Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1373: Cảnh còn người mất



Thời gian của buổi họp báo rất ngắn, thời gian Đông Phương Trùng nhảy lầu lại càng ngắn.

Ninh Nhứ Nhạn nhìn thấy Đông Phương Trùng nhảy lầu, vành mắt cũng đỏ lên, may mà Phỉ Phỉ còn chưa nhìn thấy. Cho dù người này lừa gạt cô, nhưng đó cũng là cha của Phỉ Phỉ.

Ninh Nhứ Nhạn không trả lời câu nói của Ninh Tư Sương, nhưng trong lòng lại rất rõ, vì Diệp Mặc quay về rồi. Diệp Mặc hành sự vô cùng quả quyết, lúc trước cô nghe thái gia gia nói qua, bây giờ xem ra đúng là sự thật. Diệp Mặc tối qua vừa mới biết được chuyện này, sáng ngày hôm nay chuyện này cũng đã được giải quyết xong.

Ninh Tư Sương cũng không hỏi nữa, mặc dù cô cũng đoán được có thể là do Diệp Mặc làm, nhưng cái này quả thật có chút bất khả tư nghị. Cho dù Diệp Mặc giúp giải quyết, cũng không thể nào nhanh như vậy được, thậm chí hắn cũng không thể nào đến chỗ Đông Phương Trùng nhanh vậy được?



Diệp Mặc sau khi động tay chân với Đông Phương Trùng, căn bản cũng không chú ý đến chuyện này nữa, lúc này hắn đã xuất hiện ở Ninh Hải.

Ninh Hải là nơi có nhiều hồi ức nhất, cũng là nơi hắn vừa mới bắt đầu đã đến, đối với nơi này, tình cảm của hắn là sâu đậm nhất.

Đến tiểu viện mà lúc trước mình đã từng ở, Diệp Mặc phát hiện ra tiểu viện này không ngờ vẫn còn có người quét dọn. Trong ngoài đều vô cùng sạch sẽ, thậm chí đến chút cỏ dại cũng không có một cây.

Diệp Mặc đi ra sân sau liền biết được nơi này cũng không có ai đến, chẳng qua chỉ là có người định kỳ đến dọn dẹp mà thôi. Phòng của hắn thậm chí cũng không thay đổi, những đồ khi trước bày đặt, vẫn y nguyên như cũ, chỉ là lau lọt sạch sẽ mà thôi.

Diệp Mặc đứng trong này mấy tiếng đồng hồ, đợi đến khi có người mở cổng nhà tiến vào trong, Diệp Mặc mới phát hiện ra trời đã sáng rồi.

- Anh là ai? Sao lại vào được đây?

Người đẩy cổng nhà là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, bà vừa nhìn thấy Diệp Mặc, liền kinh ngạc hỏi một câu.

- Trước kia tôi ở đây, lần này vừa dịp đi qua nơi này, nên vào xem sao. Bà là ai? Hình như tôi chưa gặp bà bao giờ.

Diệp Mặc trả lời xong, lại nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên kia nói một câu.

Người phụ nữ trung niên kia kinh dị nghi ngờ đánh giá Diệp Mặc, lúc này mới nói:

- Tôi nhận được lời mời của người ta, mỗi ngày đến đây dọn dẹp vệ sinh.

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc gật đầu, cũng đã hiểu. Hắn phỏng chừng người mời người phụ nữ trung niên này quét dọn phần lớn là vợ chồng Ninh Trung Phi.

Sau khi rời khỏi tiểu viện đó, thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, lại quay về nơi năm đó, cũng đã là cảnh còn người mất rồi. Đáng tiếc Tĩnh Văn và Khinh Tuyết không có bên người, hắn cũng không có tâm trạng nhớ nhung đó.

Hắn muốn đi thăm mẹ của Tĩnh Văn, sau đó quay về Lạc Nguyệt thành gặp những người bạn Lạc Nguyệt còn ở lại, rồi quay về đại lục Lạc Nguyệt. Nơi này mặc dù là nơi mà hắn từng sống, nhưng hắn lại càng nhớ Mặc Nguyệt Chi Thành hơn. Chỉ có nơi đó mới có người nhà hắn.

Nhưng khi thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn phát hiện bây giờ cả Ninh Hải thành cũng không có bóng dáng của mẹ Tĩnh Văn. Không biết mẹ của Tô Tĩnh Văn khác xưa quá nhiều, khiến hắn không nhận ra, hay là mẹ của Tô Tĩnh Văn không còn ở Ninh Hải nữa, hoặc là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Diệp Mặc rất nhanh phát hiện ra một người quen trên một tuyến phố của Ninh Hải, là Tô My mà năm đó rất ghét hắn. Lúc này Tô My mặc dù là một người đàn bà có bộ dạng thùy mị nết na, nhưng hoàn toàn không còn xuân sắc như năm đó nữa, nhưng nhìn bề ngoài, lại rất chín chắn.

Bên cạnh cô có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, chỉ có điều hai người vừa đi dạo trên phố ngắm đường phố, cũng chẳng nói câu nào.

Diệp Mặc nhanh chóng đi đến đường dành riêng cho người đi bộ đó, ngăn trước mặt Tô My.

Tô My bị người khác ngăn cản lại, lập tức nhíu nhíu mày, sau đó cô nhìn thấy Diệp Mặc, câu đầu tiên không ngờ lại là hét lên một tiếng.

Không đợi người phụ nữ bên cạnh Tô My kia hỏi thăm, Tô My đã khiếp sợ chỉ tay vào Diệp Mặc nói:

- Là anh, anh là Diệp Mặc. Sao anh lại không thay đổi chút nào thế này?

Người phụ nữ bên cạnh cô khi nhìn thấy Diệp Mặc, mắt sáng lên, vừa nghe thấy Tô My không ngờ vẫn còn nhận ra Diệp Mặc, khóe mắt lộ ra vẻ mừng rỡ. Cô không ngờ còn có người đàn ông đẹp như này, kiểu khí tức và hình thể như này, chẳng phải là mẫu đàn ông mà cô kiếm tìm hay sao?

- My My, em biết anh ấy sao? Giới thiệu chút đi.

Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng cạnh Tô My lập tức rướn lông mày nói.

Tô My vội nói:

- Chị chờ chút.

Diệp Mặc tạm thời không hỏi, hắn biết bây giờ hỏi cũng vô ích. Hắn đợi sau khi Tô My hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mới khách sáo hỏi:

- Tô My, tôi muốn hỏi một chút, mẹ của Tĩnh Văn bây giờ ở đâu rồi?

Tô My vừa nhìn thấy Diệp Mặc, cũng chỉ kinh ngạc diện mạo của Diệp Mặc không có chút thay đổi gì, bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại rồi. Cô thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức nổi đóa lên nói:

- Diệp Mặc, anh đưa chị Tĩnh Văn đi đâu rồi? Nói, chị Tĩnh Văn đâu?

Diệp Mặc nhíu mày, hắn rất muốn không thèm nhìn cô Tô My này, nhưng muốn tìm mẹ của Tĩnh Văn, vẫn cần phải hỏi từ chỗ Tô My này.

Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc nhẫn nhịn không rời đi, vừa định nói, lại nghe thấy người phụ nữ bên cạnh Tô My kéo kéo Tô My nói:

- My My, em đừng kích động, có gì từ từ nói. Anh ấy tên Diệp Mặc sao?

Diệp Mặc thấy người phụ nữ này nói giúp hắn, lúc này mới đánh giá một chút. Nói về tướng mạo, người phụ nữ này cũng không kém gì Tô My, hơn nữa thân hình còn đầy đặn hơn Tô My chút. Ánh mắt lẳng lơ, thậm chí còn muốn chảy nước ra. Diệp Mặc nhíu nhíu mày, khí tức trên người phụ nữ này pha tạp, thậm chí còn hơn cả người con gái mặc váy xanh ngày đó ở Sa Hà, bởi vậy có thể thấy được người phụ nữ này có cuộc sống riêng thối nát đến mức độ nào.

Nhưng bây giờ Tô My lại không tức giận hắn, mà người phụ nữ kia dường như lại khuyên bảo Tô My, Diệp Mặc cũng gật đầu khách khí nói:

- Đúng, tôi là Diệp Mặc.

Tô My bị bạn của mình ngăn lại một chút, cuối cùng cũng bình tĩnh lại chút ít, sau đó lại hừ lạnh nói với Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, chị tôi bây giờ ở đâu? Anh rốt cục làm gì chị ấy rồi?

Diệp Mặc bình tĩnh nói:

- Tĩnh Văn ở cùng với tôi, cô ấy bây giờ rất tốt. Cô không cần phải quan tâm, tôi đến tìm cô, chỉ là muốn hỏi dì Mục bây giờ ở đâu.

- Rất tốt? Rất tốt mà mười mấy năm không có chút tin tức gì về? Mười mấy năm không gọi một cuộc điện thoại về nhà? Đây chính là rất tốt mà anh nói sao.

Tô My càng nói càng kích động, bỗng nhiên xông đến nắm lấy áo của Diệp Mặc.

Diệp Mặc giơ tay lên bắt được cổ tay của Tô My, giọng nói bình thản nói:

- Có tin hay không là chuyện của cô, chỉ cần tôi biết cô ấy rất tốt là được rồi.

Diệp Mặc tận mắt nhìn thấy Kỷ Bẩm điều khiển Thanh Nguyệt chạy ra khỏi phạm vi biển động, với tốc độ của Thanh Nguyệt, cho dù Kỷ Bẩm không phải là tu sĩ Hóa Chân, cũng có thể an toàn đến được Mặc Nguyệt Chi Thành, huống chi Kỷ Bẩm còn là một tu sĩ Hóa Chân nữa. Cho nên, Diệp Mặc chắc chắn mấy người Tĩnh Văn bình yên vô sự.

Huống chi hắn tu luyện lại là Tam Sinh quyết, Tô Tĩnh Văn và hắn đã là vợ chồng, nếu như Tô Tĩnh Văn xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí có thể thông qua giác quan thứ sáu cảm nhận được, cho nên Diệp Mặc mới chắc chắn như vậy, Tô Tĩnh Văn không có chuyện gì.

Nếu như không phải Tô My là em họ của Tô Tĩnh Văn, hơn nữa lại thật lòng quan tâm Tô Tĩnh Văn, thì Diệp Mặc sẽ dùng cách khác để điều tra kí ức của Tô My.

Những người xung quanh đứng xem càng lúc càng đông, Diệp Mặc lập tức nhíu mày. Hắn thậm chí muốn ép bức kí ức của Tô My, còn lúc này một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bỗng nhiên bước đến trước mặt Diệp Mặc nhìn nhìn, đang lúc Diệp Mặc không biết gã định làm gì, thì người đàn ông trung niên đó lại quỳ xuống trước mặt Diệp Mặc.

Chẳng những Diệp Mặc có chút kỳ quái, đến Tô My đang tức giận kia và người phụ nữ khuôn mặt xuân sắc kia cũng ngây cả người, những người đứng xem xung quanh lại càng kỳ quái nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất này.

Người đàn ông trung niên này xem ra cũng là một người giàu sang phú quý, cách ăn mặc của gã chứng tỏ thân phận cũng không tầm thường, nhưng người không tầm thường như này không ngờ lại quỳ rạp xuống thế kia.

Không đợi Diệp Mặc nói gì, người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất kia lại cung kín nói với Diệp Mặc:

- Mạc đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi.

Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất vừa nói xong câu đó, hình như cảm thấy mình nhận nhầm người rồi, lại vội vàng đứng dậy nói với Diệp Mặc:

- Xin hỏi anh có phải là hậu nhân của Mạc đại sư không? Vừa nãy tôi thấy anh có nét giống Mạc đại sư, cho nên mới nhận nhầm. Tôi gặp Mạc đại sư cũng đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi, nhưng nhìn anh và Mạc đại sư quá giống nhau…

Diệp Mặc vừa nghe cũng biết đối phương cũng không nhận nhầm, chỉ là mình từ khi nào lại có thân phận Mạc đại sư rồi?

Thấy Diệp Mặc có chút nghi ngờ, người đàn ông trung niên kia vẫn kính cẩn nói:

- Nhiều năm trước, gia phụ và tôi cùng ngồi trên một chuyến máy bay đã thấy bản lĩnh thông thiên của Mạc đại sư. Năm đó Mạc đại sư và Mông Cửu Sơn đại sư đi cùng nhau, gia phụ lại vì vô lễ bỏ lỡ cơ duyên làm quen với Mạc đại sư. Sau đó Mi gia tôi có đi tìm Mông Cửu Sơn đại sư, nhưng Mông đại sư cũng không biết Mạc đại sư đi đâu rồi. Mấy năm nay tôi vẫn tìm Mạc đại sư, hôm nay gặp được anh giống Mạc đại sư, nên…

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hắn nhìn người đàn ông trung niên trước mặt này gật đầu nói:

- Tôi nhớ ra rồi, cha của anh lúc đó ngồi trên máy bay nói tôi là đồ lừa đảo. Tôi nói cha của anh có bệnh tim, cha của anh lại không tin, đúng rồi, cha của anh thế nào rồi?

Diệp Mặc nhớ ra năm đó hắn từ Cửu Kim Sơn bay về, ngồi trên máy bay gặp Mông Cửu Sơn, còn có một quý phụ muốn mời hắn chữa bệnh cho. Sau đó quý phụ trung niên đó không để ý sự khuyên can của con gái bà, lại cứ muốn dùng một tấm thẻ ngân hàng đổi lấy một phù lục. Trên máy bay có một người đàn ông trung niên ngay tại chỗ chỉ trích Diệp Mặc là đồ lừa đảo, Diệp Mặc lại nhìn ra ông ấy có bệnh tim. Hắn không ngờ nhiều năm sau, con trai của người đàn ông trung niên đó cũng đã thành người trung niên rồi.

- Hả…

Người đàn ông trung niên kia chẳng qua chỉ ngây người trong chốc lát rồi lại phản ứng lại, lập tức mừng rỡ muốn ngã quỵ.

Diệp Mặc vội ngăn cản anh ta nói:

- Anh có gì cứ nói thẳng ra đi.

- Tôi đúng là có mắt như mù, lại không biết anh chính là Mạc đại sư, Mạc đại sư thần thông quảng đại, làm sao có thể già đi giống người phàm được chứ…

Người đàn ông kia thậm chí kích động đến lời nói cũng không còn mạch lạc nữa.

- Diệp Mặc, bây giờ anh đi cùng tôi đến bệnh viện Minh Hinh, mẹ của chị Tĩnh Văn sắp không qua khỏi rồi, nếu không phải nhớ Tĩnh Văn, thì dì sớm đã đi rồi.

Tô My bỗng nhiên đứng một bên nói, cũng không khóc lóc om sòm với Diệp Mặc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.