Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1356: Khiến Tác An Sơn tức giận



Diệp Mặc không sợ Thạch Đạp, đó là bởi vì trận kỳ của hắn đều bố trí trong hư không, hơn nữa còn là trận pháp cấp chín do hắn tự mình nghĩ ra nữa. Hắn tin tưởng, cho dù là Thạch Đạp đứng ở đây nhìn, thì cũng không nhất định có thể nhìn ra trận kỳ của hắn. Còn như người khác không ở chỗ này, mà chỉ theo dõi hắn thông qua trận pháp, lại có thể nhìn được ra trận kỳ của hắn sao?

Hơn nữa, vừa rồi khi Thạch Đạp bố trí trận pháp, thì cũng không có gì bất thường cả, điều này nói rõ rằng y không phát hiện ra được trận pháp của mình, hoặc căn bản là y không coi bản lĩnh trận pháp của mình vào đâu.

Sau khi Thạch Đạp rời đi, thì Diệp Mặc lại tiếp tục tiến vào trong trung tâm không gian bão cát luyện thể. Đồng thời gửi một tin tức cho Cảnh Học Minh, để bảo y tạm thời đừng đi tìm mình. Hắn sợ khi Cảnh Học Minh tới thì lại vừa lúc bắt gặp Tác An Sơn.

Thạch Đạp nói rằng chỉ cần Diệp Mặc lưu lại một chút dấu vết, thì tối đa chỉ mất ba ngày là Tác An Sơn có thể tìm được vị trí của hắn. Nhưng trên thực tế thì không cần đến ngày thứ hai, Tác An Sơn đã phát hiện được vị trí của Diệp Mặc rồi.

Người tới là ba tên tu sĩ Hóa Chân. Khi bọn chúng phát hiện được chỗ của Diệp Mặc, thì lập tức bao vây trung tâm không gian bão cát mà Diệp Mặc đang luyện thể, đồng thời phát tin tức đi.

Gần một ngày sau, thì Tác An Sơn đã mang theo mười tên tu sĩ Hóa Chân đi tới chỗ Diệp Mặc. Diệp Mặc vì không muốn để cho Tác An Sơn nhìn ra được tu vi luyện thể của mình đã thăng tới Kiếp Cảnh, cho nên cố ý để cho thân thể mình có đầy những vết thương, quần áo thì rách rưới đi ra khỏi trung tâm không gian bão cát.

- Tác An Sơn...

Khi Diệp Mặc thấy Tác An Sơn, thì căn bản là cũng không cần thiết phải giả bộ, thì khí thế toàn thân và sự đề phóng của hắn đã không tự chủ được mà bạo phát ra rồi.

Tác An Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, sau khi đánh giá Diệp Mặc lại vài lần, thì lúc này mới dùng giọng bình thản mà nói:

- Mày rất có bản lĩnh, cướp đoạt mười hai viên 'Lôi châu' của tao, vậy mà còn dám coi như không có gì mà ở lại chỗ này luyện thể. Rất tốt.

Diệp Mặc nhìn ra được, tuy rằng Tác An Sơn đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng giọng điệu của lão thì đã bán rẻ lão rồi, lão không thể nào thực sự bình tĩnh được. Cho nên lúc này Diệp Mặc còn bồi thêm một chút lửa nữa:

- Trước khi làm mấy điều này, ta còn giết cả con trai lão nữa đấy.

Hai mắt Tác An Sơn thậm chí giống như là sắp phun ra lửa giận đến nơi, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Sau mấy lần hít thở, thì lão mới vung tay lên với mấy tên tu sĩ Hóa Chân còn lại:

- Ta muốn bắt sống con chuột nhắt này, bây giờ bọn chuột nhắt càng ngày càng gian xảo, vì thế hãy lập tức chặn hết các không gian có thể chạy trốn, tuyệt đối không thể để cho nó lần thứ hai có thể chạy trốn từ trong tay của ta.

- Vâng.

Mười ba tên tu sĩ Hóa Chân đi theo Tác An Sơn lập tức đồng thanh đáp lại, đồng thời trong lòng chúng cũng biết thành chủ đã hận thấu xương đối với tên tu sĩ trước mặt này rồi. Bằng không lấy bản lĩnh của thành chủ, thì sao có thể để cho họ hỗ trợ chặn lại đường lui của tên kia chứ? Mười ba tên tu sĩ Hóa Chân cùng với Tác An Sơn bao vây lại chỗ này, cho dù là một hạt cát trong không gian cát mịn cũng không thể nào tràn ra ngoài được.

Chỉ là khi mười ba tên tu sĩ Hóa Chân vừa đáp lại, thì sắc mặt của Tác An Sơn liền biến đổi, lập tức bóp nát một viên thông tấn châu trong tay.

Sau đó lão dùng sắc mặt băng lãnh nhìn về phía mười ba tên tu sĩ Hóa Chân nói:

- Địch Từ và Phi Điền lưu lại, những người còn lại lập tức triệu tập mọi người quay về Hắc Thạch thành, đem bọn chuột nhắt bắt lại toàn bộ. Phàm là kẻ tham dự vào cuộc phản loạn, thì đều giết không tha.

Ngoại trừ hai tên tu sĩ Hóa Chân ở lại, thì mười một tên khác đều đồng thanh trả lời Tác An Sơn, sau đó xoay người hóa thành mười một đạo độn quang, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Diệp Mặc thấy một màn này liền âm thầm kinh hãi, hắn căn bản là không cần phải đoán thì cũng biết là Thạch Đạp giở trò quỷ rồi. Hiển nhiên là Thạch Đạp đã sớm tính toán đến điểm này rồi. Sau khi dẫn dụ Tác An Sơn tới đây thì lại gây ra việc phản loạn ở Hắc Thạch thành. Thật không biết là người này đã chờ đợi cái ngày này bao lâu rồi, thật sự đủ tiêu chuẩn của một kẻ ngoan độc mà.

Chính mình hiển nhiên là cũng bị Thạch Đạp lợi dụng. Nhưng biết rõ là bị lợi dụng, vẫn phải toàn lực mà hỗ trợ thôi. Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh, tuy rằng trong lòng không hề muốn bị người khác lợi dụng, nhưng thực tế là hắn đã bị lợi dụng rồi. Hơn nữa cho dù cái tên Thạch Đạp này hôm nay không lợi dụng mình, thì bản thân mình cũng không thể nào đấu lại Tác An Sơn.

Theo lý thuyết, thì với bản lĩnh của Thạch Đạp, muốn lật đổ Tác An Sơn thì đã sớm tìm được cơ hội rồi mới đúng, vì sao tới tận ngày hôm này thì y mới động thủ? Nếu như nói chỉ vì Tác An Sơn có 'Ly minh hỏa', thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Hắc Thạch thành của Tác An Sơn xảy ra biến cố, vậy mà lão vẫn để lại hai người đối phó với một tu sĩ Hóa Chân tầng hai như Diệp Mặc, thì hiển nhiên là đã hận Diệp Mặc tới thấu xương rồi. Tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Mặc chạy trốn một lần nữa.

Sau khi mười một tên tu sĩ Hóa Chân kia rời đi, thì khí thế toàn thân Tác An Sơn tăng vọt lên, không gian đao gió và không gian cát mịn xung quanh lão nhất thời bị dãn ra. Chỉ trong chốc lát, thì Diệp Mặc dù đứng cách Tác An Sơn tới hơn mười thước thì cũng đã cảm thấy hít thở có chút khó khăn rồi.

Khí thế thật cường đại. Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, lúc này thì hắn mới hiểu được, lúc trước Tác An Sơn đối phó với hắn và Cảnh Học Minh cũng chưa hề dùng toàn lực, thậm chí còn chưa dùng tới một nửa thực lực nữa.

Lúc này lão đã toàn lực bạo phát ra khí thế của mình, ngay cả không gian đao gió xung quanh cũng bị bức phải dãn ra, quả thực là quá mức kinh người. Điều này không chỉ vì tu vi của lão ta, mà còn vì tu vi luyện thể của lão đã đạt tới Thần Cảnh nữa.

- Bọn chuột nhắt, Tác An Sơn ta ngày hôm nay còn để cho chúng mày chạy thoát, thì cũng không còn là Tác An Sơn đã xưng bá mấy nghìn năm tại Hắc Thạch thành nữa.

Mỗi câu mỗi chữ của Tác An Sơn sau khi nói xong, thì khí thế trên người càng lúc càng tăng lên, thậm chí cuối cùng xung quanh lão còn tạo thành một lốc xoáy chân nguyên. Loại uy thế này, thì dường như chỉ cần Diệp Mặc hắn bị cuốn vào, thì căn bản là không cần lão động thủ, hắn cũng sẽ không có lực phản kháng.

Đồng thời một cái bóng đen nhánh giống như một con cự xà mọc lên bên cạnh lão. Cái bóng cự xà càng lúc càng lớn hơn, thậm chí còn phát ra tiếng gào rú nữa. Diệp Mặc không thấy rõ được cự xà này là thật hay giả, có lẽ chỉ là một pháp bảo mà thôi.

Diệp Mặc cũng không chút do dự nào, liền lấy ra 'Đại đỉnh tám cực'. Hiện tại hắn đang đối mặt với Tác An Sơn, cho nên hắn cũng không dám có chút sơ suất nào.

Thấy Diệp Mặc lấy ra 'Đại đỉnh tám cực', thì trong mắt Tác An Sơn hiện ra một tia kinh ngạc, một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Tốt, tốt, mày quả nhiên là đoạt được không ít đồ vật. Chẳng những có 'Vụ liên tâm hỏa' mầu lam, còn có loại pháp bảo phòng ngự cực phẩm này nữa. Cũng không uổng công tao phải tự mình truy sát mày một tháng trời.

Diệp Mặc có chút buồn cười, Tác An Sơn thực sự thì cũng không nói oan cho hắn, vì 'Đại đỉnh tám cực' này thực sự là do hắn cướp đoạt được.

- Ha ha ha ha...

Trong nháy mắt khi Tác An Sơn định động thủ, thì lại một tràng cười ha hả truyền đến:

- Tác thành chủ, là ai chọc giận người vậy?

- Là ngươi sao, Thạch Đạp?

Tác An Sơn dừng động tác lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thạch Đạp:

- Thạch phó thành chủ từ lúc nào đã có được lá gan lớn như vậy, dám ở trước mặt họ Tác ta mà cười to. Không lẽ sau khi con gái của ngươi chết, thì lá gan của ngươi liền biến lớn lên rồi hả?

Thạch Đạp giống như không hề nghe được lời châm chọc của Tác An Sơn, mà thản nhiên nói:

- Ta không hề có con gái, bất quá ta nghe nói bacon gái của Tác thành chủ bị người khác giết rồi, cho nên mới muốn tới đây giúp một chút.

Tác An Sơn lại tiếp tục châm chọc Thạch Đạp:

- Thạch phó thành chủ thật là có ý chí kiên định, ngay cả con gái cũng có thể không nhận.

Thạch Đạp thản nhiên nói:

- Từ khi ta bắt đầu tu chân, thì đã tự tuyệt hậu của mình rồi, sao có thể có con gái được chứ? Cho nên ta nói ta không có con gái, cũng không phải là gạt ngươi, mà là sự thực.

- Hừ.

Tác An Sơn cười lạnh một tiếng:

- Thạch Dư Xuyên kia chẳng lẽ không phải là con gái của...

Những lời này chỉ nói được một nửa, thì sắc mặt Tác An Sơn bỗng nhiên đại biến, lập tức dùng ngón tay chỉ vào Thạch Đạp mà run giọng:

- Ngươi nói là, ngươi, ngươi nói là... Thạch Dư Xuyên kia là của ta...

Thạch Đạp bỗng nhiên mỉm cười:

- Thạch Dư Xuyên tuy rằng mang họ Thạch, nhưng họ Thạch trong thiên hạ cũng rất nhiều người, cũng giống như là họ Tác vậy, điều này cũng không có gì kỳ quái mà, vì sao nhất định phải là con gái của ta chứ? Nếu như nó đổi lại thành Tác Dư Xuyên, thì chẳng phải sẽ là con gái của thành chủ sao? Tác thành chủ, người nói xem, thiên hạ liệu có loại chuyện như vậy không? Ta còn nghe nói, Xuyên công chúa kia và Tác công tử mỗi tối đều ngủ cùng nhau đấy, đây không phải là không khác gì tát thẳng vào mặt của Tác thành chủ sao?

Giọng điệu của Thạch Đạp hoàn toàn bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện mà không có liên quan chút nào tới y cả.

Tác An Sơn cũng không thể nhịn được sự kích động và kinh hoàng trong nội tâm nữa. ‘Phụt’ một tiếng đã phun ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân lập tức bắt đầu trở nên cuồng bạo:

- Tao phải nuốt sống mày, Dương Phi Cảnh.

Lúc này thì trong mắt của lão Diệp Mặc đã không còn là trọng yếu nhất rồi, mà là cái tên Thạch phó thành chủ trước mặt kia.

Thạch Đạp bỗng nhiên ném mấy miếng trận kỳ ra bên ngoài, sau có cười nhạt:

- Tác thành chủ vẫn còn nhớ Dương Phi Cảnh sao, thật khiến cho Dương Phi Cảnh tôi được yêu mà sợ...

Lời này Thạch Đạp còn chưa nói hết, thì Tác An Sơn đã bắt đầu công kích rồi, thậm chí 'Vực' cũng không hoàn toàn mở rộng ra. Một tên tu sĩ phía sau Tác An Sơn bỗng nhiên lại lấy ra một chiếc phi kiếm mầu đen dài nửa thước. Sau khi phi kiếm được lấy ra, thì cũng lập tức được phóng đi, mà phương hướng dĩ nhiên lại là Tác An Sơn. Hơn nữa tên tu sĩ này không lâu trước đã nghe lệnh Tác An Sơn ngăn cản Diệp Mặc lại đấy.

Khi tên tu sĩ này đánh lén Tác An Sơn, thì tên tu sĩ Hóa Chân còn lại ngây ngẩn cả người, y dường như không thể ngờ rằng đồng bạn của mình sẽ đánh lén thành chủ. Chờ tới khi y kịp phản ứng, thì phi kiếm mầu đen kia đã đâm xuyên qua hộ giáp của Tác An Sơn rồi. Một dòng máu tươi chảy ra, Tác An Sơn đã bị thương.

Sau khi Tác An Sơn bị ám toán, thì bỗng nhiên lại hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền chộp tay về phía sau. Tên tu sĩ vừa mới ám toán Tác An Sơn thì căn bản là không hề có năng lực để phản kháng lại, đã bị Tác An Sơn vỗ vào đỉnh đầu rồi. Mấy dòng máu tươi từ thất khiếu chảy ra, ngay cả Nguyên Thần cũng bị sự phẫn nộ của Tác An Sơn đánh cho nát vụn.

Tác An Sơn liền tiện tay quăng tên tu sĩ vừa ám toán mình ra ngoài. Thi thể của tên tu sĩ kia bị quăng vào trong trung tâm không gian bão cát vô tận, lập tức biến thành một vũng máu.

Lúc này hai mắt của Tác An Sơn đã đỏ bừng, căn bản là không hề để ý tới Diệp Mặc và Thạch Đạp, mà lại dùng ánh mắt băng lãnh nhìn vào một tên tu sĩ Hóa Chân còn lại:

- Địch Từ, vừa rồi Phi Điền đánh lén ta, có phải ngươi cũng muốn đánh lén ta hay không, nói.

Sắc mặt tên tu sĩ Hóa Chân còn lại nhất thời tái nhợt:

- Thành chủ đại nhân, tôi cùng Phi Điền tuy rằng vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đánh lén ngài cả. Tôi xin thề, nếu như Địch Từ tôi muốn đánh lén...

Trong mắt Tác An Sơn bỗng nhiên bắn ra một tia hàn quang, sau đó lạnh lùng nói với tên tu sĩ Hóa Chân kia:

- Chỉ có người chết mới có thể khiến cho tao tin tưởng...

Nói xong thì cái bóng cự xà mầu đen vây quanh Tác An Sơn bỗng nhiên lại biến hóa thành thực chất, không ngờ là thực sự biến thành một con Hắc Xà. Con Hắc Xà kia liền không chút do dự nào mà một hơi nuốt gọn tên tu sĩ đang bị Tác An Sơn trói buộc.

Còn tên tu sĩ Hóa Chân kia tới tận khi chết, vẫn không thể nào phản kháng lại được một chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.