Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1472: Ta biết người nọ là ai



- Azz, sư phụ của con năm năm trước đã rời khỏi Hợp Hoan Tông, tới nay vẫn không hề có tăm tích. Hiện tại thì con cũng muốn rời khỏi Hợp Hoan Tông. Thôi được rồi, dẫu sao thì hôm nay cũng khó ai có thể sống được, cho nên ta cũng sẽ thành toàn cho con. Về phần nhẫn trữ vật và pháp bảo của con thì con thu lại đi, tới khi đại trận bị phá vỡ, thì cho dù là không thể từ chỗ này mà chạy trốn khỏi đám yêu thú Sa Thạch kia, nhưng có pháp bảo thì cũng coi như là có chút cơ hội.

Sau khi sắc mặt của vị chưởng môn kia biến hóa vài lần, thì lại nhìn một chút đám 'Sa hồn thú' đông đảo bên ngoài, sau đó cuối cùng cũng thở dài rồi nói.

Hợp Hoan Tông cũng không còn, thì còn giữ đệ tử lại làm cái gì? Chẳng bằng trước khi chết thì thành toàn cho Đỗ Tú Dĩnh.

Đỗ Tú Dĩnh vội vã vái lạy thêm lần nữa rồi nói:

- Đa tạ chưởng môn ân điển, Tú Dĩnh sẽ mãi ghi nhớ đại ân của Hợp Hoan Tông. Những pháp bảo và đồ vật bên trong nhẫn trữ vật này đều là thứ đỉnh cấp, cho nên Tú Dĩnh sau khi rời khỏi Hợp Hoan Tông rồi, cũng không thể nào nhận những thứ này nữa.

Nói xong thì Đỗ Tú Dĩnh liền rời đi, một lần nữa đứng từ xa mà nhìn chằm chằm vào đám yêu thú Sa Thạch đông đảo, trong lòng vẫn cảm thấy bình thản vô cùng. Chỉ là cô đứng xa như vậy, có chút không hợp cảnh lắm.

Cô là một tu sĩ Hư Thần tầng bốn, với một đôi tay trắng, mà muốn đột phá vòng vây giữa hơn một tỷ yêu thú Sa Thạch, thì căn bản chính là nằm si nói mộng. Thực tế thì hiện tại cô chỉ đứng đây để chờ đợi cái chết mà thôi.

Thấy Đỗ Tú Dĩnh đã đi, thì chưởng môn của Hợp Hoan Tông cũng thở dài, ngay cả vài vị trưởng lão cũng thầm than trong lòng. Không có người nào là đứa ngốc, cho nên bọn họ đều biết rõ vì sao mà Đỗ Tú Dĩnh rời khỏi Hợp Hoan Tông. Cách sống của cô không phù hợp với một tông môn lấy song tu làm chủ đạo như Hợp Hoan Tông. Hơn nữa không muốn tu luyện công pháp của bản môn còn không nói, mà ngay cả những huynh đệ tỷ muội đồng môn cô cũng ít kết giao với ai.

Cô giống như là muốn dùng hành động của mình để kháng nghị lại toàn bộ Hợp Hoan Tông, tới khi cô biết mình không thể chống lại nữa, thì cô sẽ chọn thời gian thích hợp để rời đi mà thôi.

Phương thức tồn tại của Hợp Hoan Tông hiện tại có đúng hay không? Sau khi Đỗ Tú Dĩnh đã đi về phía xa, thì từ những trưởng lão đến cả chưởng môn cũng tự hỏi mình vấn đề này. Bất quá lập tức bọn họ đều đem suy nghĩ này vứt qua một bên. Hiện tại thì cả Hợp Hoan Tông cũng sắp bị diệt rồi, tính mạng cũng không còn, thì còn suy nghĩ những thứ này làm cái gì?

- Không đúng, hình như có người tới đây tương trợ...

Một tên trưởng lão từ trong thần thức đã thấy Diệp Mặc đang bị 'Sa hồn thú' vây quanh.

Kỳ thực không cần trưởng lão này nói ra, thì thần thức của những tu sĩ trên Kim Đan đều đã nhìn thấy được Diệp Mặc.

- Chỉ có một người sao?

Một trưởng lão khác căn bản là không thể tin được vào mắt mình thốt lên. Lập tức bộ dáng tràn đầy mong chờ và hy vọng liền biến mất.

Một người đối mặt với nhiều yêu thú Sa Thạch như vậy, thì cho dù là bản lĩnh có lớn hơn nữa, cũng không thể nào giết hết chúng được. Cuối cũng vẫn sẽ là kết cục bị yêu thú Sa Thạch cắn nuốt mà thôi.

Giết Sa Hồn Thú, thì Diệp Mặc đã có kinh nghiệm rồi. Hắn biết đám Sa Hồn Thú này một khi đã nhận định mục tiêu, thì tuyệt đối sẽ phải lập tức giết chết mục tiêu đó rồi mới nghĩ tới chuyện khác. Đối với người khác mà nói, thì đám Sa Hồn Thú này rất đáng sợ, chỉ cần tưởng tượng tới hơn mấy trăm triệu, thậm chí là tới hơn cả tỷ Sa Hồn Thú đều điên cuồng lao tới công kích một người, thì cho dù là bản lĩnh có lớn đến đâu, cũng chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết.

Đối với Diệp Mặc thì lại không có chuyện nào tốt hơn chuyện này. Vì hắn ước gì toàn bộ đám Sa Hồn Thú này cùng lao lên ấy chứ. Loại biện pháp công kích ngu ngốc này chính là điều hắn thích nhất.

Tử Đao lập tức thi triển là 'Huyễn vân 'Vực' sát đao', mỗi một đao đảo qua, thì đều khiến cho cả một mảng Sa Hồn Thú bị giết trong chớp mắt.

Dưới đao 'Vực' của hắn, thì không có một con Sa Hồn Thú nào là ngoại lệ cả. Cho dù là Sa Hồn Thú cấp mười đi chăng nữa. Chỉ cần bị ánh đao tím của hắn quét đến, thì chắc chắn là phải chết. Tử Đao mang theo đao quang dài chừng mượng trượng lúc này đã khuếch tán ra tới hơn trăm trượng, thậm chí đạt độ rộng tới mấy trăm trượng.

'Vực' sát đao mang theo đao quang kinh người, quả thực giống như nông phu đi gặt lúa vậy. Vòng vây Sa Hồn Thú xung quanh Diệp Mặc trong nháy mắt đều trở nên trống trải. Nhưng hơn một tỷ Sa Hồn Thú sao có thể giết hết một cách đơn giản như vậy. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, thì chỗ trống của đám Sa Hồn Thú vừa bị giết đã được lấp đầy trở lại.

Ánh đao tím lại lần nữa nở rộ. Từ trên xuống dưới, cuối cùng tạo thành một đóa hoa sen mầu tím cực lớn đang nở rộ.

Đóa hoa sen mầu tím này nở ra, lấy Diệp Mặc làm trung tâm, dần dần khuếch trương ra. Từ độ rộng hơn mười trượng, loáng cái đã đạt tới trăm trượng, rồi mấy trăm trượng. Sau đó rất nhanh di động về phía trung tâm đám Sa Hồn Thú. Đám Sa Hồn Thú vừa lấp đầy chỗ trống rất nhanh đã bị giết sạch, sau đó lại được lấp đầy trở lại, lại tiếp tục bị giết, rồi lại lấp đầy.

Từng đợt tiếng kêu bén nhọn của Sa Hồn Thú vang lên, từng ánh đao tím tỏa ra bốn phía như đóa hoa sen đang nở rộ. Chỉ trong thời gian ngắn, đám Sa Hồn Thú đông đảo đã lại trống trải đi. Nhưng chỗ trống kia chỉ duy trì được chốc lát, thì đã lại lần nữa được đám Sa Hồn Thú lấp đầy trở lại.

Vốn tu sĩ của Hợp Hoan Tông đang thất vọng, thì lúc này tất cả đều dại ra. Cái người kia là đang chiến đấu với đám Sa Hồn Thú sao? Nhưng sao căn bản lại giống như là đang thu lấy tính mệnh của đám Sa Hồn Thú vậy? Người này có thực sự là tu sĩ của Tu Chân Giới không vậy? Ở giữa đám Sa Hồn Thú kia, thì không chỉ có thể bảo vệ được sự ổn định của Nguyên Thần, mà còn có thể diệt sát được từng mảng Sa Hồn Thú như vậy nữa, đây rốt cuộc là ai?

Đám Sa Hồn Thú tầng tầng lớp lớp, rời khỏi đại trận phòng ngự của Hợp Hoan Tông, chen chúc nhau lao về phía Diệp Mặc. Nhưng đám Sa Hồn Thú tầng tầng lớp lớp kia cứ thế nhanh chóng trở thành từng đám thi thể.

Thấy thi thể đám Sa Hồn Thú đông đảo kia chất chồng thành từng ngọn núi nhỏ, sau đó lại từng ngọn núi chồng lên nhau, không ngừng kéo dài giống như là một sơn mạch thi thể Sa Hồn Thú.

Tu sĩ của Hợp Hoan Tông đều câm lặng, nhất thời chỉ còn lại những tiếng hít thở nặng nề vì quá kích động.

- Đây rốt cuộc là ai?

Chưởng môn của Hợp Hoan Tông hiện giờ đã sớm quên đi chuyện Đỗ Tú Dĩnh rời khỏi tông môn rồi, thậm chí ngay cả chuyện đám Sa Hồn Thú kia suýt nữa công phá xong đại trận phòng ngự cũng quên luôn.

- Chưởng môn, yêu thú Sa Thạc đã lùi lại...

Một tên trưởng lão đột nhiên nhớ tới đại trận phòng ngự, cho nên lập tức thu hồi lại thần thức, nhưng lại phát hiện yêu thú Sa Thạch vây ở bên ngoài đại trận phòng ngự toàn bộ đều đã rút đi, có lẽ nói chính xác hơn phải là chưa rút đi, mà là đi vây công Diệp Mặc trước.

- Chúng ta hiện tại có cần rút lui hay không?

Lại có một tên trưởng lão tu vi Thừa Đỉnh đặt câu hỏi.

Tất cả mọi người đều hiểu được ý của vị trưởng lão kia. Hiện giờ thì vì đám yêu thú Sa Thạch đang bận vây công Diệp Mặc ở bên ngoài, cho nên xung quanh Hợp Hoan Tông đã có thể tìm được đường chạy trốn. Lúc này chính là thời cơ thích hợp nhất, một khi mất đi cơ hội này, thì tới sau khi đám yêu thú Sa Thạch giết được người kia, sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào nữa.

- Ta cảm thấy là không cần. Người xem, tu sĩ kia bản lĩnh quả thực là quá kinh khủng. Cái đao pháp mang theo hình dáng đóa hoa sen nở rộ của hắn đáng sợ như thế nào? Cho dù là có hơn một tỷ yêu thú Sa Thạch, thì ta nghĩ chắc là cũng không đủ để cho hắn giết đâu.

Lập tức có một trưởng lão nói lên ý kiến khác hẳn.

Chưởng môn của Hợp Hoan Tông cau mày. Y hiện tại cũng có chủ ý riêng. Nhiều yêu thú Sa Thạch như vậy, thì một khi chúng tới đây, thì Hợp Hoan Tông chắc chắn sẽ bị diệt. Tu sĩ kia tuy rằng nghịch thiên, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một mình. Chân nguyên và thần thức của một người đều có giới hạn nhất định, cho nên tuyệt đối không thể nào chống đỡ được nhiều yêu thú Sa Thạch vây công như vậy.

- Tôi biết người đó là ai rồi...

Một thanh âm đột ngột vang lên. Người thốt lên lời này chỉ là một tu sĩ tu vi Ngưng Thể.

Sau khi y nói xong, thì dường như cũng không hề cảm thấy được giọng nói của mình quá lớn, mà lại hưng phấn nói tiếp:

- Đó là Diệp Mặc, Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành. Diệp thành chủ giết một lúc mười một tu sĩ Hóa Chân, phất tay một cái đã diệt Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông. Có thể nói rằng hắn chính là đệ nhất nhân của Nam An Châu. So với Sở Cửu Vũ năm xưa không hề thu kém chút nào. Lão nhân gia người đã tới, thì Hợp Hoan Tông chúng ta khẳng định là có thể bảo toàn vượt qua kiếp nạn này rồi.

Chính là Diệp Mặc sao? Chưởng môn của Hợp Hoan Tông lúc này mới tỉnh ngộ nên lập tức nói:

- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng lấy ra pháp bảo của mình, tùy thời chuẩn bị liều mạng với đám yêu thú Sa Thạch kia. Hiện tại chúng ta trước tiên cứ bảo vệ trận pháp, trợ uy cho Diệp Mặc tiền bối...

Chỉ trong nháy mắt, thì chưởng môn của Hợp Hoan Tông đã đưa ra được quyết định. Trong nháy mắt khi mà đám yêu thú Sa Thạch kia giết chết Diệp Mặc, thì y cũng có thể chạy trốn. Nhưng thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành đến trợ giúp, mà y lại dám đi trước, thì đó chính là kẻ không muốn sống nữa. Hiện tại kêu lên vài câu hỗ trợ, nhưng nếu không mở trận pháp ra thì cũng như không.

Diệp thành chủ là ai? Đó chính là đệ nhất nhân của Nam An Châu đấy. Ngay cả Nguyệt Kỳ Siêu, thành chủ Đan Thành trước đây cũng không thể có được cách xưng hô đệ nhất nhân này, nhưng Diệp Mặc thì lại có thể. Hắn là tu sĩ mạnh nhất Nam An Châu sau Sở Cửu Vũ, thậm chí đã vượt qua trình độ của Sở Cửu Vũ rồi. Tấm bia bạch ngọc ‘Hoành không xuất thế’ đã sớm nói rõ vấn đề rồi.

- Chính là hắn sao?

Đỗ Tú Dĩnh hâm mộ nhìn ánh đao tím tung hoành khắp nơi. Cô hiểu rằng mặc dù người trong môn phái của mình gọi hắn là tiền bối, thậm chí là lão nhân gia, nhưng thực tế thì Diệp Mặc cũng rất trẻ, không lớn hơn cô là bao.

Cô gần đây cũng đã nghe nói rất nhiều truyền thuyết về Diệp Mặc, có lẽ cũng không được tính là truyền thuyết, mà chỉ là những chuyện mà Diệp Mặc đã làm thôi. Danh hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương, giết liền mười một tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, diệt hai tông môn chín sao, cứu vô số tu sĩ trong Ma Ngục cấm địa... Bất luận là chuyện nào thì cũng đều là chuyện kinh thiên động địa.

Nhìn từng tảng thi thể lớn của Sa Hồn Thú bị ánh đao tím của Diệp Mặc giết xuống, thì Đỗ Tú Dĩnh bỗng nhiên lại có một loại lo lắng. Cô lo lắng chính là Diệp Mặc đã tới rồi, thì cô sẽ không chết được nữa. Nếu như không chết, thì việc cô thoát ly khỏi tông môn, sẽ có kết quả thế nào? Cô liền vô thức nhìn qua một chút về phía chưởng môn và mấy vị trưởng lão bên kia, nhưng hiện tại thì tất cả mọi người đều đang chìm trong tâm trạng kích động và hưng phấn, nên không có người nào để ý tới cách suy nghĩ của cô cả.

Không người nào nguyện ý chết đi, huống chi là tu sĩ đã tu luyện tới tận ngày hôm nay? Hơn nữa còn là tu luyện ở tông môn đầy lạc thú như Hợp Hoan Tông? Hiện tại Diệp Mặc đã tới, điều đó đồng nghĩa với việc là tất cả bọn họ không cần phải đi chết nữa rồi.

Diệp Mặc đối mặt với đám Sa Hồn Thú vô cùng vô tận, càng giết thì càng vui sướng. Đối với đám Sa Hồn Thú đông đúc này, thì một đao của hắn chém xuống là có thể tiêu diệt tới hơn một ngàn, hơn một vạn, có khi tới mấy vạn con một đao cũng là bình thường.

Dưới 'Huyễn vân 'Vực' sát đao' của hắn, thì Sa Hồn Thú cấp thấp thậm chí không cần ánh đao tím của Diệp Mặc trực tiếp giết đi, thì đã bị đao thế của hắn giết chết rồi. Đáng tiếc chính là theo số lượng Sa Hồn Thú ngày càng ít dần, thì một đao của hắn thi triển ra lại càng tiêu diệt được cũng càng ít hơn. Đôi khi chỉ được có mấy trăm con, ngay cả một con số một ngàn cũng chưa tới.

Sa Hồn Thú ở đây mặc dù nhiều, nhưng so với chỗ lúc trước hắn gặp trong Ma Ngục cấm địa thì lại quá ít ỏi. Một số Sa Hồn Thú đã xuất hiện sự sợ hãi theo bản năng. Bởi vì thiên phú cắn nuốt Nguyên Thần của chúng vẫn không ngừng đánh về phía Diệp Mặc, nhưng tốc độ đã chậm hơn không ít rồi. Sau chiêu 'Huyễn vân 'Vực' sát đao' của Diệp Mặc, thì hắn lại lập tức thi triển ra 'Huyễn vân phân liệt đao', đồng thời phóng ra từng đạo lôi kiếm vô cùng vô tận.

Diệp Mặc sở dĩ làm như vậy là vì muốn cấp tốc tiêu diệt hết đám Sa Hồn Thú này. Hắn biết rằng sự tình cũng không phải là đơn giản như vậy. Ở đây đột ngột xuất hiện hơn một tỷ Sa Hồn Thú, thì cũng có nghĩa là có một chỗ khác y như Ma Ngục cấm địa, nơi đó cũng có vô số Sa Hồn Thú.

Hắn nhất định phải đem toàn bộ đám Sa Hồn Thú ở đây giết hết, sau đó nhanh chóng tìm đến chỗ khác. Nếu như không nắm chặt thời gian thì không biết được vị hòa thượng của Kim Cương Tự kia có kiên trì nổi hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.