Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1321: Cường sát trong kiếp lôi



Phương Ức Tông sau khi nuốt viên đan dược, chỉ trong chốc lát khí thế cả người lại tăng vọt, dường như tu vi lại bắt đầu tăng lên. ‘Vực’ của Diệp Mặc trói buộc gã chỉ trong chốc lát dần dần bị rạn nứt, chỉ trong nháy mắt, ‘vực’ của Diệp Mặc cũng hoàn toàn tan vỡ.

Diệp Mặc bỗng nhiên có một dự cảm cực kỳ xấu, nhưng vào lúc này Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông bỗng nhiên lại phát ra mấy đường màu hồng chói mắt, mang theo những âm thanh xé rách không gian hướng về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc căn bản cũng không kịp suy nghĩ, đại đỉnh tám cực đã được phóng ra.

Ầm…

Một tiếng nổ khủng khiếp, Diệp Mặc cùng đại đỉnh tám cực của hắn cũng bị Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông đánh cho bắn xa mấy trăm mét, vẫn còn điên cuồng phun máu trên không trung. Chỉ trong chốc lát, hắn cũng đã bị trọng thương.

Lúc này Phương Ức Tông cũng không truy sát Diệp Mặc nữa, mà lại tiếp tục thu lại tấm lưới màu xám và Càn Khôn Quyển của gã.

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Phương Ức Tông, đang không hiểu gã muốn làm gì, trên bầu trời tự nhiên lại trở nên âm u. Dường như vào lúc này, Diệp Mặc và những tu sĩ xung quanh cũng đã hiểu ra ý tứ của Phương Ức Tông, gã không ngờ vào lúc này lại muốn độ kiếp.

Một tiếng ầm ầm truyền đến, lôi kiếp vẫn chưa giáng xuống, thì đã phát ra những âm thanh kinh người.

Mấy người Tạ Chính Sư ai ai cũng biến sắc lùi về phía sau, bọn họ sợ không cẩn thận sẽ bị lôi kiếp làm liên lụy. Bọn họ cũng là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, một khi bị lôi kiếp dính đến, thì cũng phải đối mặt với lôi kiếp phi thăng.

Tu sĩ thăng cấp có thể áp chế tu vi của mình khiến cho lôi kiếp không cảm ứng được, dùng cái này để trì hoãn thời gian thăng cấp. Nhưng có tu sĩ cũng có thể cố ý tăng tu vi của mình lên, khiến lôi kiếp cảm nhận được anh ta, phi tăng nhanh hơn. Phương Ức Tông lúc này chính là làm như này, gã không những tăng tốc phi thăng, hơn nữa còn dùng đan dược ép buộc phi thăng.

Mục đích của gã rất rõ ràng, chính là muốn phi thăng ngay lập tức, bình thường khi độ kiếp, căn bản không có ai dám đến gần, đợi sau khi độ kiếp xong rồi, còn có ai dám làm gì được gã?

Ầm một tiếng chín đường kiếp lôi to bằng nắm đấm giáng xuống, trong mắt mấy người Tạ Chính Sư, kiếp lôi này đã vô cùng khủng bố rồi, lập tức lại lùi về sau càng xa hơn.

Phương Ức Tông lạnh lùng nhìn Diệp Mặc vẫn còn ở phía xa, phóng ra Càn Khôn Quyển mà một tấm Hắc Chướng, Hắc Chướng này lúc trước khi đánh nhau với Diệp Mặc cũng không phóng ra. Rõ ràng là pháp bảo phòng ngự để chạy thoát thân. Lúc này đối diện với lôi kiếp sắp tăng cấp, thì gã cũng không cố kỵ chút nào.

Diệp Mặc cũng giống như lúc trước cười lạnh một tiếng, hắn cũng không sợ. Nhưng hắn cũng không bước lên phía trước ngay lúc đó, vừa nãy khi Phương Ức Tông nuốt đan dược xong cũng đánh cho hắn một cái, khiến hắn trọng thương. Lôi kiếp của Phương Ức Tông vẫn còn một lúc nữa, cho nên Diệp Mặc căn bản cũng không vội, nuốt thêm vài viên đan dược trị thương, bắt đầu chữa thương.

Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, mấy người Tạ Chính Sư lại càng không dám bước lên. Đừng nói vừa tiến gần đến lôi kiếp này sẽ bị ảnh hưởng đến bọn họ, cho dù lôi kiếp không lan đến, Diệp Mặc không bước lên trước, thì bọn họ cũng không dám bước lên.

Lúc này ba người bọn họ mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra lúc trước khi Phương Ức Tông đánh nhau với họ, đến một nửa thực lực cũng không lấy ra.

Trong tiếng sấm sét ầm ầm, Phương Ức Tông đã độ qua đợt thứ năm tổng cộng có bốn mươi năm tia sét, Diệp Mặc hoàn toàn đã trị thương xong rồi.

Phương Ức Tông trong khi độ kiếp thấy Diệp Mặc đứng dậy, bỗng nhiên có một dự cảm không lành, quả nhiên, gã phát hiện ra Diệp Mặc lại lần nữa phóng ra pháp bảo hướng về phía gã.

- Mày điên rồi…

Phương Ức Tông không dám tin nhìn Tử Đao đang bay lên không trung lầm bầm nói. Gã cho rằng Diệp Mặc điên rồi, nếu không điên, sao lại dám ra tay với người đang độ kiếp? Từ trước tới này, gã cũng chưa từng nghe nói có người lại dám tấn công người khác khi họ đang độ kiếp cả. Vì một khi ra tay với người đang độ kiếp, thì lôi kiếp sẽ coi người ra tay thành người khiêu khích nó. Cuối cùng người ra tay cũng sẽ kích thích sự trừng phạt của lôi kiếp, loại lôi kiếp trừng phạt này còn mạnh hơn nhiều so với lôi kiếp bình thường.

Chính là vì vậy, Phương Ức Tông mới cho rằng Diệp Mặc điên rồi.

Nhưng bất luận Diệp Mặc có bị điên hay không, thì gã cũng cần phải ngăn lại ánh đao hồng tím và Diệp Mặc bổ tới này.

Phương Ức Tông bất đắc dĩ, thu lại Càn Khôn Quyển đang ngăn lôi kiếp kia lại, sau đó dùng Càn Khôn Quyển ngăn lại Tử Đao của Diệp Mặc. Gã biết pháp bảo lưới xám của mình căn bản không ngăn được Tử Đao này của Diệp Mặc, Tử Đao của Diệp Mặc khiến cho gã bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hơn nữa gã cho rằng mình chỉ cần ngăn Diệp Mặc được một lần thì được rồi, vì sau khi ngăn được lần thứ nhất đó rồi, thì trên trời sẽ tự động giáng xuống lôi kiếp trừng phạt.

Lại một tiếng ầm cực lớn, Càn Khôn Quyển và Tử Đao của Diệp Mặc đập vào nhau, chân nguyên tràn ra bốn phía. Dường như trong cùng lúc đó, hơn mười tia sét giáng xuống, đồng thời tấn công về phía Diệp Mặc.

Phương Ức Tông còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi, gã thậm chí còn nhìn đi nhìn lại, phát hiện mình đúng thật không nhìn nhầm, quả thực hơn mười tia sét đang tấn công về phía Diệp Mặc. Hơn nữa mỗi tia sét cũng không nhỏ hơn kiếp lôi của gã, phải biết rằng kiếp lôi của gã một lần cũng chỉ có chín đường mà thôi. Còn mười mấy tia sét đang xông về phía hắn này, hắn sao có thể sống được?

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Phương Ức Tông liền hiểu ra đạo lý này, lập tức vui mừng, Diệp Mặc chết là cái chắc. Chỉ cần Diệp Mặc chết rồi, thì gã trước khi thăng cấp, cũng có thể giết những người còn lại một cách dễ dàng.

Chính xác mà nói ba mười sáu tia sét hướng về phía Diệp Mặc, mấy người Tạ Chính Sư và Quý Trường Thiên khi Diệp Mặc xông tới phạm vi kiếp lôi của Phương Ức Tông để tấn công Phương Ức Tông, liền biết không ổn rồi. Bây giờ ba mươi sáu tia sét này đồng thời hướng về phía Diệp Mặc, mấy người thậm chí nhìn cũng không dám nhìn.

Ba mươi sáu tia sét giáng xuống, Diệp Mặc cũng không có chút cơ hội sống sót nào. Giao Hoán Chấn mới kịp phản ứng lại, muốn gọi Diệp Mặc lại, thì phát hiện ra cũng muộn rồi.

Người duy nhất không sợ chỉ có Diệp Mặc, ba mươi sáu tia sét này còn kém xa so với lôi kiếp Kiếp Biến mà hắn đã từng độ qua, làm sao có thể ngăn cản được hắn.

Hắn cũng không chút do dự phóng ra ba mươi sáu lôi kiếm, ba mươi sáu lôi kiếm màu tím này chống lại ba mươi sáu kiếp lôi màu xanh kia. Nếu không phải vì muốn giết chết Phương Ức Tông, hắn thậm chí muốn đối kháng lại mấy kiếp lôi này, sau đó luyện hóa lôi nguyên.

Bịch bịch bịch…

Ken két…

Hai loại tia sét va đập vào nhau, trên không trung nổ thành từng chùm pháo điện màu xanh đen. Vô số những tia sét màu đen bị đánh tan, còn những tia sét màu xanh thì lại không chút do dự tiếp tục xông về phía Diệp Mặc.

Lúc này tất cả mọi người có mặt lúc đó kều kinh hãi, Diệp Mặc cũng vô cùng kinh hãi. Hắn phát hiện ra mình hoàn toàn đánh giá thấp ba mươi sáu tia sét kiếp lôi này rồi, ba mươi sáu đường tia sét kiếp lôi này cũng không kém gì so với lôi kiếp Hóa Chân mà hắn đã từng độ qua, thậm chí còn hơn thế nữa. Mặc dù ba mươi sáu đường tia sét kiếp lôi này cũng không khác mấy so với lôi kiếp Kiếp Biến của hắn, nhưng bản chất thực sự lại kém xa.

Nhưng chỉ trong nháy mẳt ba mươi sáu đường kiếp lôi bị triệt tiêu một lần đều rơi hết xuống người Diệp Mặc, áo giáp trên người Diệp Mặc lại lần nữa bị vỡ tan, máu thịt tung tóe, sau khi hắn điên cuồng phun ra mấy ngụm máu, lập tức nuốt vài viên đan dược vào chữa thương, đồng thời đại đỉnh tám cực cũng được phóng ra.

Khi mấy người Tạ Chính Sư nhìn thấy Diệp Mặc không ngờ cũng phóng ra tia sét cùng tia sét kiếp lôi đối kháng, đều hoàn toàn chấn động. Cũng may Diệp Mặc vẫn bị tia sét đánh cho trọng thương, nếu lôi kiếm của Diệp Mặc có thể cường hãn như lôi kiếp trừng phạt trên trời kia, bọn họ căn bản cũng không cần đánh với Diệp Mặc nữa, người ta chỉ cần một tia sét giáng xuống, thì bọn họ cũng chỉ có thể phòng ngự được thôi.

Vốn dĩ Phương Ức Tông đợi Diệp Mặc bị kiếp lôi mạt sát, thấy Diệp Mặc không ngờ chỉ bị trọng thương, cũng không có chuyện gì, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt. Gã lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, trên thế giới này làm gì có loại tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất biến thái như Diệp Mặc?

Âm thanh ầm ầm của lôi kiếp kéo gã về với thực tại, lúc này gã chỉ hi vọng lôi kiếp đến nhanh chút, không cần đợi tên tu sĩ biến thái như Diệp Mặc kia chữa thương xong đến tính sổ mình.

Sau khi đợt lôi kiếp thứ sáu qua đi, Phương Ức Tông cũng không còn chú ý đến lôi kiếp nữa, cái mà gã chú ý chính là Diệp Mặc, gã lo lắng Diệp Mặc khi chữa thương xong, lại quay sang tính sổ với gã.

Khi lôi kiếp đợt thứ bảy qua đi, Phương Ức Tông thấy Diệp Mặc vẫn còn đang trị thương, nhất thời thở phào. Gã vẫn còn hai đợt lôi kiếp nữa, chỉ cần độ qua hai đợt lôi kiếp này, gã sẽ phi thăng, Diệp Mặc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không làm gì được gã.

Diệp Mặc quả thực là vì không coi trọng ba mươi sáu tia sét này, lại lần nữa bị trọng thương, nói cách khác không ngờ lôi nguyên tích trữ trong ba mươi sáu tia sét này lại kinh khủng đến vậy, đến nỗi khiến cho hắn trọng thương.

Nhưng lần này trọng thương cũng không phải là không thu hoạch được gì, hắn hấp thụ được phần lớn lôi nguyên màu xanh, lúc này hắn chẳng những đang trị thương, mà còn đang luyện hóa lôi nguyên. Cảnh giới Hóa Chân tầng thứ nhất của hắn lại lần nữa được tăng lên, đã tiến gần đến giai đoạn cuối của Hóa Chân tầng thứ nhất rồi.

Khi chín tia sét đợt thứ chín giáng xuống, Phương Ức Tông thở phào nhẹ nhõm, gã vốn dĩ muốn lúc gần phi thăng, thì sẽ giáng cho Diệp Mặc một phát, nhưng nghĩ tới thân thủ biến thái của Diệp Mặc, gã miễn cưỡng nhẫn nhịn lại. Phi thăng là ước mơ lớn nhất của gã tu luyện từ trước tới giờ, bây giờ sắp thực hiện được rồi, gã làm sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ra chuyện ngoài ý muốn được.

Ầm, ầm, ầm…

Ba tia sét cuối cùng của đợt thứ chín của Phương Ức Tông cũng giáng xuống, đồng thời Diệp Mặc lại đột nhiên đứng dậy.

Phương Ức Tông trong lòng run rẩy, gã thậm chí rùng mình một cái. Trong nháy mắt gã biết được mình đã sợ chiến đấu rồi, loại tâm cảnh này mà đi đấu với Diệp Mặc, thì bị giết là cái chắc.

Phương Ức Tông trong nháy mắt hiểu ra đạo lý này, muốn xua tan ý nghĩ này trong đầu đi. Còn lúc này ba tia sét cuối cùng của lôi kiếp bị Hắc Chướng của gã hoàn toàn chặn lại, trên bầu trời xuất hiện một đám linh vân phi thăng

Đám linh vân phi thăng đó còn chưa hạ xuống kéo Phương Ức Tông đi, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại phóng tới.

Huyễn Vân Hoa Sơn Đao, chưa từng có từ trước đến nay, đi tất thấy máu.

Diệp Mặc biết thời gian của hắn cũng không còn nhiều, một khi để cho Phương Ức Tông phi thăng rồi, thì hắn cũng không còn cơ hội nào nữa.

Cầu vồng màu tím trong nháy mắt phá vỡ khoảng cách giữa hắn và Phương Ức Tông, khi linh vân bay đến, Tử Đao cũng đã đến đầu Phương Ức Tông rồi.

Phương Ức Tông hừ lạnh một tiếng, không chút do dự phóng Càn Khôn Quyển ra, muốn ngăn lại đao này của Diệp Mặc, hơn nữa gã tự tin muốn ngăn lại đao này của Diệp Mặc cũng không là vấn đề. Nhưng gã vừa mới phóng Càn Khôn Quyển ra, còn chưa kịp khởi động hoàn toàn Càn Khôn Quyển, thì lại cảm thấy kinh mạch trong thân thể mình dường như lại chậm lại.

Không ổn rồi, bị đánh lén rồi, Phương Ức Tông cũng không nghĩ ngợi gì phun ra một ngụm tinh huyết thiêu đốt, ép Vô Ảnh đang đánh lén trong thân thể gã ra.

Mà cùng lúc đó, đám linh vân phi thăng kia và ánh tím của Tử Đao đồng thời cuốn lấy Phương Ức Tông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.