này, muốn thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm cũng là chuyện chắc chắn rồi. bây giờ trước khi trở về Bắc Vọng châu, đối với Diệp Mặc mà nói chuyện quan trọng nhất có hai chuyện, thứ nhất là thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm, thứ hai là có thể tìm được Chân Linh thảo hoặc Băng La.



- Cô nói hắn không đồng ý đến?

Một người đàn ông trung niên nhìn không rõ tuổi nghi ngờ hỏi một câu.

Còn đứng trước mặt gã đương nhiên là người con gái mặt váy xanh vừa nãy mời mấy người Diệp Mặc, lúc này cô gái này cũng không còn vẻ dửng dưng tự tin mỉm cười như lúc trước gặp Diệp Mặc nữa, mà là khom người căng thẳng nói:

- Đúng vậy, hội chủ, hắn chính xác nói không muốn đến, sau đó thì đi luôn. Tôi sau đó hỏi mới biết được, bọn họ chắc hẳn là vừa mới đến Tây Tu thành, không hiểu quy tắc Hành Tu hội chúng ta, một khi bọn họ biết thì chắc chắn sẽ gia nhập Hành Tu hội chúng ta.

Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm, không nói câu nào. Một người đàn ông khác bên cạnh gã cũng nói:

- Chúng ta có cần đi điều tra mấy người này không?

Người đàn ông trung niên kia khua tay nói:

- Không cần, đó chắc hẳn là một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ. Đúng như những gì Lục Diệp nói, đợi hắn hiểu ra chỗ tốt của Hành Tu hội chúng ta, cho dù hắn là Hóa Chân đỉnh phong cũng sẽ đến. Còn chuyện đi điều tra thì cũng không cần lắm, mặc dù một tu sĩ Hóa Chân đối với Hành Tu hội chúng ta cũng không là cái gì, chỉ là không cần vì cái này sẽ khiến cho người khác phản cảm.

- Vâng.

Người đàn ông kia lập tức đáp.



Mấy người Diệp Mặc lúc này đã tìm được chỗ ở, Diệp Mặc có rất nhiều linh thạch, ở một nơi như Tây Tu thành thì lại càng không thể không nỡ tốn linh thạch.

Nhà trọ Tây Nguyệt ở Tây Tu thành cũng là một trong vài nhà trọ lớn, thuộc vào nơi dừng chân của những tu sĩ xa hoa nhất. Hai phòng mà Diệp Mặc đặt lại càng đắt tiền, ở một tối cũng tốn khoảng một trăm nghìn linh thạch, ở vài tháng thì cần đến mấy chục triệu linh thạch. Nhưng linh khí của nhà trọ này lại vô cùng nồng đậm, hơn nữa đầy đủ trận pháp phòng ngự và các thứ phụ kiện khác.

Sở dĩ không quan trọng về linh thạch, là vì bây giờ Diệp Mặc tùy tiện luyện chế vài món chân khí hoặc luyện chế vài viên đan dược, thì cũng có một bó lớn linh thạch. Huống chi, bây giờ hiệu quả tu luyện của linh thạch thượng phẩm đối với hắn mà nói cũng có hạn rồi, hắn căn bản không cần tiếp tục tích trữ linh thạch thượng phẩm nữa.

Cho dù trận pháp phòng ngự và trận pháp che chắn ở nơi này là bậc nhất, nhưng Diệp Mặc vẫn còn bố trí lại trận pháp trong hai phòng. Hắn và Tô Tĩnh Văn một phòng, còn Đường Mộng Nhiêu và Nguyệt Thiền một phòng.

Diệp Mặc sau khi ở lại nhà trọ Tây Nguyệt, việc đầu tiên hắn làm là đi hỏi thăm về tình hình Hành Tu hội. Từ tiểu nhị của nhà trọ, Diệp Mặc biết được Hành Tu hội mặc dù có chút khác biệt với những gì hắn nghĩ, nhưng đại khái cũng không sai biệt lắm.

Hành Tu hội cung cấp quảng trường linh khí nồng đậm để tu luyện, cũng là đại sảnh mà mấy người Diệp Mặc đã nhìn thấy. Còn cung cấp linh nhãn thăng cấp, cũng chính là nơi tu luyện có vài cấm chế mà Diệp Mặc đã nhìn thấy. Những nơi này đều là miễn phí, nhưng anh cần phải cùng với người khác tranh cướp.

Bình thường, những tu sĩ cấp thấp trong Hành Tu hội chỉ cần không tìm đến tu sĩ cấp cao khiêu khích, thì tu sĩ cấp cao cũng không chủ động gây rắc rối với tu sĩ cấp thấp, vì như vậy sẽ làm giảm điểm số của tu sĩ cấp cao trong Hành Tu hội. Nhưng một khi tu sĩ cấp thấp mạo phạm đến tu sĩ cấp cao, thì có thể tùy ý chém giết. Nhưng phần lớn tu sĩ ở trong Hành Tu hội đều ẩn giấu tu vi của mình, nếu như tu vi chênh lệch quá lớn, thì cũng không có ai biết được ai thấp ai cao.

Còn tu sĩ Kiếp Biến viên mãn bảo Tô Tĩnh Văn giao dây chuyền ra, đó là vì tu sĩ cấp cao nếu như nhắm trúng đồ của tu sĩ cấp thấp nào đó rồi, thì có thể yêu cầu tu sĩ cấp thấp giao vật đó ra, nhưng tu sĩ cấp cao cũng không thể lật xem nhẫn trữ vật của tu sĩ cấp thấp được.

Còn những tu sĩ đến Hành Tu hội này, ngoại trừ cần quảng trường của Hành Tu hội để tu luyện ra, còn một mục đích chính nữa, đó là vì muốn được Hành Tu hội để ý tới. Một khi Hành Tu hội để ý đến anh rồi, thì sẽ mời anh gia nhập vào Hành Tu hội, thì việc tu luyện của anh cũng sẽ tiến triển cực nhanh.

Tài nguyên nghịch thiên của Hành Tu hội, chỉ cần gia nhập và Hành Tu hội, thì sẽ được phân phối cho động phủ có nguồn tài nguyên tu luyện phong phú và có linh khí nồng đậm, tu luyện muốn không nhanh cũng không được. Hơn nữa Hành Tu hội còn nắm trong tay rất nhiều di tích cổ, có thể tự khai quật, những nơi này Hành Tu hội sẽ cho những người trong hội đến tham gia, hơn nữa những đồ mà người tham gia lấy được cơ bản cũng thuộc về mình.

Còn làm sao có thể lọt vào mắt Hành Tu hội được, ngoại trừ cướp linh nhãn ra, thì chỉ có tỷ thí. Những tu sĩ trong Hành Tu hội có thể chủ động tìm một tu sĩ bất kỳ để thi đấu, sống chết không bàn. Đương nhiên tu sĩ được chọn cũng có thể từ chối, nhưng một khi từ chối rồi, sau này cũng không thể vào Hành Tu hội tu luyện được nữa.

Mà Hành Tu hội cũng sẽ căn cứ theo mức độ biểu hiện của những người ưu tú sẽ để cho hầu gái của hội đến mời, hầu gái đến mời được chia làm mấy cấp loại trang phục như vàng, chanh, hồng, lục, xanh, lam, tím, hầu gái mặt quần áo màu vàng gọi là hầu gái hoàng y. Bình thường, màu sắc quần áo của hầu gái đi mời người có biểu hiện xuất sắc càng gần về sau, thì chứng tỏ người được mời càng có nhiều chỗ tốt, sau khi gia nhập và Hành Tu hội thì địa vị càng cao.

Diệp Mặc nghe đến đó đã hiểu tất cả, lại càng không có hứng thú với Hành Tu hội. Trong lòng hắn thậm chí còn thầm bất mãn, mời mình chỉ mà một hầu gái váy xanh mà thôi. Hắn cũng không biết hầu gái váy xanh của Hành Tu hội mà xuất động, thì địa vị đã rất cao rồi, người khác có hâm mộ cũng hâm mộ không đến được.

Mặc dù hiểu được mục đích của Hành Tu hội, mấy người Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng tu luyện ba ngày cũng không ra ngoài, Diệp Mặc chủ yếu là luyện đan. Vì Diệp Mặc vẫn còn có chút lo lắng Hành Tu hội kia có đến điều tra hắn hay không, ba ngày sau, Diệp Mặc biết được hắn nghĩ nhiều quá rồi, người ta căn bản cũng chẳng thèm đến hỏi.

Cũng đúng, hắn cũng được hầu gái váy xanh mời, người khác nói không chừng căn bản cũng không để ý đến hắn nữa.

Ngày thứ tư, Diệp Mặc định đến tham gia Thiên Cương ba mươi sáu vực, ba anh em Ngôn Nghiên đã tìm đến. Diệp Mặc chỉ cần thấy ba người họ bây giờ không việc gì, liền biết được 'Dịch tinh đằng’ của Ngôn Nghiên cũng đã phát huy tác dụng.

Ba người sau khi cám ơn Diệp Mặc, Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn Diệp Mặc đến Thiên Cương ba mươi sáu vực. Căn cứ theo những gì Ngôn Nghiên nói, Diệp Mặc biết được Ngôn Trịnh Tân là người nhỏ nhất trong ba người, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện anh ta còn lão luyện hơn anh cả của anh ta. Bây giờ Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn đường, Diệp Mặc đoán rằng anh ta chắc hẳn muốn bày tỏ sự cảm kích của mình với Diệp Mặc, cũng gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ Diệp Mặc không định cho Tô Tĩnh Văn đi, nhưng Tô Tĩnh Văn lại cứ nhất định muốn đi cùng, dù sao đến Thiên Cương ba mươi sáu vực cũng nguy hiểm. Đường Mộng Nhiêu cũng muốn đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút vực, cuối cùng thì mấy người cùng đi.

Tây Tu thành là một thành phố rất kỳ quái, nơi ở của tu sĩ và linh điền, vườn linh dược thậm chí cả núi non cũng liền một chỗ, diện tích quá rộng lớn, hơn nữa tu sĩ trong này cũng cực kỳ nhiều.

Thiên Cương ba mươi sáu vực cách nhà trọ Tây Nguyệt nơi mà Diệp Mặc ở cũng mất trăm dặm đường, nhưng cũng ở trong Tây Tu thành.

Cũng may Tây Tu thành không có cấm không, mấy người Diệp Mặc chỉ trong chốc lát đã đến được bên ngoài của Thiên Cương ba mươi sáu vực.

Thiên Cương ba mươi sáu vực là một sân thí luyện, Diệp Mặc cho rằng nơi này chắc chắn không nhiều người, giống như quảng trường đề danh ở Nam An thành, chỉ khi nào có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh mới có người. Bình thường khi không có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh cũng không có một ai.

Nhưng sau khi Diệp Mặc đến nơi này rồi mới biết, nơi này đã hình thành một khu vực buôn bán, lại càng giống như một phường thị cố định vậy. Từng cửa hàng xếp xung quanh Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn đồ mà nơi này buôn bán ngoại trừ dược liệu và khoáng thạch, thì pháp bảo, linh sủng cái gì cũng có.

Mấy người Diệp Mặc vừa mới bước đến bên ngoài Thiên Cương ba mươi sáu vực, liền nghe thấy có chút âm thanh lầm rầm truyền đến:

- Anh Ngôn không ngờ lại tìm được Dịch Tinh Đằng, đúng là tài giỏi. Bây giờ cũng có thể đứng dậy được rồi, chúc mừng, chúc mừng.

Ngôn Trịnh Tân nghe thấy những âm thanh này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta chằm chằm nhìn vào tu sĩ vừa mới nói lạnh lùng nói:

- Kim Kỳ Long, ba mươi năm trước có phải là mày thông đồng với người khác hãm hại tao không?

Người đàn ông có giọng ầm ầm kia sau khi nghe thấy Ngôn Trịnh Tân nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngôn Trịnh Tân, anh nói thì phải có trách nhiệm với lời mình nói, năm đó tôi có lòng tốt giúp anh, anh còn nói những lời này, nếu như anh còn dám nói như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.