Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1461: Nửa mũi đao



Nửa mũi đao này vừa phóng ra. Diệp Mặc liền biết được có vấn đề. Rõ ràng là mũi đao màu nâu sau khi chém ra mang theo một đường đao sáng như tuyết, giống như muốn chém rách hư không vậy. Mũi đao còn chưa đến trước mặt Diệp Mặc, thì sát thế hào hùng vĩ đại cũng cuốn tới.

Đối với Diệp Mặc mà nói, đây chính là sát thế, không phải sát cơ. Đường đao này mang theo sát thế còn lợi hại hơn nhiều so với Tử Đao, đao còn chưa đến, Nguyên thần đã bắt đầu run rẩy muốn nhảy ra.

Thần thức của Diệp Mặc lúc này toàn lực phóng ra lôi kiếm, thậm chí đến đại đỉnh tám cực cũng chưa được phóng ra, đợi khi hắn muốn phóng ra đại đỉnh tám cực, nửa mũi đao này cũng đã đến trước mặt hắn. Hắn thậm chí còn có một cảm giác, đó chính là hắn phóng ra đại đỉnh tám cực cũng không thể nào ngăn cản được nửa mũi đao này.

Diệp Mặc toàn thân phát lạnh, thậm chí trong lòng cũng dâng lên một cảm giác muốn chạy trốn, chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc liền cảm thấy không ổn. Hắn cắn cắn đầu lưỡi của mình, dường như trong khi muốn dấn thân vào mũi đao liền tỉnh lại.

Phụt...

Nửa mũi đao đó đâm trúng ngực Diệp Mặc, một tia máu phun ra. Diệp Mặc cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Khi đao đâm trúng Diệp Mặc, đồng thời đao thế khiếp người này cũng đã biến mất. Diệp Mặc khẳng định đây không phải là nửa mũi đao không được, mà là Hồng Nhất Hấn còn chưa thể khống chế hoàn toàn nửa mũi đao này.

Cùng lúc Hồng Nhất Hấn phóng ra nửa mũi đao này, liền phun ra một ngụm máu tươi, sự lợi hại của nửa mũi đao này gã quá rõ, sức mạnh của gã bây giờ còn chưa thể khống chế được. Nhưng nếu không phóng ra mũi đao này, gã cũng không thể nào chạy thoát khỏi từ tay Diệp Mặc được.

Khi mũi đao đâm trúng Diệp Mặc, Hồng Nhất Hấn cũng thở phào, bất luận là thế nào, gã cũng không cần chạy rồi, bị mũi đao này đâm trúng, cũng chỉ có con đường chết.

Mũi đao đánh vỡ hộ giáp của Diệp Mặc, sau khi Diệp Mặc luyện thể đến Thần cảnh, lần đầu tiên lại bị thương nghiêm trọng như này. Diệp Mặc vừa nắm được mũi đao còn đang muốn trốn thoát, không chút do dự đánh ra vài cấm chế, thu mũi đao này vào nhẫn trữ vật của mình.

Nếu không phải Hồng Nhất Hấn có thể phát ra mà không thu lại được, hắn căn bản cũng không có cách nào thu lại mũi đao này được. May là Hồng Nhất Hấn chỉ có thế phóng ra mũi đao này, còn hiệu quả sau khi phóng mũi đao đó ra, bản thân gã cũng không thể nào khống chế được. Vì gã căn bản cũng không thể nào luyện hóa được mũi đao này, thì làm sao có thể thu lại được chứ?

- Anh… Anh không ngờ lại không sao...

Hồng Nhất Hấn kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, đối với một tu sĩ Hóa Chân mà nói, chỉ bị đao thế chém một vết thương, thì căn bản cũng không coi là chuyện lớn. Còn cách nghĩ của gã chính là, nửa mũi đao này trực tiếp đâm sâu vào thân thế của Diệp Mặc, thậm chí hóa thành màn máu. Hồng Nhất Hấn không dám tin, có thể không bị mũi đao này xé rách thân thể, rốt cục là cường hãn đến mức độ nào?

Diệp Mặc cũng biết, tình cảnh của hắn cũng không ổn rồi. Sau khi bị mũi đao này đâm trúng, vết thương của hắn không ngờ lại không liền được, thậm chí còn có khuynh hướng khoét sâu hơn. Lúc này hắn cần phải nhanh chóng giết chết Hồng Nhất Hấn, tìm một nơi nào đó chữa thương.

Hắn làm gì còn để ý đến sự kinh ngạc của Hồng Nhất Hấn nữa, chân nguyên và thần thức điên cuồng tuôn ra, những đường lôi kiếm lại càng dày đặc hơn giáng xuống, đồng thời Tử Đao cũng được hắn phóng ra, vô số đường đao màu tím phong tỏa hoàn toàn trên không trung.

Diệp Mặc phải giết chết Hồng Nhất Hấn không nghi ngờ gì, hắn tuyệt đối không thể nào để cho Hồng Nhất Hấn chạy thoát được.

Ác hồn ti tuyến dưới màn lôi kiếm của Diệp Mặc, thưa thớt dần, cuối cùng thì biến mất trên không trung. Hồng Nhất Hấn vẻ mặt chán nản. Nếu biết tên tu sĩ đuổi theo gã này lại nghịch thiên đến vậy, thì gã cũng liều cái mạng mà chạy trốn. Nhưng bây giờ vì chân nguyên và thần thức của gã tiêu hao quá nhiều, đến vực của Diệp Mặc cũng không thế nào xé rách được, thì làm sao chạy trốn được?

Ác hồn ti tuyến bị Diệp Mặc phá hủy toàn bộ. Diệp Mặc cũng chưa dừng tay. Tử Đao lại lần nữa mang theo những đường đao màu hồng tím phóng tới, Huyễn Vân Hoa Sơn Đao.

Chỉ giết chết được Hồng Nhất Hấn mới có thể khiến hắn yên tâm, lần này ra tay lại càng không có chút lưu tình nào.

Hồng Nhất Hấn sắc mặt lộ vẻ tuyệt vọng, khí thế toàn thân trong nháy mắt lại tăng vọt. Diệp Mặc biết tên này biết rõ mình không thể chạy thoát được, bây giờ chuấn bị tự phát nổ, lại càng thúc giục tốc độ của Tử Đao nhanh chóng.

Phụt...

Đường đao màu hồng trong nháy mắt bổ trúng Hồng Nhất Hấn, vang lên tiếng ầm cực lớn. Hồng Nhất Hấn dưới đường đao này đồng thời cũng tự phát nổ.

Trong tiếng nổ cực mạnh đó, một số khe nhỏ không gian xuất hiện xung quanh, con phệ hư trùng chín đầu chỉ có hai cái đầu trong màn nổ của Hồng Nhất Hấn cũng lộ ra ánh mắt bi thương, đồng thời cũng tự nổ.

Tiết Vưu Phong và tu sĩ đứng ngoài quan sát sau khi vội vàng rút lui, cũng kinh ngạc nhìn màn nổ tung đó, bọn họ không biết Diệp Mặc dưới màn nổ kịch liệt đó, có thể giữ được mạng hay không.

Diệp Mặc cũng không tiến vào Thế giới trang vàng, chân nguyên dao động, tu vi luyện thế Thần cảnh trong lúc này hoàn toàn phát huy công lực. Màn nổ của Hồng Nhất Hấn bị đường đao màu hồng của hắn bổ trúng, cũng không thấy kinh khủng như vậy. So với màn tự bạo của Bỉnh Thâm, thì màn tự bạo của Hồng Nhất Hấn cũng chưa là cái gì.

Một lát sau, không gian xung quanh khôi phục lại vẻ bình thường. Hồng Nhất Hấn và con phệ hư trùng chín đầu kia cũng biến mất tăm mất tích. Diệp Mặc đầu tóc chỉ hơi bù xù một chút đứng phía xa, thoạt nhìn cũng không có chút bị thương nào, nhưng đây chỉ là hiện tượng bên ngoài. Diệp Mặc sớm đã bị thương rồi, khiến hắn bị thương không phải là màn tự bạo của Hồng Nhất Hấn, mà là nửa mũi đao kia.

Diệp Mặc liếc nhìn Tiết Vưu Phong và tu sĩ kia đang đứng một bên không ngừng kinh ngạc, bỗng nhiên phóng ra Thanh Nguyệt, trong nháy mắt biến mất.

Lúc này, chuyện quan trọng nhất của hắn chính là tìm nơi nào đó chữa thương.

Vết thương mà nửa mũi đao kia tạo thành khiến Diệp Mặc có cảm giác không ổn, tên tu sĩ đứng cùng Tiết Vưu Phong cũng đã là Hóa Chân tầng thứ chín rồi. Diệp Mặc không biết Bắc Vọng châu từ khi nào đã có Hóa Chân tầng thứ chín rồi, nhưng hắn bây giờ cũng không còn tâm trạng đi hỏi nữa. Người này có thể chạy thoát từ tay Hồng Nhất Hấn, hơn nữa khi Hồng Nhất Hấn và mình đánh nhau cũng không rời đi, rõ ràng là cao thủ cực kỳ lợi hại.

Trước khi vết thương của mình còn chưa khỏi. Diệp Mặc cũng không muốn giao thiệp với người này. Vừa nãy Vô Ảnh Tằm của hắn cũng bị lộ, Vô Ảhh Tằm ai không muốn, mặc dù Vô Ảnh Tằm chỉ có thể một lần nhận chủ, nhưng Vô Ảnh Tằm bản thân nó cũng là bảo bối rồi.

- Tiền bối, đợi tôi với...

Tiết Vưu Phong không ngờ Diệp Mặc sau khi giết Hồng Nhất Hấn, lại quay người đi mất, đến dừng lại một chút cũng không dừng.

- Tiền bối?

Tên tu sĩ đứng bên Hồng Nhất Hấn nghi ngờ đánh giá Tiết Vưu Phong một chút nói:

- Anh vừa nãy chẳng phải nói anh phong ấn Hồng Nhất Hấn vô số năm, sau đó lại nói tu vi của Hồng lão ma này là giả sao? Sao trong nháy mắt lại gọi là tiền bối?

- Làm sao? Anh coi thường tôi?

Tiết Vưu Phong cũng không coi tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín này ra gì, nhếch mắt, khinh thường nói.

Đối với gã mà nói lợi hại nhất chính là Hồng Nhất Hấn, bây giờ Hồng Nhất Hấn bị Diệp Mặc giết rồi, gã căn bản cũng không sợ gì.

Tên tu sĩ này mỉm cười nói:

- Tôi đương nhiên không phải là không coi anh ra gì, thân thể này của anh là do anh đoạt xá mà có được, tôi thấy linh hồn và thể xác của anh còn chưa hòa hợp.

- Đúng, đúng, con mắt lão đệ thật tốt, năm đó khi tôi và Sở Tiêu Y tung hoành Tu Chân giới. Sở Tiêu Y liền nói muốn cho tôi một gốc Tiên Khuyên Hoa. Haizz, đáng tiếc, tôi vẫn còn sống, anh Tiêu Y lại mất mạng rồi.

Tiết Vưu Phong nói đến cuối, ngữ khí cũng có chút trầm xuống.

- Anh không ngờ là cao thủ cùng thời đại với tiền bối Sở Tiêu Y?

Tên tu sĩ mỉm cười vừa nãy lập tức sắc mặt nghiêm chinh nói, có chút cung kính ôm quyền hỏi Tiết Vưu Phong.

Thấy mình được người ta cung kính, Tiết Vưu Phong lại càng đắc ý. Vẻ mặt lãnh đạm nói:

- Đúng vậy, tôi và anh Tiêu Y phong ấn Hồng Nhất Hấn lại hàng chục nghìn năm, đáng tiếc cuối cùng lại để gã phá phong ấn mà chạy thoát. Nếu không phải có sự giúp đỡ của anh em, hôm nay tôi cũng phí công mà rút lui rồi. Đúng rồi, anh tên gì? Có thể chạy thoát khỏi tay của Hồng Nhất Hấn, anh cũng rất không tầm thường đấy.

Tiết Vưu Phong không biết Diệp Mặc tên gì, chỉ có thể mơ hồ tiện mồm mà thôi.

Tiết Vưu Phong xưng hô tên tu sĩ vừa mới giết Hồng Nhất Hấn từ tiền bối thành anh em, tên tu sĩ còn lại kia cũng không nói gì, chỉ nói:

- Tôi tên Trác Thanh Yên, cũng không thường xuyên đến Bắc Vọng châu. Lần này là tiễn đệ tử đi Phỉ Hải thành, nên mới đến đây, trên đường trở về không cẩn thận gặp phải tên Hồng lão ma kia.

Tiết Vưu Phong cũng bị phong ấn bao nhiêu năm rồi, gã căn bản cũng không biết trình độ Tu Chân của Bắc Vọng châu rốt cục như nào, nghe thấy Trác Thanh Yên nói vậy gật đầu nói:

- Không tôi, tu vi của anh cũng không tệ, cũng đã là Hóa Chân tầng thứ chín rồi, cũng sắp phi thăng tiên giới rồi. Làm cho tốt, chúng ta hẹn gặp lại ở Tiên giới.

Nghe thấy Tiết Vưu Phong thuận miệng nói ra tu vi của mình, Trác Thanh Yên lập tức biết Tiết Vưu Phong có một số chuyện đúng là không khoác lác, cộng thêm lời nói của Hồng Nhất Hấn, Trác Thanh Yên cũng có thể đại khái hiểu Tiết Vưu Phong một chút.

- Vậy anh ở chỗ nào? Anh tiễn đệ tử đi Phỉ Hải thành, đệ tử của anh là tu vi gì rồi? Hơn nữa anh tiễn đệ tử đến Phỉ Hải thành, chẳng lẽ bản thân không cần dạy nữa?

Tiết Vưu Phong cảm thấy Trác Thanh Yên còn lợi hại hơn nhiều so với Diệp Mặc, ít nhất là không bốc phét, nói chuyện càng lúc càng nhiều.

Trác Thanh Yên mỉm cười nói:

- Vì bây giờ đường phi thăng cũng được mở rồi, tôi cũng chuẩn bị phi thăng rồi. Mặc dù Yên Vũ đảo của tôi vô cùng vững trãi, nhưng trong một nơi như Vô Tâm Hải, cũng không an toàn. Một khi tôi phi thăng rồi, tu vi đệ tử của tôi mới vừa thăng cấp lên Hư Thần, rõ ràng không thể nào tự bảo vệ được. Tôi đến Bắc Vọng châu là tìm một người bạn cũ, vốn dĩ định bảo người bạn cũ đó tiếp tục giúp tôi chăm sóc cho đệ tử của tôi. Nhưng đáng tiếc, người bạn cũ đó của tôi sớm đã rời khỏi Lăng phong rồi.

Tiết Vưu Phong vồ ngực nói:

- Trác lão đệ, nếu không phải tôi sắp phi thăng rồi, tôi chắc chắn có thể giúp anh chăm sóc đệ tử. Nhưng anh yên tâm, anh chỉ cần nói tên đệ tử của anh ra, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ được anh ta. Bắc Vọng châu, ngoại trừ Hồng Nhất Hấn, thì Tiết Vưu Phong tôi cũng không sợ ai cả...

Nói tới đây, gã dường như nhớ ra tên Diệp Mặc giết Hồng Nhất Hấn, vội vàng bổ sung thếm một câu:

- Đương nhiên người thanh niên vừa nãy giết Hồng Nhất Hấn cũng là bạn của tôi, tôi và hắn chắc chắn sẽ không có xung đột gì. Tôi vừa nãy còn tặng hắn một bức tranh sơn thủy, mặc dù hắn rất cảm kích, nhưng tôi căn bản cũng làm như không có chuyện gì.

Gã cũng nói lời hay không tốn tiền, vừa nói liền xổ ra một tràng, nhưng Trác Thanh Yên cũng đã hiểu được tính cách của Tiết Vưu Phong, khua khua tay nói:

- Không cần, con bé và tôi lần này đến Bắc Vọng châu cũng biết được tin tức của cha con bé rồi, cha con bé ở đất Bắc Vọng châu cũng coi như là một người nổi tiếng, tôi tiễn con bé đến Bắc Vọng châu chính là muốn gặp cha con bé.

Nói xong Trác Thanh Yên tiện thể mời một câu:

- Bạn của tôi Khổng Diệp cũng coi như là đồ tôn của Sở Tiêu Y, nếu như anh Tiết không để ý, có thể đến Yên Vũ đảo của tôi chơi. Yên Vũ đảo tôi cái gì không có, nhưng nguyên liệu nuôi dưỡng thần hồn thì nhiều lắm.

Tiết Vưu Phong vừa định mở miệng từ chối, lại nghe thấy nửa câu sau của Trác Thanh Yên, vội vàng trâng tráo nói:

- Vốn dĩ tôi còn phải bảo vệ Bắc Vọng châu, bây giờ Hồng Nhất Hấn bị giết rồi, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi. Nếu như anh Trác có ý mời, vậy thì còn do dự cái gì nữa, chúng ta đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.